ức vạn kiểm khí chúc mừng khiển cho bầu không khí vui mừng lan khắp thất giới và cũng đẩy cho buổi hôn lễ long trọng này tới cao trào.
Trên quảng trường hôn lễ vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, vô sổ người bị bầu không khí vui mừng dào dạt lây lan.
- Thật là lãng mạn a!
Trong cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Vũ lóe ra ánh sao.
Vào lúc ban đêm, trong bầu không khí ấm áp của ánh nến hồng, Dương Phàm cùng hai nữ nhân âu yểm nhất trong cuộc đời này ngồi ở trên giường.
Dương Phàm ngồi ở giữa, Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao chia ra ngồi hai
Hắn cầm tay hai vị tân nương dùng chim sa cá lặn đều không đủ để hình dung, trong lòng đầy ấm áp và thỏa mãn.
Khoảnh khắc động phòng cuối cùng, ba người lại trầm mặc không nói.
Ngửi mùi thơm nhạt bất đồng khiển tâm thần ngây ngất trên người hai vị thê tử, Dương Phàm thỏa mãn trước nay chưa từng có, đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của họ.
Trên mặt hai nàng lặng yên ửng đỏ, nhắm mắt lại dựa vào lòng Dương Phàm.
Hai thân thể mềm mại "ôn hương noãn ngọc" lẳng lặng nằm trên giường, mắt đẹp khẽ khép, lông mi run lên, như cành hoa mặc chàng hái.
Dương Phàm đầu tiên là đưa tay khẽ nâng cằm Vân Vũ Tịch, một bàn tay khác dọc theo thân thể thần tiên cao quý chậm rãi trượt xuống, nhẹ thoát y phục, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của ái thê hơi cứng đờ.
Nghĩ đến với thân phận Cửu Công chúa cao cao tại thượng của nàng ở Thiên giới, thân thể băng thanh ngọc khiết chưa từng bị nam nhân dùng phương thức thân mật xấu hổ như thể chạm vào.
Bàn tay Dương Phàm tiến vào trong áo, vuốt ve thân thể thần tiên thánh khiết như hoa sen không nhiễm mùi bùn, mỗi một tấc da thịt đều tuyết trắng trơn bóng mềm mại như hòn ngọc tinh xảo đẹp đẽ nhất thể gian này.
Dương Phàm tận lực làm động tác của mình dịu dàng, không muốn lần đầu tiên của Vân Vũ Tịch sinh ra thống khổ.
Khi tay hắn tìm đến vùng cỏ non thần bí nơi thân dưới Vũ Tịch liền nghe thấy một tiếng ngâm yêu kiều, hắn liền ôm chặt Vũ Tịch khẽ hôn lên ngọn thánh phong no đủ phát ra dụ hoặc vô cùng, một bàn tay khác từ trên bờ vai tuyết trắng trơn bóng trượt xuống hai bờ hương đồn đẫy đà co giãn. Ngay sau đó, vận mệnh cứng ngắc dựng đứng mang theo một tia ấm nóng chậm rãi tiến vào...
Chỉ thấy hàng mày liễu của Vũ Tịch khẽ nhíu, cắn chặt răng lộ ra một tia thống khổ, cũng không kìm nổi phát ra một tiếng kiều ngâm êm tai như tiếng trời.
Giờ khắc này trong phòng xuân quang dào dạt, mờ mịt mộng ảo, dục tiên dục tử, làm người ta ao ước.
Đêm động phòng, Dương Phàm thỏa mãn cùng khoái hoạt chưa từng có, cùng hai nàng thay nhau tiến vào cao trào.
về lực bộc phát Dương Phàm không am hiểu nhưng lực kéo dài của hắn dối khắp Đại Thiên thể giới không ai có thể sánh bằng.
Bận rộn hơn nửa đêm, trên mặt Dương Phàm sinh ra một tia thương tiếc, ôm hai thân thể hoàn mỹ lặng yên đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dương Phàm tinh thần phấn chấn, đi ra khỏi phòng.
Khách khứa khắp nơi trên Luân Hồi Tinh Bảo đã về hơn nửa.
- Trương bá bá ngươi ở đâu?
Dương Phàm hỏi.
- Trương bá cùng Tiểu Vũ tối hôm qua rời đi, nói là về địa cầu. Cũng dặn con chuyển lời ngày sau có cơ hội có thể tới đó làm khách.
- Làm khách?
Dương Phàm cười cười:
- Sẽ có cái ngày đó...
Ngày thứ hai sau hôn lễ kết thúc.
Thiên Thu Vô Ngân là người đầu tiên nói lời từ biệt, đơn thương độc mã Phá giới mà đi Man Hoang Tổ Giới.
Hắn cũng từng mời Dương Phàm cùng đi nhưng Dương Phàm cự tuyệt.
- Man Hoang Tổ Giới, ta cũng muốn đi cùng ngươi nhưng hiện tại chưa đến
Lúc này Dương Phàm cũng đã nhìn ra Tư Đồ trưởng lăo này dĩ nhiên là phân thân của một Tiên Để thượng giới, bởi vì tinh, thần dấu vết với Vân Tiên Đảo mà không thể dễ dàng rời đi.
- Bản tôn của ta từ rất lâu trước kia đã ngã xuống trong trận tranh đoạt Tạo Hóa Thần Khí. Phân thân này là lưu lại sau khi đấu tranh với Ma đầu hai giới.
Tư Đồ trưởng lăo cười khổ nói.
Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Trước khi ta rời đi sẽ thu tất cả Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận.