Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1008: Thử binh (p2)



Những người tu đó phản ứng cũng nhanh, đều lần lượt lui lại, một gã Linh Hoàn phản ứng không kịp, đã bị kiếm của Đường Kiếp chém thành hai đoạn. Tiếp theo Đường Kiếp đã dùng Loạn Phong Bộ chém vào giữa đám người, tay cầm Đế Nhận chém xuống như chém rau thái dưa. Tay nâng kiếm hạ xuống, một đao lại một đao, quả nhiên là chém giết được vô cùng thoải mái, giết chóc khiến cho đám người tu khiếp sợ.

Bọn họ cũng chưa bao giờ thấy màn chém giết khủng bố như thế, không có pháp thuật ghê gớm nào, cũng không thấy bất cứ pháp bảo kinh người nào, cứ như vậy một kiếm phá vỡ toàn bộ pháp bảo, sau đó vung đao chém xuống như chém gà vậy, vô cùng linh hoạt, sắc bén khủng bố, phàm bị đao của hắn quét tới, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Họ không biết trong lòng Đường Kiếp còn đang thở dài: Trên phương diện kiếm đạo đúng là vẫn còn hơi yếu. Đáng tiếc trường sinh kiếm đến bây giờ còn không thể nắm giữ, là một môn cường đại thần thông, nhất định Đường Kiếp phải tới Tử Phủ mới có thể thi triển. Thời khắc này lăn qua lộn lại dùng là đều là một ít đao pháp kiếm thuật bình thường, nếu là dùng trường sinh kiếm, đâu còn để cho bọn họ ở nơi này gào thét chứ, một kiếm quang hàn mười Cửu Châu, hết thảy đều quét sạch rồi.

Mắt thấy tình huống này, Ung Tử Dục cũng biết không tốt. Trong lòng tính toán muốn chạy trốn, thấy xa xa có vài người bay tới nhìn quần áo chính là người của Thất Tuyệt Môn, người cầm đầu đúng là Hạng Lương của Thất Tuyệt Môn mà gã có quen biết.

Hạng Lương vốn không đến nhanh như vậy, tuy nhiên khi Ung Tử Dục phát ra hỏa phù, thì Hạng Lương đang ở phụ cận, thấy tin tức liền lập tức đến ngay.

Thời khắc này vừa thấy Hạng Lương, Ung Tử Dục mừng rỡ, hô lên:
- Hạng Chân Nhân cứu ta!

Hạng Lương tuy chỉ là một ngươì tu Tâm Ma, luận thực lực so với Ung Tử Dục còn kém xa, căn bản chính là phô trương mà thôi.

Nghe được Ung Tử Dục kêu cứu, Hạng Lương đã lớn tiếng nói:
- Kẻ nào dám động thủ với môn phái mà Thất Tuyệt Môn bảo hộ?

Gã cũng không ngốc, lúc kêu gọi đầu hàng đồng thời cũng dừng lại, lật bài cho địch biết mình là ai đã đủ rồi. Nếu vẫn không ngăn cản được, vậy có đi lên cũng là chịu chết —— chưa từng thấy qua Ngọc Tuyền phái toàn bộ đều bị tàn sát thế này?

Nhìn màn chém giết máu chảy thành sông, trong lòng Hạng Lương kỳ thật cũng là khẽ run rẩy.

Đây rõ ràng là một sát thần a, sớm biết phiền toái như vậy, mình dù nói cái gì cũng không tới nhanh như vậy, hiện tại chỉ có thể trông mong tấm biển Thất Tuyệt Môn có thể chấn trụ người này.

Bất quá gã phải thất vọng rồi.

Bởi vì kế tiếp Đường Kiếp không những không ngừng tay, ngược lại cười nói:
- Nói như vậy ngươi chính là ô dù của bọn họ hả? Cũng tốt, nếu như thế, ta liền thay Thất Tuyệt Môn thanh lý môn hộ đi.

Kiếm quang lóe lên, cuốn Hạng Lương vào.

Bất cứ ai cũng đừng nghĩ tới chạy!

Ngọc Tuyền môn bị diệt.

Diệt gọn một cách thoải mái đơn giản, không nửa điểm áp lực.

Không chỉ có Ngọc Tuyền môn xong đời, mà ngay cả vị Hạng Chân Nhân của Thất Tuyệt Môn cũng bị Đường Kiếp xử lý. Đường Kiếp cắt cỏ giết thỏ, tuy rằng tài sản của một môn phái nhỏ hắn cũng không để vào mắt, nhưng hắn cũng không quên cướp sạch tài sản Ngọc Tuyền phái.

Nhưng thứ khiến cho Đường Kiếp vui vẻ nhất chính là hắn xác minh được uy lực của Đế Nhận.

Trận chiến đấu này xác nhận được sự việc đúng nhu hắn sở nghĩ, mục tiêu mà Đế Nhận chân chính đối phó không phải người tu, mà là những bảo vật khác, ở phương diện khắc chế vạn Binh hiệu quả rõ ràng áp đảo hơn nhiều so với khi đối phó với người tu.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, hắn có thể thoải mái thắng lợi như vậy.

Phải biết rằng dầu gì đây cũng là một môn phái liên kết, khi chính diện tác chiến, sức mạnh thậm chí còn có thể mạnh hơn chiến lực của một người tu Dục Anh kỳ. Đường Kiếp mặc dù có thể cùng người tu Dục Anh kỳ đối kháng, nhưng lại chưa bao giờ thắng được thoải mái dễ dàng như vừa rồi, thậm chí khi hắn gặp phải đối thủ Dục Anh kỳ xuất thân từ lục đại phái, hắn chưa chắc đã thắng được, tỷ như Minh Dạ Không chính là ví dụ.

Nếu dốc toàn lực chiến đấu, Đường Kiếp không có phần thắng nếu đứng trước Minh Dạ Không.

Nhưng uy lực chính thức của Đế Nhận sau khi được mở ra, hết thảy đều trở nên không giống với lúc trước, Đường Kiếp cảm giác chỉ cần Thể Tu cảnh giới lại tiến thêm một tầng, đạt tới trình độ Tử Phủ đỉnh cao, có lẽ là có thể vô địch khi đối đầu với Dục Anh kỳ trở xuống.

Vô địch khi đối đầu với Dục Anh Kỳ và có thể chiến đấu với Dục Anh Kỳ, vẫn có khác biệt khá lớn đấy.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp cũng cảm thấy hài lòng.

Ném toàn bộ thi thể vào trong Xã Tắc Đồ làm nguyên liệu, Đường Kiếp liền đốt sạc môn phái cường đạo này, sau đó hướng về phía Thất Tuyệt Môn mà đi.

Thất Tuyệt Môn ở phía bắc Lê Quốc trong dãy núi Trung Hành.

Dãy núi kéo dài cả ngàn dặm, rộng lớn khôn cùng, diện tích so với Vân Sơn mạch còn lớn hơn, đệ tử Thất Tuyệt Môn cũng rất đông đúc, là môn phái có đệ tử nhiều nhất trong lục đại môn phái, môn phái này có khoảng hai vạn năm ngàn người tu.

Ngọn núi cao nhất trong dãy núi Trung Hành là đỉnh Phiêu Diêu, chính là tổng bộ của Thất Tuyệt Môn.

Ở xung quanh đỉnh Phiêu Diêu, đồng dạng là lượng lớn các ngọn núi nhỏ quấn quanh, bảo vệ xung quanh, gắt gao bảo vệ đỉnh Phiêu Diêu ở giữa. Những ngọn núi đó thoạt nhìn đều như là tự nhiên tạo ra, nhưng mỗi một ngọn núi đều không bàn mà hợp ý như thiên địa huyền cơ, ảo diệu vô cùng. Tổ hợp cùng một chỗ, tạo thành một toàn đại trận siêu cấp, Nghịch càn chuyển khôn âm dương đại trận.

Nghe nói trận này riêng vẻn vẹn bố trí hoàn thành thì đã hao phí của Thất Tuyệt Môn ngàn năm quang âm. Hàng năm Thất Tuyệt Môn đều đầu tư vào đây một lượng lớn nhân vật lực để kiến thiết, khối tài sản đổ vào vô cùng lớn, khiến cho người ta phải phát cuồng, cho dù là toàn bộ tài sản hiện tại của Đường Kiếp cộng lại, cũng chỉ đủ để dựng lên một góc tòa đại trận này.

Đầu tư khủng bố như thế đổi lấy chính là lực phòng ngự siêu cường, theo người ta nói về đại kiếp nạn Hồng Mông năm xưa, Thất Tuyệt Môn là môn phái bị tổn thương ít nhất. Đây cũng là lý do vì sao tạp học của bọn họ lại có thể đứng hàng thứ nhất trong lục đại phái. Ở phương diện trận đạo, đích xác không có người nào có thể làm được tốt hơn so với bọn họ, cho dù Đường Kiếp là thiên tài trận đạo, đặt ở Thất Tuyệt Môn cũng chưa chắc là không tìm ra vài người có thể sánh bằng vai đấy, chẳng qua là họ không ác được, cũng không nhiều tài nguyên để có thể cung cấp lợi dụng như hắn.

Mặc dù như thế, bản thân Thất Tuyệt Môn cũng bất mãn với cách mà mọi người gọi họ là bàng môn đại gia, bọn họ chăm lo việc nước, quảng nạp nhân tài, hấp thu công pháp, lại còn kết đồng minh với môn phái có ít người tu nhất nhưng lại có thực lực mạnh nhất trong lục đại phái là Thiên Nhai Hải Các, lấy tài nguyên tự thân trao đổi các loại tâm pháp của đối phương, các cuộc trao đổi diễn ra, dần dần bồi dưỡng được nhân tài của chính mình.

Vương Tuyệt Diệt, chính là một trong những tác phẩm tiêu biểu tượng trưng cho sức mạnh của Thất Tuyệt Môn.

Vị Đại sư huynh này của Thất Tuyệt Môn những năm gần đây thanh danh lên cao, nổi bật không kém Đường Kiếp chút nào, trong thiên hạ từ lâu đã có người đặt hắn và Vương Tuyệt Diệt đánh đồng cùng một chỗ, muốn xem một chút rốt cuộc là ai mạnh hơn ai.

Đỉnh Tuyệt Diệt!

Vương Tuyệt Diệt lấy tên của mình đặt cho đỉnh núi, đang ở trần luyện thể.

Ở quanh gã là mười tám người thân cao hơn một trượng, cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm côn đã, toàn thân lóe ra màu đồng cổ trạch.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com