Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc

Chương 27



Tôi chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất, mở tin nhắn thoại chỉ có ba giây này ra, bên trong truyền đến giọng nói bình ổn của Cố Khiêm Chi: "Xóa tin nhắn cũng vô dụng thôi."

Lúc đó, tôi sợ đến mức muốn vứt điện thoại bỏ chạy.

Cố Khiêm Chi âm hồn không tan đúng là đáng sợ quá!

Sau khi tôi thuận lợi hẹn được Tư Minh Húc, tiếp theo bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để bản thân có hình tượng hoàn mỹ trước mặt Tư Minh Húc. Biết được sở thích của Tư Minh Húc xong, tôi đặc biệt nhờ Mễ Nghiên cùng đi trung tâm thương mại mua một bộ đồ bơi bikini kiểu hai dây, vải vóc quả nhiên ít đến đáng thương, giá cả lại đắt đến dọa người.

Vì nam thần, tôi đã dốc hết vốn liếng rồi!

Chờ tôi thay đồ bơi ra, lượn vài vòng trước mặt Mễ Nghiên, Đại Kiều và Tiểu Kiều, Mễ Nghiên nhíu mày, trực tiếp nhét thêm vào hai bên n.g.ự.c tôi mỗi bên một miếng đệm ngực.

Tôi ngạc nhiên trước động tác mạnh bạo của cô ấy. Không ngờ cô ấy nhìn tôi xong, lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ: "Sớm biết thế đã mua thêm một đôi đệm n.g.ự.c rồi."

Tôi ngẩn ra, tỏ vẻ không hiểu.

Mễ Nghiên thở dài: "Không ngờ..."

"..."

“Không ngờ sân bay mà cũng có chỗ trũng đấy!”

  

  Ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi đã cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ thế giới này! Thoáng chốc đã đến thứ bảy, tôi và Mễ Nghiên khởi hành từ sớm. Chúng tôi vừa đến bãi biển Hải Tân, đập vào mắt là những chiếc ô che nắng đủ màu sắc cùng với những cô gái bikini gợi cảm, quyến rũ.

  

  Tôi nằm trên ghế tắm nắng, ánh mắt dán chặt vào những cô gái đang di chuyển xung quanh, miệng há hốc ra đã lâu mà không khép lại được, cuối cùng lén lút tháo kính râm xuống, lại nhìn bộ n.g.ự.c phẳng lì của mình, không khỏi có chút đau lòng.

  

  “Đừng nhìn nữa, đừng tự tìm đau khổ cho mình.” Mễ Nghiên lười biếng dựa vào ghế tắm nắng, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, dáng vẻ uể oải nhìn tôi nói.

  

  Tôi bực bội liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó lấy điện thoại ra, định giục Cố Khiêm Chi. Tôi càng nghĩ càng hối hận! Sao hôm đó tôi lại không xin số điện thoại của Tư Minh Húc chứ! Tôi còn chưa kịp gọi điện thì điện thoại của Mễ Nghiên đã đổ chuông. Cô ấy căng thẳng nhấc máy, sau đó nặn giọng, dịu dàng bất thường nói: “Khiêm ca, là anh à! Ồ, có thể là do tín hiệu không tốt, nên điện thoại của Tiểu Mộ không gọi được.”