Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1010: Hoàng Tuyền Vấn đạo (p1)



Từ trên tầng mây rơi xuống, Đường Kiếp nhìn thấy trước mắt là một mảnh núi cao nguy nga.

Ngọn núi trước mắt gọi Nghênh Khách phong, là núi đón khách của Thất Tuyệt Môn. Bất luận là ai tiến tới Thất Tuyệt Môn đều phải đi tới ngọn núi này đầu tiên, nếu không sẽ bị coi là tự ý xông vào núi.

Rơi xuống dưới núi, Đường Kiếp đi bộ lên núi.

Sớm có đệ tử ở phía trước chờ, nhìn thấy Đường Kiếp liền chắp tay:
- Xin mời khách nhân đến báo lai lịch của mình, tìm kiếm người nào, ghi danh ở chỗ này.

Đường Kiếp trả lời:
- Đường Kiếp của Tẩy Nguyệt phái, được quý phái mời tới, muốn nói là tìm ai sao, ta nghĩ hẳn là chưởng giáo Quý Thanh Phong của các ngươi.

Nghe được tên Đường Kiếp này, đệ tử kia liền hoảng sợ, chỉ vào Đường Kiếp nói:
- Ngươi…. Ngươi là Đường Kiếp?

Đường Kiếp mỉm cười gật đầu.

Mười hai đạo pháo hoa từ từ dâng lên trên không trung, đại biểu cho có khách nhân trọng yếu đi vào.

Hiện nay có thể khiến Thất Tuyệt Môn xem là khách nhân trọng yếu cũng chỉ có Đường Kiếp, một khắc này toàn bộ Thất Tuyệt Môn đều chấn động.

Rất nhanh, mấy đạo nhân ảnh xuất hiện ở phương xa, một người dẫn đầu râu dài, tay cầm một quyển đạo thư, mặt mỉm cười, khí vũ phi phàm. Đi theo phía sau có hai người, một người tai to mặt lớn, mặc một bộ áo ngắn, lại khoe ra cả cái bụng bự, trong tay cầm một cây quạt, sau lưng còn đeo một bình rượu, thoạt nhìn giống hợp thể Lý Thiết Quải và Hán Chung Ly. Bên phải là một người đàn ông mặt đen, trong tay cầm thiết chùy, vẻ mặt lạnh lùng giống như ai thiếu tiền hắn mà không chịu đưa.

Thời khắc này ba người lại đây, lão đầu bụng bự lưng mang bình rượu cười nói:
- Đường tiểu huynh đệ, ngươi đã tới rồi, thật khiến tửu quỷ ta chờ thật vất vả.

Đường Kiếp vừa thấy liền biết người đến là ai, chắp tay cười nói:
- Đường Kiếp bái kiến Chu Phu Tử, Lỗ Tửu Tiên, THiết Tông Sư!

- Ôi dào!
Đại hán béo kia đã không kiên nhẫn mà khua tay nói:
- Tửu tiên gì chứ, chỉ là tửu quỷ thôi, là Lỗ Tửu quỷ, tiểu tử ngươi chớ nên thiếp vàng trên mặt Lỗ Đại Tràng ta, ta đây không thích!

Đường Kiếp cũng là bật cười.

Hắn biết được ba người này chính là kỳ nhân của Thất Tuyệt Môn, chưởng quản ba đại đường Đan, Phù, Khí của Thất Tuyệt Môn, trong đó Chu Phu Tử là người điều chế phù cho mọi ngươi, tác chiến với hắn nhất định phải cẩn thận bùa. Hắn tuy chỉ là chân nhân Hóa Hồn, nhưng vung một bó bùa lớn ra, tốc độ thi pháp có thể so với Tử Phủ niệm động pháp sinh. Hắn cũng là tu giả duy nhất có thể chế tạo ra phù thần thông ở cảnh Hóa Hồn. Nếu không suy xét phí tổn, kỳ thật Chu Phu tử hoàn toàn có thể một mình đấu với một vị Dục Anh kỳ.

Nhưng bất kể nói thế nào, chỉ dựa vào thủ pháp dùng bùa đó, người bình thường sẽ không một mình đấu cùng hắn, tuy rằng ngũ đại phái cũng có cao thủ chế phù nhưng về căn bản còn thua xa so với vị này.

Về phần Lỗ Đoạn Tràng Lỗ Tửu Tiên lại là một Luyện Đan Sư xuất sắc nhất của Thất Tuyệt Môn, Hứa Diệu Nhiên cũng từng tìm hắn hỏi qua thuật luyện đan. Người này mê nhất là rượu ngon, Hứa Diệu Nhiên liền từ các nơi tìm tới rượu ngon cho hắn, nhất là từ Huyết Hà giới có được một huyết tửu, mà ở Tê Hà Giới có tiền cũng không mua được cũng đem tới mua chuộc lão đầu này, tâm đầu ý hợp kết bạn với Hứa Diệu Nhiên. Vì nguyên nhân này, Lỗ Tửu Tiên tự nhiên cũng đặc biệt không khách khí với Đường Kiếp, huống chi tài nguyên trong tay Đường Kiếp cũng chính là thứ mà Luyện Đan Sư như hắn cần có nhất.

Người mặt đen còn lại là đại tông sư khí đạo. So sánh với vẻ hào sảng rộng rãi của Lỗ Tửu Tiên thì hắn có vẻ cứng nhắc, khô khan hơn nhiều, cho tới bây giờ đều là một bộ mặt chết, ai cũng không để ý. Nhưng tài nghệ luyện khí của người này quả nhiên là nhất tuyệt. Chỉ tiếc Đường Kiếp hoàn toàn vô dụng đối với hắn, Đường Kiếp chính là khắc tinh của hắn, cho dù hắn luyện bảo bối gì, ở trước mặt Đế Nhjan cũng là đâm một phát liền mục nát.

Ba người này lại thêm đại tông sư trận đạo Hồng Thần Cơ của Thất Tuyệt Môn, được xưng là tứ tuyệt. Tuy nhiên bởi vì tạp nghệ làm cho thực lực không được liệt kê vị trí người đứng đầu, địa vị cũng không dưới người đứng đầu.

Hiện giờ tứ tuyệt có ba tuyệt tự mình nghênh đón, có thể thấy được Đường Kiếp rất được coi trọng.

Đường Kiếp cũng chỉ có thể nói:
- Ước hẹn năm đó, rốt cục hôm nay có thể thực hiện, tới đã muộn, xin hãy thứ lỗi.

- Không sao.
Chu Phủ Tử kia rốt cục mở miệng nói chuyện:
- Dù ngươi chưa tới bọn ta cũng biết ngươi không cố ý. Đầu tiên là phải chiếm đóng ở Mạc Khâu, sau lại tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường của Huyết Hà, cuối cùng lưu lạc trời xanh, có thể trở về đã là không dễ.

Đường Kiếp cười nói:
- Xem ra chuyện của ta, Thất Tuyệt Môn biết không ít.

Chu Phu Tử ý vị thâm trường nói:
- Thời gian một trăm năm không tính là quá lâu, lại cũng không ngắn. Cái dạng tin tức gì cũng khó có thể giữ bí mật mãi. Tỷ như…. Binh Chủ.

Đường Kiếp nghe được liền cả kinh trong lòng, biết Thất Tuyệt Môn thật sự đoán được Binh Chủ.

Đương nhiên tin tức này chưa chắc giống như Lăng Tiêu đoán được, cũng có thể Thất Tuyệt Môn từ tử địch Thiên Thần Cung của bọn họ mà biết được.

Trải qua nhiều năm như vậy, Thiên Thần Cung cũng biết muốn trở về bảo tàng Binh Chủ cơ bản là không thể nào, chuyện giữ bí mật về Binh Chủ cũng liền phai nhạt. Với sự đối lập của hai phái, Thất Tuyệt Môn nhất định sẽ xếp số lượng lớn người nằm vùng tại Thiên Thần Cung, vậy nên có được tin tức cũng không kỳ quái.

Kỳ thật Thất Tuyệt Môn chưa hẳn là có nhiều hứng thú với Binh Chủ, quan trọng là… Thiên Thần Cung muốn thu được, bọn họ nhất định phải phá hư. Năm đó sau khi giao dịch với Đường Kiếp, thực lực của Đường Kiếp đột nhiên tăng mạnh. Mà nhờ phúc của Đường Kiếp, Thiên Thần Cung mới đại thương nguyên khí. Một trận chiến truy kích và tiêu diệt Đường Kiếp, trả giá rất lớn, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, đến cuối cùng ngay cả Hà Trường An đều góp sức vào nhưng cũng không mò được một cọng lông, ngược lại Thất Tuyệt Môn còn thừa cơ cường công khiến phạm vi thế lực khuếch trương không ít.

Vì nguyên nhân này, Thất Tuyệt Môn vẫn rất có hảo cảm với Đường Kiếp.

Về phần Mai Họa Bình…. Ài, kia bất quá chỉ là nhạc đệm, ai cũng sẽ không nhắc tới vào lúc này.

Thời khắc này hai bên gặp nhau thật vui, đã cùng nhau bay về phía Phiêu Diêu phong.

Trên đỉnh núi, chỉ thấy có hai hàng đệ tử xếp thành hàng đón chào, có tiên hạc nhảy múa, khổng tước nở rộ lông, nai trắng cúi đầu dâng lễ, lão rùa ngửa đầu nhìn lên.

Mười mấy nữ tu giả y phục rực rỡ tay cầm lẵng hoa ném hoa tươi, đóa hoa tạo thành một đường dài trên mặt đất, nối thẳng tới tổng đàn Cẩm Sắt Cung của Thất Tuyệt Môn.

Cảnh tượng này khiến Đường Kiếp ngẩn ngơ, nói:
- Như thế này thật là long trọng, thật sự khiến Đường Kiếp sợ hãi.

Chu Phu Tử đã mỉm cười nói:
- Ngươi cần gì phải khách khí như thế. Không đề cập tới Binh Chủ Bí Cảnh chỉ vì một trận chiến trăm năm trước ở Mạc Khâu, ngươi đã cho Thất Tuyệt Môn ta một đại lễ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com