- Hống! Tất cả mọi người của Tẩy Nguyệt phái và Thất Tuyệt Môn đều phá ra tiếng hoan hô hưng phấn, ngay cả Quý Thanh Phong cũng thở phào một hơi.
Nguy hiểm thật.
Thiếu chút nữa đã náo chuyện tới mức không thể xoay chuyển.
Đường Kiếp bên này cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, lẩm bẩm nói: - Tiễn tốt! Thiếu chút nữa đã lấy mạng của ta rồi!
Đích thật là thiếu chút nữa sẽ giết chết Đường Kiếp, nếu không phải vào thời khắc cuối cùng hắn kích phát bản thân, cưỡng ép mở ra đạo pháp, phân thân này sẽ hoàn toàn ngã xuống.
- Điều này sao có thể? Miêu Liệt Diệm không dám tin nhìn tất cả, run rẩy chỉ vào Đường Kiếp: - Vừa rồi ngươi dùng cái gì?
Đường Kiếp quay đầu lại nhìn Miêu Liệt Diệm, đột nhiên mỉm cười: - Đạo pháp, ngươi cũng thấy mà.
- Đạo pháp gì?
- Dùng chân lý kết hợp với Tứ Cửu Chân Ngôn tạo ra,ta gọi nó là…. Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói: - Ngôn Xuất Pháp Tùy!
- Ngôn Xuất Pháp Tùy. Miêu Liệt Diệm run rẩy.
Không ngờ Đường Kiếp lại có được không chỉ hai loại đạo pháp.
Nhìn vẻ mặt của Miêu Liệt Diệm, Đường Kiếp thở dài.
Hắn không có giải thích, kỳ thật loại đạo pháp thứ ba này cũng không hoàn chỉnh.
Gần hai trăm năm tu luyện, mặc dù hắn đã nhập đạo chân lý, nhưng vẫn chưa nhập tới mức trăm đầu, căn bản không có khả năng hình thành đạo pháp chân chính.
Sở dĩ hắn có thể sử dụng, là bởi vì hắn thiêu đốt thần hồn, cưỡng ép chỉ vẻn vẹn có một chút lực chân lý dung nhập vào bên trong Tứ Cửu Chân Ngôn, do đó tạm thời sinh ra được Ngôn Xuất Pháp Tùy có hiệu quả. Tuy nhiên cái giá của việc này chính là phân thân thần hồn lại lần nữa bị thương, mặc dù không nặng như lần trước bảo vệ Lâm Hãn, nhưng bị thương cũng không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không tốt lên được.
Ngoài ra hắn không chỉ thiêu đốt thần hồn mà còn có lực đạo.
Thật vất vả nhập đạo được một chút lực chân lý cũng bị thiêu đốt rất nhiều, tổn thất lúc này rất là đáng tiếc.
Duy chỉ có một chỗ tốt là, nếu như có thể khôi phục, như vậy Ngôn Xuất Pháp Tùy sẽ không giống như Phù Sinh Vạn Tượng và Vạn Cổ Trọng Lâu, mà là dựa vào phân thân là có thể vận dụng.
Đây cũng coi như là một tin tức tốt, tức là Đường Kiếp sẽ vận dụng nó càng thêm linh hoạt.
Thời khắc này thả lỏng tiếc hận trong đầu, Đường Kiếp rút kim tiễn trên người ra.
Sau khi kim tiễn rời người liền biến thành nhiều đều kim quang tiên tán trong gió, đồng thời vết thương trước ngực Đường Kiếp cũng bắt đầu khôi phục. Lực giết chóc và Đế Nhận có chút giống nhau, chủ công sát phạt, phá giáp phá lồng phá vạn pháp phòng ngự, chú trọng vào quá trình mà không quan trọng kết quả, bởi vậy khôi phục tương đối dễ dàng.
Lúc này Đường Kiếp mới chuyển hướng đi tới phía trước.
Nhìn thấy hắn muốn đi, Miêu Liệt Diệm liền xuất ra Linh Ma Diệm.
Đường Kiếp lại chỉ lắc đầu: - Vô dụng thôi.
Cứ như vậy vừa ngậm miệng lại, nghịch hỏa quyết đã phát động, nuốt toàn bộ Linh Ma Diệm vào trong.
Linh Ma Diệm này thiêu đốt thần hồn, không dễ hấp thu, một khi hút vào cần toàn lực trấn áp, sẽ khiến hành động của bản thân gặp bất tiện, Đường Kiếp sốt ruột về Kim Thân nên cũng không hấp thu. Nhưng lúc này lại khác trước, ngay khi Linh ma Diệm tiến vào cơ thể đã khẽ quát một tiếng:
- Tĩnh!
Ma Diệm vừa rồi còn sôi trào tàn sát bừa bãi lại lập tức an tĩnh. Đồng thời Nghịch Hỏa Quyết cũng hình thành hỏa kén bao bọc toàn bộ Ma Diệm, cứ như vậy kéo xuống Linh Hải, Ma Diệm ngay cả cơ hội đụng tới thần hồn cũng không có đã bị Nghịch Hỏa Quyết đóng gói lại.
Miêu Liệt Diệm chưa bao giờ thấy qua công pháp thần diệu này, lập tức ngây ngươi, Đường Kiếp đã nói: - Đa tạ hỏa của ngươi.
Xoay người đi thẳng về phía trước.
Các tu giả khác của Thiên Thần Cung thấy thế muốn cản lại, nhưng bọn họ đã bị một cảnh tượng long trời lở đất vừa rồi làm khiếp sợ.
Đây không phải là sợ hãi tử vong, mà là tuyệt vọng không có cách nào đối đầu với cường nhân.
Ngay cả Liệt Vân Cung cũng không thể giết chết Đường Kiếp, những người khác còn có thể làm gì?
Tất cả tu giả của Thiên Thần Cung cứ ngơ ngác nhìn Đường Kiếp, không một người nào ngăn trở cước bộ của Đường Kiếp, chỉ có kim phong trong Bích Tẩy Kim Hà trận vẫn ngoan có không thay đổi như trước, âm mưu muốn hòa tan hắn.
Đường Kiếp dần dần cảm thấy không kiên nhẫn.
Lúc trước hắn chịu sự bức bách của Liệt Vân Cung, bị buộc lui về phía sau, đoạn đường thật vất vả xông qua được đã bị thụt lui lại rất nhiều, mà lúc này ảo ảnh thiên thần đã gần muốn chống đỡ không nổi.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua ảo ảnh thiên thần, Đường Kiếp hừ một tiếng: - Thôi được, hôm nay liền để các ngươi mở rộng tầm mắt!
Hắn nói xong liền hừ một tiếng, vạn đạo quang hoa hiện lên trên người, từng đạo mũi nhọn màu tơ điện xạ mà ra, đan thành một mảnh kỳ quan rực rỡ quanh người, đúng là Vạn Cổ Trọng Lâu.
Sau đó Đường Kiếp cứ như vậy khống chế Vạn Cổ Trọng Lâu, đi thẳng tới phía trước.
Không còn nhãn nhà đi như dạo chơi, mà dùng tốc độ cao nhất chạy trốn, thân hình như điện.
Dọc theo đường đi kích phát cũng không biết bao nhiêu cơ quan cạm bẫy, trong pháp trận ầm ầm bùng nổ ra một mảnh lại một mảnh kim quang điện mang, các loại pháp thuật ác độc đánh tới hướng Đường Kiếp đều bị Vạn Cổ Trọng Lâu ngăn trở.
Dựa vào năng lực phòng ngự cường đại của Vạn Cổ Trọng Lâu, Đường Kiếp liền giống như một dũng sĩ trang bị một trăm tầng thép giáp, cứ như vậy một đường nghiền ép chướng ngại vật mà qua.
Tất cả công kích đều không có hiệu quả đối với hắn, tất cả ngăn cản chỉ giống như làm trò.
Đường Kiếp cứ như vậy một tiếng mạnh mẽ đi tới, xông qua vòng vây thật mạnh, xông qua Bích Tẩy Kim Hà trận, nhảy vào bên trong Thiên Thần Sơn, nhảy vào bên trong Thiên Thần Cung, nhằm về phía Kim Thân sớm mơ ước đã lâu.
Trên đường đi không một trở ngại, cũng không ai có thể ngăn cản cước bộ của Đường Kiếp.
Đường Kiếp tiến quân thần tốc, đến trước từ đường tổ tiên.
Đường Kiếp dừng bước lại trước từ đường tổ tiên.
Quảng Pháp Thiên Tôn đứng sừng sững trước mặt Đường Kiếp bây giờ hơi có chút khác biệt so với trong suy nghĩ của hắn.
Trên thực tế nó cũng không phải rất giống Quảng Pháp Thiên Tôn dùng lúc ba đại Tử Phủ hô mưa gọi gió ở gian ngoài kia, tay nghề cũng không cao siêu như vậy, thứ có thể làm người khác cảm nhận được sự vĩ đại trong đó thủy chung đều là một đám thần niệm kia.
Hiện giờ sợi thần niệm này đã hóa thành thiên thần chiến đấu, chỉ có một tia niệm tuyến liên kết, khiến cho vị tổ tiên này cũng trở nên ảm đạm vô quang.
Cho dù như thế vẫn không thể che dấu sự thiêng liêng của nó.
Phía trước thiên tôn có ba người đang quỳ lạy,
Đứng hai bên trái phải chính là lão giả trông coi từ đường tổ tiên, bọn họ đều là Hóa Hồn đỉnh cao, nhiều thế hệ đều thủ hộ từ đường tổ tiên. Nhưng mà không phải từng lão tăng đều có thể đại biểu thần uy. Ngủ đông ngàn năm cũng không thể khiến bọn họ trở thành kẻ muôn đời trấn áp, đối mặt với các tu giả Tử Phủ khác, lại không có đại trận, chung quy cũng chỉ là hai con kiến mà thôi.
Nhưng hai lão giả này vẫn chưa rời đi, chỉ biết dập đầu, giống như sắp đến thời khắc vận mệnh đau thương, nhưng lại không trốn tránh.