"Không có mặt trời, không có thiên địa, không có quá khứ. Chỉ có Giả Đạo."
Hắn quỳ xuống, giọng run rẩy:
"Ta đã sai… xin được giác ngộ Giả Đạo."
Trên đỉnh Thiên Đô Sơn, trước thềm đại điện Giả Đạo Tông.
Vọng Nhân Vô Thượng đứng yên lặng nhìn xuống hàng ngàn hàng vạn đệ tử quỳ bái.
Hắn không cần nói gì cả.
Mỗi người ở đây, đều từng là thiên kiêu của những tông môn cường đại. Đều từng có ký ức, từng có lịch sử, từng có thân phận.
Nhưng giờ đây, không còn ai nhớ rõ điều đó nữa.
Bọn họ chỉ nhớ một điều duy nhất: Giả Đạo là tất cả.
Một đệ tử đứng dậy, giọng đầy quyết tâm:
"Bẩm chưởng môn! Chúng ta đã tìm thấy kẻ còn nhớ về những tông môn cũ!"
Vọng Nhân Vô Thượng khẽ mỉm cười.
"Xóa đi."
Chỉ một câu nói, thiên địa run rẩy.
Ở một nơi nào đó, một người vừa nhớ lại được tông môn cũ của mình, nhưng trước khi kịp phản kháng
Hắn đã quên.
Vào một ngày nào đó, khi toàn bộ thế giới chỉ còn nhớ đến Giả Đạo.
Thiên Đô Sơn sẽ là ngọn núi duy nhất.
Giả Đạo Tông sẽ là tông môn duy nhất.
Vọng Nhân Vô Thượng sẽ là thiên hạ đệ nhất, duy ngã độc tôn.
Và tất cả những gì đã từng tồn tại, sẽ chưa từng tồn tại ngay từ đầu.
Ký Ức Biến Mất, Người Cũng Biến Mất
Một tu sĩ đang nói chuyện với bằng hữu của mình về một vị đại năng đã từng tồn tại. Nhưng ngay sau khi nhắc đến cái tên ấy, đồng bạn của hắn bỗng lộ vẻ hoang mang:
"Ngươi nói ai?"
Tu sĩ kia sững người. Rõ ràng hắn vừa mới nhắc đến Hư Không Chân Nhân, một tuyệt thế cường giả, nhưng... cái tên này sao lại trống rỗng trong trí nhớ?
Hắn đưa tay ôm đầu, cảm giác một mảnh ký ức đã bị tước đoạt mà không thể phản kháng.
Hắn run rẩy lẩm bẩm: "Không… ta vừa mới nhớ rõ mà…"
Bên cạnh hắn, bằng hữu thở dài, vỗ vai hắn:
"Ngươi lại nghĩ linh tinh rồi. Làm gì có ai tên Hư Không Chân Nhân chứ?"
Ngay khi câu nói này vang lên, một điều khủng khiếp đã xảy ra.
Cả người tu sĩ dần dần trong suốt, như thể hắn chưa từng tồn tại ngay từ đầu.
Cuộc Chiến Không Có Đối Thủ
Một tông môn cổ xưa quyết định chống lại Giả Đạo. Các trưởng lão hội tụ, mười vạn đệ tử giương kiếm, chuẩn bị cho một trận chiến sinh tử.
Nhưng vào khoảnh khắc bọn họ xông lên, toàn bộ kẻ thù đã biến mất.
Không có kẻ địch.
Không có trận chiến.
Không có máu đổ.
Trước mắt bọn họ chỉ là một ngọn núi trống không, hoàn toàn yên lặng.
Môn chủ lẩm bẩm:
"Không thể nào… rõ ràng chúng ta đang đối đầu với Giả Đạo…"
Nhưng một đệ tử bên cạnh hắn đã khẽ cau mày:
"Giả Đạo? Đó là gì?"
Một giây sau, toàn bộ ký ức về cuộc khởi nghĩa biến mất.
Bọn họ quay về tông môn, tiếp tục tu hành, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bài Kinh Vọng Thiên Tẩy Não Hoàn Toàn
Bất cứ ai nghi ngờ Giả Đạo sẽ bị đưa vào Vọng Thiên Điện, nơi có một bài kinh vang vọng bất tận.
Một tu sĩ bị trói chặt, bị ép phải nghe bài kinh.
Ban đầu, hắn gào thét:
"Ta sẽ không khuất phục! Ta sẽ không quên đi bản thân mình!"
Nhưng theo thời gian, ánh mắt hắn dần trống rỗng.
Những ký ức về tông môn cũ, về sư phụ, về con đường tu luyện dần dần bị thay thế.
Và đến khi hắn đứng dậy rời khỏi Vọng Thiên Điện, hắn chỉ còn biết một điều duy nhất:
Giả Đạo là con đường duy nhất.
Thành Phố Không Người
Một đội tu sĩ lạc vào một tòa thành kỳ lạ. Nơi này có nhà cửa, có đường phố, có chợ búa, nhưng không có lấy một bóng người.
Bọn họ cảm nhận được hơi thở của sự sống, thậm chí thức ăn trong các quán trọ còn nóng hổi.
Nhưng không một ai xuất hiện.
Khi một tu sĩ vô tình nhấc lên một tấm bảng hiệu cũ, hắn chợt thấy bên dưới có một hàng chữ mờ nhạt:
"Chúng ta đã từng tồn tại."
Đột nhiên, có người trong nhóm bỗng dưng biến mất mà không ai hay biết.
Cả đội tiếp tục đi tìm kiếm, mà không nhận ra số lượng người trong đội đang ngày một ít dần.
Vị Đại Năng Không Tồn Tại
Một ngày nọ, một giọng nói kỳ bí vang lên giữa thiên địa:
"Thiên hạ này có ai mạnh hơn ta?"
Các tu sĩ khắp nơi lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố.
Có kẻ hét lên: "Là ai?! Rốt cuộc người là ai?!"
Nhưng không có ai trả lời.
Bởi vì... người đó không tồn tại.
Dù sở hữu thực lực chấn động thiên địa, dù từng tung hoành vô địch, nhưng nếu thiên hạ không ai nhớ đến hắn, vậy thì hắn còn tồn tại hay không?
Không ai biết.
Không ai nhớ.
Và rồi thiên địa trở lại tĩnh lặng, như thể chưa từng có ai hỏi câu đó ngay từ đầu.
Thiên Đạo Cũng Quên Chính Mình
Một ngày nọ, có kẻ ngẩng đầu lên trời, cười lớn:
"Thiên đạo sao? Cái gọi là thiên đạo rốt cuộc có tồn tại không?"
Ngay khi câu hỏi này vang lên, thiên địa bỗng dưng rung chuyển.
Bầu trời đột nhiên trở nên trống rỗng, không còn ánh sáng, không còn nhật nguyệt, không còn khí tức của đạo vận.
Từ đó về sau, bất cứ ai ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Thiên đạo? Đó là gì?
Đại Hội Tông Môn Không Ai Nhớ Vì Sao Hội Này Tổ Chức
Các tông môn khắp thiên hạ tụ họp tại một đại hội. Ngày đầu tiên, tất cả đều bàn luận sôi nổi về một kẻ địch bí ẩn, về một đại họa sắp giáng xuống.
Nhưng đến ngày thứ hai, không ai còn nhớ chính xác họ đang bàn về điều gì.
Ngày thứ ba, mọi người bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Đến ngày thứ tư, đại hội bỗng tan rã.
Các tông môn quay trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Và đại hội đó, chưa từng tồn tại ngay từ đầu.
Bí Điển Không Người Đọc
Một tu sĩ tìm thấy một quyển sách cổ trong một tàn tích.
Khi hắn mở ra, dòng chữ đầu tiên hiện lên:
"Ngươi là ai?"
Ngay khi hắn đọc được câu này, tất cả ký ức về bản thân bị xóa sạch.
Hắn quên mất mình là ai, từ đâu đến, đã từng tu luyện bao lâu.