Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1022: Kinh biến (p2)



Vẻ mặt đám người Lăng Tiêu phía trên vốn đang khẩn trương, khi nhìn thấy cảnh này cũng khẽ nhẹ nhàng thở ra.

Minh Dạ Không lại nói:
- Tiểu tử thối, không ngờ chỉ lấy ra ba phần hồn lực đã ngưng kết Tử Phủ, dùng bảy phần lực ngưng kết Nguyên Anh, quả nhiên là khá can đảm, làm ta sợ hết hồn.

Chính hắn lúc trước cũng phải phân ra một nửa hồn lực xây dựng Tử Phủ, che chở thần hồn, dù là như thế cũng suýt nữa làm cho mình tan thành tro bụi, về phần mượn cơ hội để ngộ đạo, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Về phần Đường Kiếp, nhìn sợi khói như tơ, nhiều điểm hướng về phía chân trời, liền biết Đường Kiếp đã bắt đầu quá trình chạy theo thiên đạo.

- Thật là kẻ tài cao gan lớn. Với tính tình của hắn, lại có rất nhiều nền tảng tốt, nếu không theo đuổi tấn công hoàn mỹ một chút cũng sẽ không phải là hắn.
Lăng Tiêu trả lời.

Cái gọi là tấn công hoàn mỹ chính là chỉ hy sinh ba thành lực lượng thần hồn che chở bản thân, như vậy ngưng kết ra Nguyên Anh có thể tự động bù lại lực lượng thần hồn bị hư tổn, là hoàn mỹ. Về phần giống như Minh Dạ Không dùng năm phần lực lượng thần hồn xây dựng Tử Phủ, nhất định sẽ tổn thất một bộ phận lực thần hồn, dưới nền tảng như nhau, thần thông của hắn nhất định yếu hơn so với người khác.

Sở dĩ Thiên Nhai Hải Các được xưng là mạnh nhất trong lục phái, cũng bởi vì các nàng có một bí thuật độc môn, cho dù dùng năm phần hồn lực cũng có thể khôi phục hoàn mỹ, liền khiến cho mỗi người trong Thiên Nhai Hải Các đều là Tử Phủ hoàn mỹ. Cũng vì nguyên nhân này, khi các nàng tấn công Tử Phủ mới có dư tinh lực ngộ đạo. Như Ngọc Hư Tiên Tôn và Linh Lung Tiên Tôn đều như thế, ngay cả Hứa Quang Hoa cũng không chịu thua kém, tuy nhiên dưới con mắt nhìn của Hứa Diệu Nhiên, ông ấy chưa bao giờ được gọi là một nam nhân quyết đoán.

Chỉ có điều Thiên Nhai Hải Các giai đoạn trước tiến bộ quá mức gian nan, làm cho nhân số cao tầng vắng dần, số lượng thượng nhân cũng mất đi không ít.

Bên này Đường Kiếp đích xác đã bắt đầu tái hiện một cảnh tượng ở Lang Gia Phúc Địa năm đó.

Vô Ngân Tinh Hải lại lần nữa hiện ra trước mắt, thiên đạo uy nghiêm mênh mông luân phiên tràn ngập trong người.

Cho dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, Đường Kiếp vẫn bị cỗ uy nghiêm kia thuất phục mà quỳ gối, ở trong suy nghĩ này, thiên đạo luân phiên này lại càng trở nên thần thánh.

Nhưng vào lúc mờ mờ ảo ảo, đáy lòng Đường Kiếp còn có một loại cảm giác, cảm thấy kỳ thật thiên đạo luân phiên này cũng thường thôi.

Cảm giác này không hiểu xuất hiện , khiến Đường Kiếp không biết nó từ đâu mà đến, liền giống như lời kêu gọi phát ra từ sâu trong nội tâm, rồi lại bị Đường Kiếp cưỡng ép đè xuống.

Sau đó hắn đã thả ý niệm của mình ra ngoài, bay về phía xa.

Lúc này đây hắn phải một lần nữa lựa chọn mình nên lĩnh ngộ loại đại đạo nào.

Vừa tự hỏi xong, Đường Kiếp đã có đáp án.

Luân Hồi!

Đây cũng không phải là có yêu cầu gì đối với luân hồi, trong mười hai đại đạo, có lẽ thứ không dùng được nhất chính là Luân Hồi, bởi vì nó chỉ phát sinh tác dụng sau khi chết. Sau khi trở thành tu giả, hóa sinh quỷ vật tiến vào Minh giới, suy nghĩ bất diệt, khi luân hồi chuyển qua kiếp khác có thể tưởng tượng được những chuyện xảy ra kiếp trước và đời sau. Hay nói cách khác chính là khi mình còn là quỷ vật liền có ý thức, có thể chủ động lựa chọn đối tượng đầu thai, tuy phương hướng bất đồng nhưng lại có liên quan tới chuyển thế tái sinh.

Huyền Vũ kia đã nói ở Luân Hồi, đó là có thể giữ lại trí nhớ kiếp trước của mình, tương đương với sự bất tử vĩnh sinh, đáng tiếc sai lầm cũng lớn, sau khi đầu thai, huyết thống không hợp, từ nay về sau khó có thể tiến thêm.

Đường Kiếp đúng là không có như cầu đối với Luân Hồi, nhưng mười hai đại đạo hắn đã ngộ được mười, chỉ còn Không Gian và Luân Hồi.

Trong đó Không Gian đạo, mượn dùng trận Truyền Tống Thanh Vân Giới, Đường Kiếp đã có cảm ngộ rất lớn, kỳ thật cũng không khác với lĩnh ngộ là bao, chỉ có Luân Hồi, trừ khi có thể đối ứng Đạo Binh hoặc tự mình chết đi rồi luân hồi để xem xét kỹ lưỡng, nếu không rất khó có thể lý giải.

Hiện giờ có sự trợ giúp của thiên đạo luân phiên, có cơ hội bồi bổ toàn bộ, Đường Kiếp không muốn bỏ qua.

Trong thiên hạ, vẫn chưa có người có thể hiểu được mười hai đại đạo, có thể ngộ được ba đạo đã là chuyện rất giỏi rồi.

Đường Kiếp vừa có cơ hội này, tất nhiên sẽ không bỏ qua, ý niệm chợt lóe, đã đi trên đại đạo Luân Hồi.

Vô số Đạo Niệm chen chúc tiến vào trong đầu Đường Kiếp.

Cùng lúc đó, chân thân Đường Kiếp vẫn ngồi xếp bằng trong trận như trước, Tạo Hóa Thiên Nguyên Thăng Tiên trận phiêu diêu, tất cả tiên phù đồng thời phát sáng, cùng nhau bảo hộ Đường Kiếp đang hóa thần hồn thực chất, hết thảy thoạt nhìn đều cực kỳ thuận lợi.

Đúng lúc này, từng tiếng cười dài chợt truyền đến:
- Đường Kiếp tiểu nhi, cũng dám rời gọi trọng địa của Tẩy Nguyệt phái, tới chỗ giao nhau của hai phái tấn công Tử Phủ, nghĩ Thú Luyện Môn ta không người sao? Nhận lấy cái chết đây!

Một đầu thú thật lớn đã từ trên trời giáng xuống, hung hăng cắn về phía Đường Kiếp.

Biến cố vừa ra, mọi người đều xôn xao.

Minh Dạ Không đã dẫn đầu nhảy lên, đâm ra một kiếm về phía đầu thú trên không trung:
- Kim Sơn Nhạc, nơi này không phải nơi ngươi có thể giương oai, cút về đi!

Một kiếm này phóng ra kiếm hoa vô tận, chém lên trên đầu thú kia, lúc này mới nhìn rõ ràng, kia chính là một con yêu vật sư tử đầu báo, hai sừng ba móng.

Yêu quái này có tên là Ban Chích, là một yêu vật cực kỳ hiếm thấy.

Ngay lúc yêu vật này ngăn cản một kiếm công kích của Minh Dạ Không, giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một chưởng ấn màu đỏ, đánh về phía đỉnh đầu Đường Kiếp.

- Đường Kiếp giết đứa con của ta, giết được Đường Kiếp, lão tử tự nhiên sẽ đi!
Tiếng cười to sang sang truyền tới.

Chỉ có điều ngay sau đó, Lăng Tiêu đột nhiên hừ một tiếng, cũng không thấy hắn có động tác gì, bàn tay màu đỏ kia đã như bị sét đánh mà rụt trở về, đồng thời Minh Dạ Không cũng xoay tay đâm ra một kiếm, treo trên không trung, chỉ thấy không trung nứt ra một kẽ hở lớn giống như n sân khấu bị xé rách, một đạo nhân ảnh đã từ trong cái khe đi ra, là một kẻ râu quai nón đầy mặc, lông mày thô tai to, chính là Huyết Sát Chân Quân Kim Sơn Nhạc của Thú Luyện Môn, cũng là cha của Kim Ngọc Đường.

Bất quá hắn nói là Đường Kiếp giết đứa con của hắn lại có chút oan uổng với Đường Kiếp, Kim Ngọc Đường rõ ràng là do Hứa Diệu Nhiên giết. Cũng do hai người bọn họ là vợ chồng, thay nữ nhân của mình nhận tiếng xấu cũng không đáng là gì.

Thời khắc này bị một kiếm của Minh Dạ Không bức ra, Kim Sơn Nhạc tức giận nói:
- Mấy người các ngươi còn nhìn cái gì, muốn để một mình lão tử đối phó với Đường Kiếp sao?

Chợt nghe giữa không trung truyền tới từng tiếng cười dài:
- Là do ngươi quá nhanh, có thể trách ai được.

Nói xong chỉ thấy lại một đạo nhân ảnh từ trong hư không xuất hiện, xuất hiện cùng lúc chính là một sói lớn màu xanh giống như một ngọn núi.

Thanh Thiên Ma Lang, Thanh Lang Chân Quân Phong Mục Nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com