Tiến Hóa Kỷ Nguyên

Chương 44:



Đám Thạch thú này di chuyển rất chậm, vậy nên bám theo sau chúng, Thái cảm thấy rất là nhàm chán.

Hắn bắt đầu dùng năng lực của mình, dò xét khu vực xung quanh đường đi.

Đám Thạch thú này di chuyển theo hướng ngược lại với hướng của đầu rùa quái trước đó Thái gặp phải, vậy nên mặc dù tiếp tục đi tiếp hắn sẽ cách vị trí vết nứt càng xa, nhưng cũng không phải là đi ngược lại với hướng trở về vết nứt.

Đi theo bọn chúng nửa ngày, còn chưa có phát hiện cái gì, Thái cũng không biết khi nào chúng mới có thể đi đến được đích, thực sự là so với rùa còn chậm.

Đột nhiên, trong phạm vi niệm lực của Thái bao phủ, xuất hiện một mục tiêu. Cho dù là chỉ nằm ở khu vực ngoài rìa, nhưng mục tiêu đó là rõ nét như vậy.

Đó rõ ràng là một đầu rất mạnh mẽ dị thú, nó đang ẩn nấp trên một cái cây.

Niệm lực của hắn quét đi qua, trong thế giới tinh thần của hắn xuất hiện một sinh vật có hình dạng giống con báo, toàn thân bốc lên ngọn lửa màu tím đen.

Đây chính là sinh vật có màu sắc nồng đậm nhất mà hắn từng thấy, so với màu sắc của con ong chúa còn nồng đậm hơn một chút.

Về mặt kích thước, sinh vật này có hình thể nhỏ hơn Thạch thú một vòng, nhưng cái này cũng không có nghĩa là nó sẽ yếu hơn đám Thạch thú.

Ở khoảng cách này, Thái cũng không thể nào nghe được suy nghĩ của nó, nhưng Thái cũng có thể đoán được, nó là đang phục kích con mồi.

Thái cũng không dám tiếp tục theo sau bầy Thạch thú, mà bắt đầu tìm kiếm vị trí để ẩn nấp.

Thái rất nhanh thì có thể xác định được nơi ẩn nấp thích hợp, đó là vị trí phía trước, cách đây mấy cái gốc cây.

Thực ra vị trí gần hơn cũng có hang quái trùng, nhưng hắn muốn tiến lên thêm một chút, để có thể thấy được rõ hơn tình huống phía trước.

Một phần là vì vị trí đó cách vị trí đầu dị thú kia phục kích không quá xa, một phần là vì cái cửa hang ở chỗ đó trực tiếp hướng thẳng tới phương hướng của đầu dị thú đang ẩn nấp.

Nhanh chóng tiến tới vị trí đã chọn, Thái không do dự chui vào trong hang quái trùng, sau đó đứng ở cửa hang theo dõi tình huống phía trước.

Đám Thạch thú vẫn chậm rãi tiến lên, khoảng cách nơi đầu dị thú kia phục kích đã không xa, bọn chúng vẫn không hề phát giác phía trước đang có nguy hiểm rình rập mình.

Đầu dị thú kia cũng rất là bình tĩnh, nó vẫn yên lặng ngồi trên cành cây, cũng không có chút hành động nào, nó vẫn đang chờ đợi, chờ con mồi tiến lại càng gần nó mới ra tay.

Đám Thạch thú di chuyển hết sức có kỷ luật, con to nhất dẫn đầu, những con trưởng thành vây quanh con non vào giữa để bảo vệ bọn chúng. Một đường di chuyển, bọn chúng cũng không hề đi lệch ra một chút.

Đám bọn chúng di chuyển như vậy khiến cho những kẻ săn mồi nếu như muốn công kích con non sẽ rất khó khăn.

Có điều, mục tiêu của đầu dị thú kia cũng không phải con non, con non đối với nó mà nói cấp quá thấp, ăn vào cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.

Trừ khi không thể săn bắt được con mồi tốt hơn, bằng không nó cũng sẽ không thèm để mắt tới đám con non.

Chỉ là, chờ đám Thạch thú đi qua vị trí mà đầu dị thú đang ẩn nấp, Thái vẫn không thấy được nó lao ra công kích, điều này khiến cho hắn rất là kinh ngạc, chẳng lẽ là nó không có hứng thú với đám Thạch thú này.

Nhưng hắn lại phát hiện cũng không phải là như vậy, bởi vì mắt của nó vẫn nhìn lom lom vào đàn Thạch thú, đồng thời thân thể cũng làm ra tư thế thích hợp để chuẩn bị tấn công.

Chờ bầy Thạch thú đi qua vị trí của mình, đầu dị thú kia đột nhiên lao xuống, Thái bây giờ mới có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của nó.

Hình dạng của nó đúng là khá giống với con báo, chỉ là toàn thân nó bị bao phủ bởi lớp vảy màu tím đen, phần lưng mọc ra gai ngược như là gai nhím, đuôi dài cũng được bao phủ bởi một lớp vảy mịn, nhìn rất là mạnh mẽ.

Giữa không trung, tứ chi của nó vươn ra từng cái móng vuốt dài và sắc bén.

Vừa lao ra, một cái móng trước của nó giơ lên, làm ra tư thế chuẩn bị công kích.

Đột nhiên, thân thể nó bộc phát ra hắc quang, sau đó Thái cảm giác hoa mắt một chút, đầu dị thú này đã như là thuấn di, xuất hiện ở ngay phía sau bầy Thạch thú, đồng thời một trảo đánh xuống, đánh thẳng vào lưng một con Thạch thú đi phía sau cùng.

Mặc dù trong mắt của Thái không thấy được rõ ràng tình huống vừa rồi là như thế nào, chỉ biết một cái chớp mắt thì đầu dị thú kia đã xuất hiện ở ngay phía sau bầy Thạch thú, nhưng trong niệm lực của hắn rõ ràng thấy được, khi đó thân thể của nó đột nhiên bộc phát ra quang mang màu tím đen, như là cái bóng đèn đột nhiên sáng lên, sau đó tốc độ của nó đột ngột tăng mạnh, dùng tốc độ kinh người di chuyển tới vị trí phía sau bầy Thạch thú.

Một trảo này của nó đi xuống, hoa lửa văng tung tóe, xen lẫn với đó là máu tươi của đầu Thạch thú bắn ra.

Trên thân của đầu Thạch thú này lập tức xuất hiện ba vết thương dài, kéo thẳng từ giữ lưng xuống tới phần bụng, máu không ngừng chảy ra như suối, con vật cũng đau đớn gào rống lên.

Bầy Thạch thú cũng lập tức phát hiện ra có kẻ săn mồi tập kích, con đầu đàn lập tức rống lên một tiếng.

Vốn dĩ, với khoảng cách hiện tại giữa Thái và đám dị thú, thì hắn không thể nào đọc được suy nghĩ của bọn chúng.

Nhưng có vẻ như bây giờ tinh thần bọn chúng đang trong trạng thái dao động kịch liệt, cảm xúc bộc phát mạnh mẽ, vậy nên sóng tinh thần của bọn chúng bây giờ càng mạnh hơn một chút, khiến cho hắn có thể bắt được.

Bây giờ hắn dễ dàng có thể hiểu được tiếng rống của đầu Thạch thú kia muốn truyền tải thông tin gì.

" Tuyệt đối phòng ngự!!!" đó chính là ý nghĩa của tiếng rống đó.

Lập tức, Thái có thể nhìn thấy, cả bầy Thạch thú đồng loạt nằm xuống, trên thân thể đám Thạch thú, tất cả vết nứt bên ngoài da của chúng lập tức khép kín lại.

Bây giờ, nhìn đám Thạch thú chẳng khác nào một đám khối đá chân chính, nhìn rất là kiên cố.

Đầu dị báo có vẻ rất hiểu biết đám Thạch thú này, vậy nên nó cũng không công kích các con thạch thú khác, mà chỉ tập trung công kích đầu Thạch thú trước đó nó làm bị thương.

Bởi vì sau khi bị thương, đầu Thạch thú đó căn bản không thể sử dụng được năng lực Tuyệt đối phòng ngự của mình, các vị trí khác cho dù đã khép kín lại, nhưng vị trí bị thương vẫn bị lộ ra, không thể khép lại được.

Con dị báo liên tục nhằm vào vị trí bị thương của đầu Thạch thú đó mà công kích.

Móng vuốt của nó mặc dù rất dài, nhưng so sánh với thân thể to lớn của Thạch thú, vẫn chỉ coi là ngắn nhỏ. Vậy nên nó chỉ có thể liên tục cào, để vết thương ngày càng rộng ra.

Máu tươi, thịt vụn theo từng nhát cào văng ra tung tóe.

Con Thạch thú đau đớn khó nhịn, cũng không thể nằm yên đó chịu chết, lập tức đứng dậy muốn trốn chạy.

Chỉ là tốc độ của nó quá chậm, chạy là chạy không thoát.

Nó cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, biết mình không thể chạy thoát kẻ săn mồi này, vậy nên nó cố ý quay vòng vòng, nhằm khiến cho đầu dị báo không thể công kích trúng vết thương của mình.

Quả nhiên, hiệu quả còn không tệ lắm, đầu dị báo nhiều lần đều công kích trượt, đánh trúng vào những vị trí khác.

Những vị trí này bây giờ đều đã khép kín lại, không có khe nứt hở ra, vậy nên ngoại trừ làm cho tia lửa văng tung tóe, và tạo ra mấy vết cắt nông cạn, nó cũng không gây thêm được tổn thương gì cho đầu Thạch thú cả.

Nhưng cuối cùng đầu dị báo vẫn là có không ít kinh nghiệm đối phó với thạch thú.

Nó không tiếp tục công kích vào thân trên của Thạch thú nữa, mà thay đổi chiến thuật, một miệng trực tiếp ngoạm vào chân trước của Thạch thú.

Bốn chân của thạch thú to lớn, phòng ngự cũng rất mạnh, nhưng so với thân trên thì còn kém nhiều, vậy nên đám Thạch thú mới phải nằm xuống, mục đích cũng là để che đi điểm yếu này.

Dùng sức cắn mạnh, dị báo lập tức kéo xuống một khối thịt to ở chân con Thạch thú.

Thạch thú rất là đau đớn, nhưng cũng không dám dừng lại.

Chỉ là chân đau khiến cho tốc độ của nó chậm càng thêm chậm. Bây giờ nó càng khó lòng thoát khỏi móng vuốt của dị báo.

Mà dị báo sau khi cắn xuống một miếng thịt thì bình tĩnh đứng đó nhai nuốt, trong khi ánh mắt của nó vẫn không rời khỏi con mồi của mình.

Chờ nuốt xuống miếng thịt, dị báo một lần nữa lao tới, tiếp tục nhắm vào cái chân trước vừa rồi của Thạch thú mà cắn.

Vốn dĩ chân của Thạch thú không thể chống đỡ được hàm răng của dị báo, bây giờ đã bị cắn rách ra, nó càng không thể chống đỡ được.

Sau một hồi giằng xé, đầu Thạch thú này đã bị dị báo kéo ngã xuống đất.

Nó rất là kinh hãi, liên tục giống lớn.

Bầy Thạch thú thấy thế cũng không một chút phản ứng, mà vẫn nằm im tại chỗ.

Có lẽ là bọn chúng cũng biết được, bọn chúng căn bản không thể giúp gì cho đồng loại của mình, đi ra chỉ có thể là đưa mạng.

Hoặc cũng có thể đó là bản năng của chúng, thân là kẻ yếu cũng chỉ có thể khư khư giữ lấy mình, như vậy mới có thể để giống loài của mình tiếp tục phồn diễn sinh sống.

Thấy con mồi đã bị mình làm ngã nằm ra mặt đất, dị báo cũng không tiếp tục cắn xé cái chân của Thạch thú nữa, mà nó quay lại cắn xé vết thương ở lưng của con mồi.

Thạch thú mặc dù đã khó thoát được cái chết, nhưng nó cũng chưa chịu từ bỏ giãy dụa.

Dị báo thấy thế, hai chân trước cố gắng ghìm chặt thân thể của Thạch thú, miệng bắt đầu liên tục cắn xé.

Đầu Thạch thú mặc dù thân hình to lớn hơn dị báo, nhưng có lẽ là do cấp bậc thấp hơn, vậy nên sức mạnh cũng thua kém dị báo không ít, căn bản không thể giãy dụa khỏi sự kìm giữ của dị báo.

Sau một hồi cắn xé, dị báo đã tạo thành một vết thương to lớn trên người Thạch thú, xương cốt bên trong đều lộ ra.

Đầu dị báo thấy thế, miệng nhắm thẳng tới xương sống của Thạch thú cắn xuống, hàm răng mạnh mẽ của nó không ngừng giằng xé, cố gắng cắn nó đứt làm hai nửa.

Thạch thú lúc này cũng chỉ có thể bất lực gào thét thảm thiết, trước đó nó còn không thể giãy ra khỏi sự kiềm hãm của dị báo, bây giờ đã trọng thương, nó càng không có khả năng vùng thoát.

"Rắc!!!" Một tiếng, xương sống của Thạch thú bị dị báo cắn đứt, Thạch thú như là động cơ bị ngắt điện, cả người lập tức mềm nhũn xuống, không còn chút sức lực nào để giãy dụa nữa. Mặc dù nó còn chưa có chết hẳn, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Giải quyết được đầu Thạch thú này, dị báo cũng không thèm để ý tới những con Thạch thú còn lại, mà bắt đầu thưởng thức huyết nhục của con mồi trước mặt.

Nó biết, đám con mồi kia nếu như cứ nằm im ở đó, nó cũng không có cách nào đối phó được chúng.

Vả lại, một đầu con mồi này đã đủ nó ăn no rồi, những con khác coi như là để dành, lần sau lại ăn.

Nhìn máu huyết, thịt vụn văng tung tóe khắp nơi, Thái trong lòng không khỏi hưng phấn, rơi vãi nhiều như vậy, chờ sau đó hắn có thể thoải mái nhặt.

Đã thế còn có cái xác, hắn không tin là đầu dị báo có thể ăn sạch sẽ, dù sao kích thước con mồi lớn như vậy, nó muốn ăn hết cũng là cả một vấn đề, chưa kể con mồi này lại thuộc loại cứng rắn, nó khẳng định là sẽ phải né tránh một số bộ vị khó nhằn ra.

Chỉ là có chút đáng tiếc, máu huyết chảy lênh láng khắp nơi, chờ tới khi dị báo ăn uống xong xuôi chỉ sợ chúng cũng đã bị ngấm xuống đất mất không ít rồi.

Nhưng cũng không sao, cho dù như vậy thì hắn chắc chắn cũng có thể thu hoạch được rất nhiều, không cần phải quá xoắn xuýt chút tổn thất đó, chỉ sợ hắn còn không cầm hết đi được ấy chứ.

Đang hí hửng vì sắp thu được lợi lớn, Thái đột nhiên phát hiện, trong phạm vi niệm lực của mình, bắt đầu xuất hiện từng mục tiêu mới.

Một con, hai con, ba con!

Bốn con, năm con, sáu con!

Tổng cộng sáu đầu dị sinh vật xuất hiện, phương hướng nào cũng có.

Đầu tiên xuất hiện là một đầu dị sinh vật có hình dáng giống con chuột, kích thước to lớn, cũng chỉ nhỏ hơn đầu dị báo một chút mà thôi.

Chỉ là bộ lông của con vật này cứng rắn, dựng đứng lên như là lông nhím, cái đuôi to lớn, móng vuốt sắc bén. Và đặc biệt là nó cũng không phải động vật gặm nhấm, bởi vì hàm răng sắc nhọn lộ ra ngoài của nó đã cho thấy điều đó.

Tiếp theo là một con rắn quái dị, thực sự nhìn nó rất quái dị.

Con quái xà này có phần đầu giống như cá sấu, với bộ hàm dài và rộng, từng chiếc răng sắc nhọn chìa ra ngoài.

Thân thể của đầu quái xà này cũng không rất dài, nửa thân trên to lớn, trong khi nửa thân dưới lại thon nhỏ hơn không ít.

Tổng chiều dài của nó cũng chỉ có chừng hơn mười mét.

Một đầu nữa là con rết to lớn màu đỏ, vỏ giáp bên ngoài của nó có vẻ rất cứng rắn.

Ba con dị thú còn lại là cùng một bầy, nhìn hình dạng chúng gần giống thằn lằn, hoặc giả là khủng long.

Toàn thân bao phủ bởi một lớp vảy giáp màu bạc, hàm răng sắc bén chẳng khác nào hàm răng của đầu quái xà, tứ chi ngắn nhỏ, đuôi của chúng rất dài.

Chỉ là so sánh với những loại dị sinh vật khác, ba đầu dị thú này kích thước tương đối nhỏ, còn không to bằng con dị thú họ chuột.

Loại sinh vật này có một đặc điểm rất là đặc biệt, đó chính là trên trán của chúng mọc ra một con mắt thứ ba.

Con mắt này có màu đỏ sẫm, giống như mắt quỷ, đương nhiên, đây là xuất hiện trong thế giới tinh thần của Thái là như thế, không biết nhìn bằng mắt thường thì nó sẽ có màu gì.

Sáu đầu sinh vật này mặc dù có vẻ như bị tình huống ở đây thu hút, nhưng có lẽ là do e ngại đầu dị báo, bọn chúng cũng không dám tiến lại quá gần, mà chỉ bồi hồi cách vị trí con báo khoảng hơn hai ki lô mét.

Con báo không biết có nhận thấy sự hiện diện của mấy đầu dị sinh vật kia không, nó vẫn bình tĩnh gặm thịt con mồi, không cả ngẩng đầu lên một cái.

Trong khi đó, Thái thì hết sức lo lắng, nhìn tình huống như này thì khả năng là đám dị sinh vật kia đều là đối thủ cạnh tranh của hắn.

Bọn chúng có lẽ là cũng đang chờ đợi đầu dị báo thưởng thức xong bữa ăn, rồi bọn chúng sẽ lao tới tranh cướp những thứ còn thừa lại.

Trong cảm nhận của hắn, mấy đầu dị sinh vật đó màu sắc đều kém hơn đầu dị báo, mặc dù bọn chúng cũng có chênh lệch với nhau chút ít, nhưng ước chừng cũng ngang ngửa với đám Thạch thú.

Chỉ là, cho dù như vậy thì bọn chúng cũng đều mạnh hơn hắn, hắn chắc chắn không có thể đối phó được một đầu nào trong số chúng.

Nhưng nếu như tranh giành cái xác kia, Thái vẫn là có chút lợi thế, đó chính là khoảng cách của hắn gần hơn bọn chúng khá nhiều.

Nhưng chỉ sợ cho dù chạy tới trước được, thì việc thoát đi lại thành vấn đề. Khẳng định là sau khi chạy tới đó thu thập huyết nhục, cho dù thu thập rất nhanh, thì khi chạy quay lại đây, hắn nhất định vẫn sẽ phải đụng độ với đám dị sinh vật kia.

Còn may, hắn đã tìm được đối sách, đó chính là hắn phát hiện phía đối diện cũng có hang quái trùng, chạy sang bên đó so với chạy quay lại đây còn gần hơn.

Nếu như hắn có thể thu thập đủ nhanh, vậy thì hắn hẳn là có thể trốn kịp.

Kế sách, lộ tuyến đều đã tính toán tốt, Thái lấy xuống ba lô, mở sẵn túi bóng, chờ đợi đầu dị báo ăn xong.

Chỉ là, quá trình chờ đợi này cũng không hề nhanh chóng, dù sao kích thước Thạch thú to lớn, đầu dị báo ăn uống cũng rất từ tốn, nó không hề có chút nào vội vã cả.

Thậm chí, chờ đợi lâu quá, một trong sáu đầu dị thú không có kiên nhẫn đã từ bỏ, rời đi. Đó chính là con rết.

Vậy là Thái cũng chỉ còn lại năm cái đối thủ, nhưng cho dù là như vậy thì cũng không có bao nhiêu khác biệt cả, năm hay sáu thì hắn cũng không có tư cách cùng chúng trực diện.

Nhìn đầu dị báo từng miệng từng miệng cắn ăn, không có dáng vẻ gì là lo lắng đề phòng, Thái có thể khẳng định, quanh đây chỉ sợ đầu dị thú này chính là bá chủ, không có sinh vật nào có thể làm cho nó phải e ngại.

Mà Thái cũng rất khâm phục đầu dị báo này, sức ăn của nó thật sự kinh người, huyết nhục, nội tạng, cái gì nó cũng ăn.

Thân thể của Thạch thú to lớn như thế, cho dù bỏ qua xương cốt và vảy giáp bên ngoài, còn lại chỉ sợ cũng không kém hơn thể trọng của thân thể nó, vậy mà nó cũng có thể ăn hết.

Còn may nó không có ăn hết cả xương cốt, bằng không khả năng tiêu hóa này cũng quá nghịch thiên.

Thái rất là ao ước, nếu như hắn cũng có thể có được khả năng tiêu hóa tốt như vậy, thì cho dù ăn thịt quái trùng để tích lũy năng lượng cũng không có vấn đề gì.

Con báo gặm hết một lượt thân thể của đầu Thạch thú, cũng chỉ còn lại phần đầu.

Nhưng không biết là do nó ăn no rồi, còn là vì chê phần đầu này không có thịt, nó cũng không có động đến cái đầu của Thạch thú.

Thái có thể thấy được rõ ràng ánh mắt ghét bỏ của con báo khi nhìn về phần đầu này.

Cũng đúng thôi, toàn bộ cái đầu đó, ngoại trừ hai con mắt và lỗ tai, còn lại tất cả đều bị bao phủ bởi lớp da đá cứng rắn, khả năng là so với vị trí khác càng thêm cứng rắn, bởi vì phần đầu này ngay cả một vết nứt nẻ cũng không có.

Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của con báo, Thái biết, thời khắc chờ đợi đã đến, chỉ chờ con báo bỏ đi, hắn cần dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, bằng không chỉ sợ thời gian lâu như vậy chờ đợi đều trở thành vô ích.

...

Cách chương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com