- Pháp bảo của ta! Một tu giả phái Tẩy Nguyệt nhìn pháp bảo của mình bị kim nhận làm dập nát, thê thanh kêu thảm thiết.
- Thật có lỗi, đó là ngộ thương. Đường Kiếp nhún vai.
Đã không có pháp bảo, lại bị hơn một ngàn Đường Kiếp cường công, cho dù dùng hết rồi một lần pháp thuật, đám ảo ảnh Đường Kiếp làm vật hi sinh có thể phát huy tác dụng rất lớn, chiến trường cấp thấp bởi vậy toàn diện sụp đổ.
Phong Mục Nguyên biết rằng không tốt, tiếp tục đánh cũng không ổn, chỉ có thể hô: - Lui, mau lui!
- NGAO! Mạnh Quan Sơn ngửa đầu phát ra một tiếng thét tức giận, tỏ vẻ rất không hài lòng. Tuy nhiên hắn cũng biết giờ khắc này cũng chỉ có thể làm vậy, khàn khàn tiếng nói: - Đệ tử đi trước!
Tất cả tu giả đã đồng thời rút lui ra sau, vô số chiến thuyền đổi hướng bay lùi ra sau.
- Đừng đuổi theo! Minh Dạ Không lớn tiếng hạ lệnh.
Hắn biết rõ trước mắt vẫn là địch đông ta ít, đệ tử Tẩy Nguyệt chủ yếu là dựa vào đại trận chống đỡ, một khi lao ra ngoài pháp trận, dựa vào này lửa đạn trên chiến thuyền có thể khiến Tẩy Nguyệt uổng binh. Lần này bố trí lợi thủ chứ không lợi công, kẻ thù đã muốn đi, cũng chỉ có thể mặc cho bọn chúng rời đi.
Nhưng đa số có thể đi, cao tầng lại phải lưu lại một hai tên.
Ngay khi tất cả Tử Phủ cố gắng chiến đấu hăng hái chuẩn bị rút lui. Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn, Minh Dạ Không đột nhiên đồng thời lao tới chỗ Kim Sơn Nhạc.
Dưới sự liên thủ của ngũ đại Tử Phủ, Kim Sơn Nhạc dốc toàn lực ra tay, lại cũng chỉ là miễn cưỡng ngăn trở một kích này, cơ hội thoát đi hoàn toàn bị đánh gãy.
Mắt thấy Phong Mục Nguyên không bị tổn thương, Mạnh Quan Sơn dĩ nhiên rời đi, Kim Sơn Nhạc hô to cứu ta, chỉ có điều còn có ai hứng thú để ý đến hắn.
Ngũ đại Tử Phủ liên kết cưỡng chế, Kim Sơn Nhạc dốc hết tất cả thủ đoạn, dục vọng sinh tồn khiến sức chiến đấu của hắn được thiêu đốt đến mức tận cùng, nhưng cũng chỉ duy trì trong ba giây.
Ba giây sau, vòng bảo hộ của Kim Sơn Nhạc vỡ tan, kiện pháp bảo phòng cuối cùng vỡ vụn, Tiêu Biệt Hàn Biệt Ly Kiếm, Lăng Tiêu Thủy Vân Tụ, Huyền Nguyệt Không Huyền Chưởng, Minh Dạ Không Tư Hương Kiếm cùng với Đường Kiếp Đế Nhận đồng thời đâm vào cơ thể Kim Sơn Nhạc.
Huyết Sát Chân Quân lắc lắc thân mình, rốt cục không chống đỡ nổi ngã xuống.
Thân thể cao lớn bốc lên linh triều ngút trời, Đường Kiếp nhanh tay lẹ mắt, ném vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ để tránh lãng phí tài nguyên, thấy đám Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn hoàn toàn không gì. Đệ tử này cái gì cũng tốt, chỉ đoạt tài nguyên luôn nhanh hơn một chút.
Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Hà Xung kinh ngạc nhìn không trung.
- Tử Phủ! Ngữ điệu rung động thốt lên.
- Ha ha ha ha, sảng khoái, sảng khoái, thật sảng khoái!
Nương theo tiếng cười của Tiêu Biệt Hàn, là số tu giả Tẩy Nguyệt chiến thắng trở về.
Phụ trách lưu thủ Cửu Hoa Chân Quân sớm đã ở Trích Tinh đỉnh chờ, thấy đến mọi người trở về, chắp tay nói: - Chúc mừng sư huynh đại thắng mà về, không biết lần này có thu hoạch gì.
Lăng Tiêu cười không đáp, vẫn là Tiêu Biệt Hàn trả lời: - Kim Sơn Nhạc chết rồi, ngay cả con ban chích của hắn cũng bị Đường Kiếp trấn áp. Thích Vô Niệm trọng thương quay về, trong vòng trăm năm thương thế e khó khỏi được, sợ là cả đời cũng không tiến được thêm.
Đám đông nghe vậy mừng rỡ.
Bọn họ cùng Thú Luyện Môn là không chết không ngừng, Thú Luyện Môn đã chết hai Tử Phủ, với phái Tẩy Nguyệt đúng là việc vui, quả thật có thể nói là đại thắng.
Đáng tiếc chỉ cần bọn họ còn Địa Tiên, Thú Luyện Môn có chết bao nhiêu người cũng sẽ không diệt vong, điểm này thì không có cách gì.
Lăng Tiêu hỏi: - Bên sư đệ như thế nào?
Cửu Hoa thản nhiên trả lời: - Hàn Vô Tâm đột kích, ta cùng với hắn chiến một hồi, hắn không chiếm được tiện nghi gì liền đi.
Giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng một vị hóa thần đột kích, kinh tâm động phách cũng không nhỏ.
Lăng Tiêu biết tính tình của Cửu Hoa, không màng danh lợi không tranh giành, hắn đã nói không có việc gì thì chính là không có việc gì.
Phất tay nói: - Nếu vậy tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai luận công ban thưởng.
- Vâng! Mọi người đang muốn lui ra.
Tiêu Biệt Hàn đã lớn tiếng nói: - Sư huynh nhàm chán nhất, làm gì phải chờ tới ngày mai mới luận công ban thưởng? Đợi tới mai, hưng phấn nhiệt tình đều qua, có thưởng cũng không có ý nghĩa. Theo ta thấy nên mừng công ngay lúc này.
Tiêu Biệt Hàn làm người xưa nay hào sảng, cũng không thích bày vẽ, nói xong liền vào trong Tham Thần điện, thuận tay vứt Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm ngoài.
Chỉ thấy kiếm kia ở trên không trung không ngừng lớn lên, cuối cùng hóa thành một ngọn núi hạ xuống.
Cái này chính là đạo binh thứ nhất của phái Tẩy Nguyệt.
Nó hóa thành núi, thủ hộ ở trong này, mỗi khi cần sẽ xuất hiện, chém giết hết thảy uy hiếp của phái Tẩy Nguyệt.
Dựa theo pháp lệnh Tẩy Nguyệt, chưởng giáo ti chính vụ, chưởng Thủy Nguyệt Động Thiên, chưởng Kiếm Nhân Ti Chiến Sự, chưởng Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm.
Thấy Tiêu Biệt Hàn nói như vậy, Lăng Tiêu cũng chỉ có thể lắc đầu.
Thân làm chưởng giáo, làm việc phải có uy nghiêm phong phạm, không thể giống như Tiêu Biệt Hàn tự nhiên tùy ý như vậy, tuy nhiên ngẫm lại lời Tiêu Biệt Hàn nói cũng có lý, chuyện này phải làm ngay khi sắt còn nóng, cần gì phải đợi thêm một ngày.
Liền gật gật đầu cất giọng nói: - Đệ tử phái Tẩy Nguyệt nghe lệnh, hôm nay Đường Kiếp thăng tiến Tử Phủ, đại công cáo thành, tăng thêm thực lực phái Tẩy Nguyệt là chuyện vui vẻ. Bổn phái đại chiến hai phái Thú Luyện Thiên Thần, giết chết Kim Sơn Nhạc, chế trụ ban chích là song hỷ. Chuyện này nhất định phải ăn mừng. Đêm nay trên Ma Vân Phong, các đệ tử tham gia tiệc mừng công, luận công ban thưởng. Người có công được ban thưởng, vô công cũng có thể thoải mái chè chén, không có gì trói buộc, tất cả lễ nghi đêm nay không áp dụng!
Thanh âm trùng trùng điệp điệp truyền khắp các nơi, đầu tiên là một trận yên tĩnh, sau đó là một loạt tiếng hoan hô bùng phát.
Tiếng hô chấn động chín ngày, mà ngay cả những lão cổ đổng cũng bị chấn động.
Phái Tẩy Nguyệt lại vừa có thêm một Tử Phủ, lâm trận trảm Kim Sơn Nhạc, trấn áp ban chích?
Việc chân chính làm mọi người hưng phấn không phải là có thể uống được bao nhiêu rượu, có thể không chú ý bao nhiêu lễ nghi, mà là hàm nghĩa sau chuyện này.
Người ở lâu trong môn phái đều có một phần cảm tình dành cho nơi này.
Tình cảm này giống như yêu nước, đều vô cùng mãnh liệt.
Nghe nói kẻ thủ truyền kiếp của mình bị thiệt hại nặng, tất cả mọi người đều hưng phấn, đương nhiên, cũng có người sớm bị lễ nghi trói buộc rườm rà người có thể có được một khắc tự do vui cười, thậm chí có người nhàm chán cố ý chạy đến lễ đường khoe khoang, khiến mặt mo của Lý Hồng Dương khó coi đến chết, cũng may hắn vốn là mặt chết, biến hóa không nhiều, đến cả Thích Thiếu Danh cũng cười hì hì không thèm để ý, chỉ nói một câu: - Hôm nay nợ, ngày mai phải trả. Lập tức làm nhiều người thành thật hơn hẳn.
Bất kể thế nào, tối hôm đó phái Tẩy Nguyệt đã tổ chức một tiệc mừng công hoàn toàn mới.
Trên Ma Vân Phong, ngoại trừ đệ tử bên ngoài không thể trở về, mấy vạn tu giả tụ tập dưới một mái nhà.