Tiên Lộ Kỳ Duyên
HỘI NGHỊ TU CHÂN ĐẠI CHIẾN SẮP BÙNG NỔ!
"Hôm nay, không ai được phép rời đi mà không có quyết định cuối cùng!"
Tại Thánh Sơn Vô Cực, nơi trung lập nhất tu chân giới, hội nghị tu chân lần đầu tiên trong hàng nghìn năm được triệu tập.
Tất cả đại tông môn, thế gia, thánh địa, ma môn, thậm chí cả tán tu, tà tu đều có mặt!
Bầu trời bị trận pháp bao phủ. Không một ai có thể rời đi trước khi cuộc họp kết thúc.
CHỦ ĐỀ HỘI NGHỊ BẤT ĐẠO PHẢI CHẾT!
Linh Kiếm Tông: "Bất Đạo đã phá vỡ quy luật tu chân giới. Nếu không diệt, tương lai toàn bộ tu sĩ sẽ trở thành những con rối vô tri!"
Ma Môn: "Hừ! Bất Đạo còn tà môn hơn cả chúng ta. Không có sinh tử, không có hồn phách, ngay cả ma đạo cũng không thể hấp thu chúng!"
Luyện Đan Sư Hội: "Bọn chúng không cần đan dược, không cần sinh mệnh. Luyện đan sư chúng ta chẳng phải sẽ tuyệt diệt sao?"
Thánh Địa Bích Hải: "Không có nhân quả, không có luân hồi. Nếu để Bất Đạo tiếp tục, thánh địa chúng ta chẳng khác gì cái xác rỗng!"
Phật Môn: "Bất Đạo là vô niệm, vô thức, vô pháp. Chúng ta không thể độ hóa thứ không có linh hồn!"
Ma Thần Điện: "Chúng ta chỉ muốn chém giết, nhưng bọn chúng ngay cả giết cũng không xong. Thật đáng ghét!"
Tán tu, tà tu, tiểu tông môn: "Chúng ta không muốn chiến đấu, nhưng nếu để Bất Đạo lớn mạnh, chúng ta cũng không có chỗ dung thân!"
TRANH LUẬN KỊCH LIỆT!
Một số tông môn muốn tránh chiến tranh.
Một số muốn liên minh với Bất Đạo để lợi dụng sức mạnh.
Nhưng phần lớn muốn diệt tận gốc!
Tranh cãi bùng nổ!
Có kẻ đập bàn, có kẻ trực tiếp rút kiếm, có kẻ thi triển ma công ngay tại chỗ!
"Muốn liên minh với Bất Đạo? Ngươi điên rồi à?"
"Chỉ cần ta còn sống, Bất Đạo không thể tồn tại!"
"Ai sợ chiến tranh thì cút! Đây không phải chuyện để thương lượng!"
Lăng Thiên Hồng XUẤT HIỆN!
Ngay lúc cuộc tranh luận gần như trở thành một trận chiến…
Lăng Thiên Hồng Chưởng môn Linh Kiếm Tông bước vào đại điện!
"Các ngươi muốn tranh cãi bao lâu nữa?"
Chỉ một câu nói.
Tất cả im lặng.
Hắn nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như kiếm phong, rồi nói từng chữ:
"Chúng ta có một kẻ thù chung."
"Nếu hôm nay không thống nhất ý chí, ngày mai tất cả các ngươi đều sẽ trở thành Bất Đạo!"
"Muốn sống, hay muốn chết?"
Cả hội nghị rung chuyển.
Một quyết định được đưa ra.
Liên minh tu chân chính thức tuyên chiến với Bất Đạo!
Đại chiến không thể tránh khỏi!
Bất đạo xâm nhập vào đám đệ tử tông phái
BẤT ĐẠO XÂM NHẬP TÔNG MÔN RUNG CHUYỂN!
“Không thể nào! Vì sao đệ tử ta lại trở thành tín đồ Bất Đạo?!”
Khi các tông môn còn đang chuẩn bị đại chiến, một cơn ác mộng khác đã len lỏi vào nội bộBất Đạo đã xâm nhập!
Những đệ tử trẻ tuổi, thiên tài kiêu hùng, thậm chí trưởng lão ẩn tubất ngờ có kẻ biến đổi!
Ánh mắt vô thần.
Cảm xúc bị xóa bỏ.
Không đau đớn, không sợ hãi, không ý chí.
Bất Đạo đã gieo mầm trong nội bộ tu chân giới!
TỪ LINH KIẾM TÔNG ĐẾN MA MÔN NỘI GIÁN Ở KHẮP NƠI!
Tại LINH KIẾM TÔNG, một đệ tử nội môn bỗng nhiên rút kiếm tấn công đồng môn, không nói một lời, ánh mắt trống rỗng!
Trưởng lão quát lớn: “Ngươi làm gì vậy?”
Đệ tử kia không đáp, không do dự, vẫn tiếp tục chém giết, thậm chí tự cắt thịt mình mà không nhăn mặt!
Khi bị khống chế, hắn chỉ nhìn lên trời, thì thào một câu:
“Không còn quy luật… Không còn nhân quả…”
Rồi tự biến mất!
Không phải độn thuật.
Không phải truyền tống.
Mà là tan vào hư không, trở về với Bất Đạo.
Tại Ma Môn, một vị hộ pháp bỗng nhiên phản bội, mở cổng dẫn Bất Đạo vào thánh địa!
Ma tu trong điện lập tức vung ma công nghiền nát hắn!
Nhưnghắn không chết!
Không linh hồn.
Không huyết nhục.
Không thể hủy diệt.
“Chúng ta đều sẽ trở thành Bất Đạo… Các ngươi cũng thế…”
ẦM!!!
Cả Ma Điện rung chuyển.
Hắn biến mất.
ĐÃ MUỘN RỒI SAO?
“Bất Đạo không cần xâm lược… Vì chúng đã ở bên trong chúng ta.”
Đây không còn là chiến tranh giữa hai phe.
Đây là cuộc chiến giữa những kẻ còn giữ ý chí, và những kẻ đã đánh mất bản thân!
Không ai biết ai là Bất Đạo.
Không ai biết mình có bị đồng hóa hay không.
Chỉ biết rằngtu chân giới đã không còn an toàn.
Bất đạo xuất hiện tại quán trà nơi đang tồn tại vô số cao thủ ẩn tàng
BẤT ĐẠO XUẤT HIỆN TẠI QUÁN TRÀ KHI CAO THỦ CŨNG PHẢI RÙNG MÌNH!
Quán trà Bách Niên, nằm trên đỉnh Vân Tiêu, vốn là nơi trung lập, nơi mà mọi tu sĩ có thể dừng chân, không phân chính tà.
Tại đây, có những kẻ phàm tục nhàn nhã nhấp trà.
Có những tu sĩ ẩn thế đang quan sát thiên cơ.
Có những cao thủ tuyệt đỉnh ngồi im lặng, như những bóng ma trong truyền thuyết.
Bọn họ không muốn tranh đấu.
Không muốn xen vào thị phi.
Chỉ muốn sống ngoài cơn sóng gió tu chân giới.
Nhưng hôm nayBất Đạo đã đến.
KHI TRÀ LẠNH MỌI THỨ CŨNG TRỞ NÊN LẠNH LẼO!
Một gã thư sinh trẻ tuổi bước vào quán trà.
Hắn nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
“Trà ngon.”
Quán trà vẫn yên tĩnh, nhưng không khí có chút bất thường.
Một lão già râu tóc bạc trắng, ngồi ở góc khuất, bỗng nhướng mày:
“Ngươi là ai?”
Gã thư sinh mỉm cười, ánh mắt bình thản.
“Ta là kẻ đến từ nơi không có sự sống, cũng không có cái chết.”
Mọi ánh mắt trong quán trà đều hướng về hắn!
Có người buông đũa.
Có người đặt chén trà xuống.
Có người bàn tay khẽ siết chuôi kiếm.
Cả quán trà không ai còn hứng thú với trà nữa.
CHẤN ĐỘNG! NHỮNG KẺ ẨN THẾ CŨNG KHÔNG CÒN BÌNH TĨNH!
Một tu sĩ trung niên híp mắt, giọng trầm thấp:
“Bất Đạo?”
Gã thư sinh mỉm cười, gật đầu.
“Những gì các ngươi đang bảo vệ… đã không còn ý nghĩa.”
Một lão nhân tóc xám, người từng một tay trấn áp bảy đại ma tông, lạnh lùng nói:
“Rời đi trước khi quá muộn.”
Gã thư sinh chỉ cười, không đáp.
Rồi… hắn đặt tách trà xuống bàn.
Tách trà vỡ vụn!
Mà cả quán tràcũng chấn động!
Trong khoảnh khắc ấy, sương mù mờ ảo tràn ngập quán trà.
Không gian vặn vẹo.
Ánh sáng biến mất.
Mọi thứ như mất đi trọng lực, mất đi sự sống, mất đi ý nghĩa tồn tại.
Có kẻ mặt trắng bệch, phát hiện linh lực trong cơ thể đã biến mất!
Có kẻ cố gắng thi triển thần thông, nhưng phát hiện bản thân không thể vận chuyển chân nguyên!
“Chuyện gì đang xảy ra?!”
Một lão nhân tay run rẩy, kinh hãi phát hiện da thịt mình đang dần nhạt màu, như đang tan biến vào hư vô!
Gã thư sinh vẫn ngồi đó, vẫn cười.
“Chỉ là… một chút thử nghiệm.”
KHI NHỮNG KẺ MẠNH NHẤT CŨNG BỊ ÉP PHẢI RA TAY!
Một bóng người đột ngột đứng dậy!
“BẤT ĐẠO KHÔNG ĐƯỢC PHÉP TỒN TẠI!”
ẦM!!!
Một chưởng phá tan không gian, trực tiếp vỗ về phía gã thư sinh!
Nhưngbàn tay kia, trước khi chạm vào hắn, đã bị xóa khỏi hiện thực.
Không máu. Không đau đớn. Không dấu vết.
Như thể nó chưa từng tồn tại.
Quán trà.
Lặng như tờ.
Mọi người lạnh sống lưng.
Gã thư sinh đứng lên, phủi áo, mỉm cười:
“Chúng ta sẽ gặp lại… sớm thôi.”
Hắn biến mất.
Không độn thuật.
Không truyền tống.
Chỉ làrời khỏi khái niệm "tồn tại" trong mắt mọi người.
Từ hôm đó, những kẻ mạnh nhất tu chân giới đã hiểu.
Bất Đạo không thể dùng cách thông thường để đối phó.
Và…
Không ai có thể chắc chắn, liệu kẻ ngồi cạnh mình… có còn là một con người hay không.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com