“Chẳng lẽ là mẹ cô lấy tiền trong thẻ đưa cho em trai cô, rồi quay lại nói nhà tôi không đưa à?”
Nghe giọng điệu tức tối của anh ta, không giống như đang giả vờ, tôi chỉ đành đổi cách hỏi nhẹ nhàng hơn:
“Có khi nào... mẹ anh lúc đó cầm nhầm thẻ không?”
“Không thể nào!”
Anh ta chẳng cần nghĩ ngợi đã lập tức phủ định, rồi tức tối hét lên với tôi:
“Lý Phàn Phàn, tôi nói cho cô biết, mẹ tôi đã đưa bao nhiêu, ngày mai cô nhất định phải đem gấp đôi trả lại! Nếu không đem về, chúng ta coi như xong, tiền sính lễ cô cũng phải hoàn trả nguyên vẹn!
“Đừng hòng đưa cho tôi một chiếc thẻ rỗng để ứng phó! Tôi, Lưu Bân, bán cả nồi cả chảo để cưới vợ, tuyệt đối không chấp nhận lấy một cô gái chuyên 'hỗ trợ em trai' như cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi thầm nghĩ, không thể nào.
Em trai tôi còn giỏi giang hơn tôi nhiều, nhà tôi cũng đâu thiếu ba xu năm hào ấy.
Mẹ tôi làm sao mà lấy tiền này để đưa cho em tôi được?
Nghĩ là vậy, nhưng tôi vẫn gọi cho mẹ để hỏi rõ.
Đúng như dự đoán, mẹ tôi phủ nhận ngay qua điện thoại.
Em trai tôi đến bạn gái còn chưa có.
Mà dù có, mẹ tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tiền cho việc cưới xin của nó từ lâu.
Tuyệt đối không thể động vào số tiền sính lễ này.
Nghĩ không ra, tôi liền khoác bừa một chiếc áo rồi đi thẳng đến ngân hàng.
Nhân viên ngân hàng rất chú ý, lập tức gọi một nhân viên khác dẫn tôi vào văn phòng phía sau để kiểm tra lịch sử giao dịch.
Sau khi kiểm tra, tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Lịch sử giao dịch in ra chỉ là một tờ giấy trắng trơn.
Dù có ngốc đến mấy, ngay giây phút đó tôi cũng hiểu ra mọi chuyện.
Mẹ tôi trố mắt kinh ngạc, sau đó vừa giận vừa bực:
“Con gọi ngay cho Lưu Bân, hỏi xem rốt cuộc chuyện này là thế nào!”
Tôi không nói gì, buông thõng tay trong mệt mỏi, bỗng dưng không muốn liên lạc với anh ta nữa.
Tôi đã từng nghiêm túc muốn lấy anh ta làm chồng, cũng đã cố gắng vì ngôi nhà nhỏ tương lai của chúng tôi.
Nhưng tôi không phải kiểu người mù quáng trong tình yêu.
Từ giây phút nhìn thấy tờ giấy trắng trơn kia trong văn phòng ngân hàng, trong đầu tôi chợt nảy sinh một ý nghĩ.
Con người, cả đời này nhất định phải kết hôn sao?
Ngay cả khi phải kết hôn, tôi cũng đã thấy trước tương lai của mình qua tờ giấy trắng ấy.
Một đống rắc rối, những tiếng oán thán, cảnh sống chung giường mà khác mộng.
Ngoài những thứ đó, tôi không nghĩ ra được gì khác.
Vì vậy, sau một hồi im lặng, tôi hỏi mẹ:
“Mẹ thấy cuộc hôn nhân này còn cần thiết nữa không?”
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi cho cảnh sát.
“Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo án, tiền trong thẻ của tôi đã bị rút trộm, mong các anh nhất định giúp tôi điều tra rõ.”