Một luồng khí tức kinh hoàng bộc phát từ cơ thể nàng!
Đó là…
Một trưởng lão kinh hãi hét lên!
Nàng tự thiêu huyết mạch!!!
Huyết Mạch Thánh Nguyệt Hủy Diệt Hoặc Chết!
ẦM!
Cả Minh Nguyệt Thánh Địa bị nhấn chìm trong ánh trăng đỏ như máu!
Minh Nguyệt Thánh Nữ đứng giữa hư không, mái tóc trắng xõa dài, đôi mắt nhuốm máu.
Cả thân thể nàng bốc cháy bằng ánh trăng!
Tự thiêu huyết mạch một khi thi triển, hoặc là hủy diệt kẻ địch… hoặc chính mình sẽ tan thành tro bụi!
Nhưng nàng không quan tâm.
Nàng giơ tay, ánh trăng tụ lại, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng
THIÊN DIỆT NHẬT NGUYỆT PHÁ THIÊN KIẾM!!!
Một kiếm này…
Chính là tất cả những gì nàng có!
Tô Vân Kiếm Vẫn Chỉ Một Kiếm
Ánh trăng đỏ rực bao phủ khắp bầu trời.
Cả tu chân giới run rẩy.
Vô số tu sĩ từ xa cũng cảm nhận được sức mạnh hủy diệt.
Minh Nguyệt Thánh Nữ đã dùng toàn bộ sinh mệnh đánh ra một kiếm này!
Nhưng…
Tô Vân Kiếm chỉ lặng lẽ nhìn.
Hắn… không động đậy.
Không né tránh.
Không phản kích.
Chỉ có ánh mắt đầy tiếc nuối.
Quá yếu.
Hắn giơ kiếm lên.
Nhẹ nhàng…
Vung một đường ngang.
ẦM!!!
Không ai thấy gì.
Chỉ biết rằng
Mọi thứ đều biến mất.
Minh Nguyệt Thánh Nữ biến mất.
Kiếm ánh sáng biến mất.
Bầu trời đỏ biến mất.
Ngay cả Minh Nguyệt Thánh Địa…
Cũng không còn tồn tại.
Thiên Kiếm Tông Định Đoạt Thiên Hạ!
Khi bụi mờ tan đi, chỉ còn một mảnh đất hoang vu.
Một thánh địa đã bị xóa sổ bằng một kiếm.
Tô Vân Kiếm cất kiếm vào vỏ, quay người rời đi.
Không ai sống sót.
Không cần thêm một kiếm nào khác.
Chỉ một kiếm…
Là đủ.
Từ hôm đó, Thiên Kiếm Tông trở thành thế lực chí tôn không ai dám chống lại.
Và cái tên Tô Vân Kiếm…
Trở thành huyền thoại.
Nhân kiệt náo phản
Thiên Kiếm Tông Bóng Tối Đang Trỗi Dậy!
Minh Nguyệt Thánh Địa đã bị xóa sổ.
Thiên hạ rung động.
Không ai dám tin rằng chỉ một người, một kiếm, có thể diệt cả một thánh địa.
Nhưng không phải ai cũng phục.
Không phải ai cũng chấp nhận cúi đầu.
Bởi vì trong bóng tối…
Có những kẻ vẫn chưa chết!
Nhân Kiệt Náo Phản Những Kẻ Còn Sống!
Hắn mạnh… nhưng không phải bất bại.
Giọng nói khàn khàn vang lên giữa một nơi bí mật trong Đông Hoang.
Trong bóng tối, hơn mười bóng người đứng tụ tập.
Những người này…
Toàn bộ là cường giả đỉnh cao!
Có kẻ từng là trưởng lão Minh Nguyệt Thánh Địa, may mắn sống sót.
Có kẻ là cao thủ ẩn thế, đã chán ghét sự bá đạo của Thiên Kiếm Tông.
Có kẻ từng bị Tô Vân Kiếm làm nhục, nay quay về phục thù.
Họ có một mục tiêu chung Lật đổ Thiên Kiếm Tông!
Hắc Lôi Ma Quân Xuất Thế!
Một bóng đen tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo:
Các ngươi đã thấy rõ, nếu không diệt Thiên Kiếm Tông… sớm muộn cũng đến lượt chúng ta bị đồ sát.
Hắn chính là Hắc Lôi Ma Quân, người từng thống lĩnh Ma Môn nhưng bị Thiên Kiếm Tông đánh bại ba năm trước.
Hắn giơ tay, một viên hắc lôi châu xuất hiện
Ta có cách đối phó với Tô Vân Kiếm.
Ta biết nhược điểm của hắn!
Tô Vân Kiếm Không Vô Địch?
Mọi người đều kinh ngạc!
Tô Vân Kiếm từ trước đến nay luôn bất bại, không ai có thể nhìn ra nhược điểm của hắn.
Nhưng Hắc Lôi Ma Quân nở nụ cười âm hiểm:
Hắn… không thể tùy ý rút kiếm.
Mọi người đột nhiên bừng tỉnh!
Đúng! Hắn chỉ xuất kiếm một lần duy nhất mỗi trận chiến!
Nếu chúng ta ép hắn rút kiếm sớm… thì sau đó hắn sẽ không còn gì nữa!
Bí mật đã được tiết lộ.
Hắc Lôi Ma Quân siết chặt nắm tay:
Đã đến lúc, phản công!
Nhân Kiệt Náo Phản Sóng Gió Sắp Ập Đến!
Trong bóng tối, một liên minh bí mật được thành lập.
Tên của họ là…
Nhân Kiệt Náo Phản!
Và mục tiêu của họ…
Chính là diệt Thiên Kiếm Tông!
Thiên Hạ Nổi Loạn Phong Vân Hội Tụ!
Thiên Kiếm Tông đứng trên đỉnh thiên hạ.
Nhưng khi đứng quá cao, thì ai cũng muốn kéo xuống.
Trong bóng tối, Nhân Kiệt Náo Phản đã lặng lẽ lan rộng.
Không chỉ có Ma Môn.
Không chỉ có cựu tu sĩ Minh Nguyệt Thánh Địa.
Mà còn có cả những kẻ từng thần phục Thiên Kiếm Tông, nay lại dấy lên dã tâm.
Các Thế Lực Bí Ẩn Bắt Đầu Hành Động!
Tại một tòa cung điện u ám giữa Tây Hoang, một lão giả tóc trắng ngồi xếp bằng.
Hắn khẽ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực thẳm vô tận.
Tô Vân Kiếm…
một kiếm của ngươi có phá được chiêu của ta
Để ta xem, nếu ngươi không thể rút kiếm thì sẽ như thế nào.
Hắn chính là Tà Thiên Lão Nhân, cường giả một đời, người chưa từng cúi đầu trước ai.
Tại một khu rừng bị nguyền rủa ở Nam Hoang, một nữ nhân áo đen đứng giữa đám xác chết.
Nàng khẽ liếm vết máu trên môi, ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng.
Tô Vân Kiếm…
Ngươi có thể giết cả một thánh địa, nhưng ngươi có thể giết cả thiên hạ không?
Để ta xem, khi ngươi đối mặt với hàng ngàn kẻ địch, ngươi sẽ làm gì.
Nàng chính là Huyết Ảnh Ma Nữ, kẻ từng được xem là thiên tài giết chóc số một.
Tại Đông Hoang, giữa một tông môn vô danh, một thiếu niên gầy gò lặng lẽ khắc một chữ lên đá.
Chữ ấy… là chữ Kiếm.
Sư phụ, ta sẽ báo thù.
Ánh mắt hắn cháy rực, trong lòng chỉ có một mục tiêu
Giết Tô Vân Kiếm!
Hắn chính là Kiếm Vô Ngân, đệ tử cuối cùng của Minh Nguyệt Thánh Địa, kẻ mang huyết hải thâm cừu.
Thiên Kiếm Tông Không Còn Bình Yên!
Từ Bắc Hoang đến Nam Hoang.
Từ Đông Hoang đến Tây Hoang.
Các thế lực cũ, các thiên tài mới, các kẻ thù ẩn giấu…
Tất cả đều đang dõi theo một người.
Tô Vân Kiếm.
Một cơn bão sắp đến.
Một trận chiến không thể tránh khỏi.
Nhưng…
Tại Thiên Kiếm Tông, trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn, Tô Vân Kiếm vẫn lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần.
Gió lặng.
Mây trôi.
Không một chút dao động.
Bão tố sắp đến. Tô vân kiếm không một chút cảm xúc, bởi vì ngay khi bão tố kéo đến thì nó cũng đã bị dập tắt.
Ngay sau đó không lâu tu chân giới đồng loạt loan ra các tin tức chấn động.
Hắc Lôi Ma Quân vừa mới Xuất Thế đã âm thầm vẫn lạc không rõ nguyên do
Tà Thiên Lão Nhân được coi là kẻ bá đạo mạnh mẽ cũng đã đột ngột ra đi
Huyết Ảnh Ma Nữ, ma đầu gieo rắc nỗi sợ hãi cho thiên hạ gieo thù chuốc oán khắp nơi. Nhiều lần bị truy sát không chết nhưng hôm nay ả đã quy tiên.
Khắp tu chân giới 1 phen náo động bàn tán xôn xao, ai ai cũng lo sợ bất an.
Thiên kiếm tông bóng tối đáng sợ là vậy nhưng ánh sáng lại đen đến khí độ phi phàm.
Một ngày nọ, một tin tức động trời truyền khắp tu chân giới:
"Thiên Kiếm Tông là một trò lừa đảo! Nhẫn Đạo chỉ là mánh khóe để thu linh thạch!"
Ngay sau đó, một thế lực bí ẩn tự xưng là "Chính Đạo Liên Minh" công khai tuyên bố:
"Hỡi tu sĩ thiên hạ, đã đến lúc lật mặt Thiên Kiếm Tông! Họ đã lừa gạt vô số người, khiến cả tu chân giới chìm vào cảnh nhẫn nhục vô nghĩa! Chúng ta phải đòi lại công bằng!"
Cả tu chân giới lập tức chấn động.
Trong Đại Điện Thiên Kiếm Tông
Hoàng Bất Bại vừa đọc tin tức vừa nhíu mày:
"Chưởng môn, bọn chúng thật quá to gan.
Trần Bất Nghi ung dung phe phẩy quạt, cười nhạt:
"Không sao. Càng có tranh luận, chúng ta càng có cơ hội kiếm linh thạch."
Hoàng Bất Bại trầm tư một lát, rồi mắt sáng lên:
"Chẳng nhẽ chưởng môn muốn tổ chức một đại hội—Đại Hội Chứng Minh Nhẫn Đạo Chân Chính! Bán vé vào cửa, mỗi vé một vạn linh thạch, tu sĩ nào phản đối thì phải trả gấp đôi!"
Trần Bất Nghi gật gù:
"Rất tốt. Nhưng thế vẫn chưa đủ…"
Hắn đứng dậy, ánh mắt lóe sáng:
"Ta muốn toàn bộ Chính Đạo Liên Minh cũng phải mua vé!"
Ba ngày sau, Đại Hội Chứng Minh Nhẫn Đạo Chân Chính
Hàng chục vạn tu sĩ kéo đến Thiên Kiếm Tông, trong đó không ít là người của Chính Đạo Liên Minh. Nhưng khi họ đến cổng, một bảng hiệu khổng lồ hiện ra:
"Vào cửa: 1 vạn linh thạch. Tu sĩ phản đối Nhẫn Đạo: 2 vạn linh thạch!"
Thủ lĩnh Chính Đạo Liên Minh giận tím mặt:
"Vô lý! Tại sao chúng ta phải trả gấp đôi?"
Hoàng Bất Bại cười nhạt, đáp:
"Các ngươi muốn chứng minh Nhẫn Đạo là lừa đảo? Thế chẳng phải các ngươi càng cần tham gia hay sao?"
Đám tu sĩ Chính Đạo Liên Minh cứng họng.
Một số người lẩm bẩm:
"Nếu chúng ta không vào, chẳng phải chứng minh bọn họ đúng sao?"
Cuối cùng, dù ấm ức, toàn bộ Chính Đạo Liên Minh vẫn ngoan ngoãn nộp linh thạch mà vào.