Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1005: Không còn cơ hội gặp lại (p1)



Thương Long Phủ, Vệ gia.

Hôm nay Vệ gia một mảnh hoan hỉ vui vẻ.

Bởi vì hôm nay là ngày lão thái thái Vệ gia đại thọ.

Trịnh Thư Phượng ngồi ở vị trí thọ tinh, chống quải trượng, đang vưi ừng nhận lời chúc từ tất cả mọi người.

Năm tháng khiến cho vị thái thái này từng là một phu nhân duyên dáng trở thành một bà lão, mặc dù như thế, nhưng lại không một người nào dám coi khinh vị thái thái này.

Năm đó chính là nhờ bà, ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Vệ gia từ bại lui trở lại vinh quang, không chỉ có như thế, còn khiến Vệ gia càng ngày càng hưng thịnh, trở thành một đại gia tộc đứng đầu Thương Long Phủ, thậm chí là toàn bộ Linh Châu. Hơn nữa từ khi hai tin tức lớn là Vệ Thiên Xung thăng tiến Tâm Ma, Đường Kiếp trở về trở thành Thiếu chủ được truyền đến, nên đại gia tộc ở Văn Tâm Quốc, sợ là đã thêm một gia tộc nữa. Hiện giờ lão thái thái tuy rằng đã không đảm nhiệm đương gia, không còn tham dự sự vụ trong gia tộc, nhưng uy quyền vẫn ở đó, cho dù gia chủ đương thời cũng không dám làm trái bất cứ ý kiến nào của lão thái thái.

Thời khắc này ngồi ở trên cao, nhìn xuống quản sự phía dưới đang không ngừng phát ra lớn tiếng thét to:

- Biên sát Đạo Tấn ngự sử Bách Thương Khung phái người tới chúc thọ, dâng tặng mười sấp Vân Cẩm, ngọc phấn một hộp, tơ lụa một rương!

- Quỳnh châu Chủ bạc ti Tư Đồ Nam đại nhân, Đốc hộ Hách Minh Xương Huề cùng Thương Long Tri phủ Chúc đại nhân liên danh mừng thọ, Chúc lão thái thái phúc như Đông Hải thọ tựa Nam Sơn, dâng lên “thượng nguyên đồ” một bộ, tơ lụa mười thùng, đào thiên mừng thọ một quả!

- Thương Long phân đà Lý Thiên Thắng Lý đại nhân đích thân đến chúc thọ...

- Thương Long Chu gia gia chủ cùng nhi tử đến chúc thọ…

- Ngọc Hoa Phái Hàn chưởng môn phái người tới chúc thọ...

Quan viên các nơi, các môn phái vừa nhỏ, các đại gia tộc, đều phái người hoặc tự mình đến Vệ phủ chúc thọ, đưa lễ mừng thọ, nhất thời cửa Vệ phủ, người đông như trẩy hội.

Trịnh Thư Phượng nhìn tân khách đến đông đúc, trong lòng cũng vui vẻ.

Nhiều tuổi rồi, sẽ sợ cô độc, thích náo nhiệt, đối với lão thái thái mà nói, không khí náo nhiệt như vậy đã lâu không được thấy, tất nhiên là có thể vui vẻ sống một ngày thì cứ vui vẻ một ngày.

Nhưng mà trong đáy lòng, lại luôn có một chút phiền muộn.

Vệ Thiên Xung đã ba năm liền không tới chúc thọ rồi.

Tu tiên nhân, thời gian mấy năm thời gian cũng chỉ là mấy tháng quang âm, đối với Vệ Thiên Xung mà nói, chung quy không thể hàng năm đều tới chúc thọ được.

Nhưng mà chính vì nguyên nhân này, Trịnh Thư Phượng cũng rất nhớ nhi tử của mình.

Ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới Đường Kiếp, không biết Đường Kiếp sau khi trở về, có thể đến thăm mình không.

Nói ra thì, hắn trở về đã hơn ba tháng, tin tức sớm truyền khắp toàn bộ Tê Hà. Nếu có thể đến, vậy cũng nên đến rồi.

Hiện tại không có tin tức, chắc là sẽ không tới.

Cũng đúng, năm đó Đường Kiếp lập chí nguyện to lớn, chỉ cần Vệ Thiên Xung vào Thiên Tâm, liền thoát ly khỏi Vệ gia.

Hiện giờ Vệ Thiên Xung đều đã là Tâm Ma Chân Nhân rồi, Đường Kiếp và Vệ gia dĩ nhiên là không tiếp tục còn quan hệ. Chỉ có điều trong lòng, lão thái thái vẫn hy vọng Đường Kiếp có thể làm thứ gì đó, khiens cho bà biết rằng, Đường Kiếp kỳ thật vẫn quan tâm tới Vệ gia đấy.

Nhưng mà ý nghĩ này giống như là hy vọng xa vời, lão thái thái chung quy không nhìn thấy được bóng dánh mà mình chờ đợi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Một tiếng thở dài này, khiến cho không ít người hầu hạ bên cạnh sợ hãi, một đám đều hỏi xem có chỗ nào làm chưa tốt, lão thái thái chỉ lắc đầu không đáp.

Không khí vui vẻ chỉ vì tiếng thở dài này mà trầm lặng lại, cũng may rất nhanh lại bị hơi thở náo nhiệt hòa tan.

Đợi sau khi tân khách rời đi, đêm đã khuya.

Hạ nhân bắt đầu thu thập bàn ghế, tắt ngọn đèn dầu, lão thái thái cũng cảm thấy buồn ngủ, trở về phòng nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, ngoài cửa Vệ phủ có một người trẻ tuổi đi tới.

Một gã hạ người hầu thấy hỏi:
- Ngươi là người phương nào?

Người nọ nói:
- Đến là để chúc thọ lão thái thái đấy.

Người hầu kia nhân thuận miệng nói:
- Tiệc chúc thọ đã qua, ngươi đã tới chậm, lão thái thái cần nghỉ ngơi, sẽ không tiếp khách nữa, ngươi trở về thì hơn.

Người nọ nói:
- Ta chính là chọn lúc này tới, cũng giảm bớt phiền toái.

- Ồ.
Người hầu kia ngẩn người, nhìn đối phương, chỉ thấy đối phương là một thanh niên mi thanh mục tú trẻ tuổi, cũng không thấy có gì ngạc nhiên. Chính khi đang kinh ngạc, đối phương nói:
- Ta tên là Đường Kiếp.

Người hầu kia đầu tiên là ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy tên này có vài phần quen tai, lập tức tỉnh ngộ lại, chỉ vào Đường Kiếp run run nói:
- Ngươi... Ngươi... Đường lão gia? Ngươi là Đường lão gia?

Đường Kiếp không biết trong phủ bây giờ mọi người dọi mình như vậy, cười nói:
- Hiện tại ta có thể đi vào không?

- Có thể... Có thể...
Gã tôi tớ liên tục gật đầu, lập tức nghĩ tới điều gì, vừa chạy vừa bò vào phòng, trong miệng hô to:
- Đường Kiếp đến rồi, Đường Kiếp đến rồi!

Giọng điệu giống như gặp phải cường đạo tới vậy.

Đang định trở về phòng, toàn thân lão thái thái chấn động, không dám tin nhìn về phía sau:
- Cái gì?

Chỉ thấy đứng sau gã nô bộc, là một người trẻ tuổi đang thản nhiên đi tới.

Lão thái thái dụi dụi con mắt, nhìn kỹ lại, lại nhất thời nhìn không rõ lắm, vội kêu lên:
- Chí nhi, Chí nhi, ta mắt mờ, ngươi nhìn cho ta, có phải Đường Kiếp hay không?

Người đàn ông trung niên bên cạnh chính là Vệ Thiên Chí, gã dù sao cũng đã từng tu hành qua, nên thọ nguyên dài, thời khắc này vội vàng khom người nói:
- Mẫu thân, con thấy rồi, xác thực là Đường Kiếp.

Trịnh Thư Phượng vui mừng bước lên phía trước, chống quải trượng vừa đi hai bước, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một một bóng người, đỡ lấy tay mình mình nói:
- Thái thái cẩn thận, chớ để ngã.

Thanh âm quen thuộc khiến thân thể Trịnh Thư Phượng thân thể, mở to mắt nhìn, vươn tay ra vuốt mặt Đường Kiếp:
- Quả nhiên là ngươi... vẫn như trước kia vậy, một chút cũng chưa thay đổi!

Đường Kiếp mỉm cười nói:
- Thái thái cũng vậy, phong thái vẫn như năm xưa.

- Ta?
Trịnh Thư Phượng lắc đầu:
- Không được rồi, lão thái bà rồi, lão yêu bà sống gần hai trăm năm rồi. Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng là các ngươi tu tiên người tốt a. Vinh hoa phú quý thế gian này, cho dù sau trăm tuổi, bất quá là nhất thời, không giống như các ngươi... không giống như các ngươi.

Thanh âm cũng là dần dần thấp xuống.

Đường Kiếp giúp bà bước đi:
- Thái thái không cần hâm mộ, người tu cũng có phiêu lưu của người tu, bao nhiêu người không thể đi đến một bước kia, đã ngã xuống giữa đường, sinh mệnh ý à, còn chưa hẳn đã sung sướng như phàm nhân đâu. Ta cũng chỉ là do vận khí tốt, mới có thể đi tới ngày hôm nay. Nhưng ai biết được ngày mai ta có thể hay không gặp phải cái đối thủ hùng mạnh, giết chết ta, có khi ta còn đi trước lão thái thái ý chứ.

- Phỉ phui, mồm quạ đen, không được nói mấy lời xui xẻo đói
Trịnh Thư Phượng liên tục xua tay nói.

- Vâng, vâng, tiểu nhân nói linh tinh, tiểu nhân đáng đánh.
Đường Kiếp nói, sau đó làm ra dáng vẻ như kẻ bề tôi làm sai chuyện gì.

Nghe hắn nói như thế, Trịnh Thư Phượng dường như lại thấy được bộ dáng Đường Kiếp trước khi khi làm tôi tớ, không kìm nổi ha hả cười:
- Thật không ngờ được, Ngô gia Nhị lão năm đó trong lúc vô ý kết xuống thiện duyên, hiện giờ có thể tạo ra thiện quả lớn như vậy, ngay cả toàn bộ Vệ gia ta đều được lây hào quang, phúc trạch trăm năm. Chỉ tiếc Nhị lão và Tần quản sự hiện giờ đều không còn, trước khi đi, cũng không thể nhìn thấy ngươi lần cuối.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com