Nó còn sống, trải qua ngũ đại cường nhân liên hợp công kích, quái vật khủng bố vẫn đứng sừng sững, dùng ánh mắt hung ác, phẫn nộ, ác độc nhìn năm người, phát ra tiếng khàn khàn rít gào.
- Quan Sơn! Nhìn đến cảnh này. Lệ Nam Phi đau lòng hô ra tiếng.
Mà ngay cả sắc mặt của Lăng Tiêu cũng hơi ngưng tụ: - Toàn yêu hóa!
Cái gọi là toàn yêu hóa, chính là hoàn toàn buông tha huyết thống nhân loại mà chuyển thành yêu hóa, loại chuyển biến này không thể đảo ngược, một khi đạt thành, ở trình độ nào đó Mạnh Quan Sơn không còn là người, mà là yêu.
Cũng chỉ có thân thể dũng mãnh của yêu và năng lực khôi phục của Hoàng Thiên mới có thể kháng trụ liên kết năm người mà không chết.
Mặc dù như thế, nó bị thương thế cũng là không nhẹ. Đầu lâu của nó bị vỡ một nửa, óc cũng chảy ra cùng máu tươi ướt mặt. Vai trái bị xuyên thủng, một cỗ linh lực quỷ dị đang không ngừng ăn mòn nó, khiến cánh tay của nó tan đi, cánh tay phải bị đông thành băng sương. Sau lưng có vết thương, xuyên thấu qua miệng vết thương có thể rõ ràng cả nội tạng, dù là Mạnh Quan Sơn khôi phục kinh người cũng không thể lắp đầy miệng vết thương.
Kinh người nhất vẫn là kiếm của Đường Kiếp trước ngực, lực hủy diệt không ngừng ăn mòn hắn, gần như ăn mòn sạch nội tạng. Linh lực bám vào trên vết thương nhanh chóng tiêu hao tính mạng của nó, đẩy nó kề cận cái chết.
Nhưng mà Mạnh Quan Sơn lại như không có cảm giác điên cuồng gầm thét, liều mạng đấm bộ ngực của mình, bởi vì thống khổ mà rú lên những tiếng xé rách trường không, thoạt nhìn có phần mất đi lý trí.
- NGAO! Nó hướng Đường Kiếp điên cuồng rống giận, hai mắt màu đỏ toát ra thù hận ngút trời đánh về phía Đường Kiếp, thân hình như điện.
- Đường Kiếp thiểm khai! Tiêu Biệt Hàn hô to.
Một kích trước khi Mạnh Quan Sơn chết, uy năng tuyệt đối không phải là nhỏ.
Lăng Tiêu vung tay áo hướng Mạnh Quan Sơn.
Thủy Vân Tụ đánh vào Mạnh Quan Sơn không khiến nó lui lại mà còn kích động ra ngọn lửa ngút trời, mây mù màu đen mang theo sát ý, lực lượng khổng lồ phản chấn Thủy Vân Tụ đánh Lăng Tiêu bay ra ngoài.
Không thể ngăn cản!
Mạnh Quan Sơn đã đánh về phía Đường Kiếp, hai thủ trảo đen thui bùng lên hắc quang.
Chưởng này ngưng tụ tất cả lực lượng, thiêu đốt tất cả sinh mạng, tình cảm và thù hận của nó, chỉ vì giết chết Đường Kiếp.
Đối mặt với nó, Đường Kiếp lại có cảm giác thiên hạ tuy lớn, nhưng ta không có chỗ trốn.
Hắn biết mình tránh không khỏi, cũng không muốn tránh.
Dưới sự kinh hô của mọi người, trong ánh mắt Đường Kiếp hiện lên vẻ kiên định.
Hắn nghênh hướng Mạnh Quan Sơn, nghênh hướng ngọn lửa đang hừng hực cháy.
Đế Nhận lặng yên biến hóa, hóa thành một móng vuốt màu đen bọc trên tay phải Đường Kiếp, Đường Kiếp và Mạnh Quan Sơn cùng làm một thủ thế, đưa tay thăm dò hướng ngực Mạnh Quan Sơn.
Vồ!
Hai thân thể tốc độ cao đang di động chợt dừng lại.
Mạnh Quan Sơn và Đường Kiếp cùng xuyên thấu phòng ngự đối phương, đâm sâu vào tim.
Trong tay Mạnh Quan Sơn là trái tim màu đỏ, đập nhịp nhàng hữu lực.
Đường Kiếp cũng cầm lên một vật.
Hoàng Thiên ấn.
Ấn màu vàng như mặt trời nóng bỏng trong tay Đường Kiếp, lúc lấy nó ra, cũng là lúc một vị cường nhân ngã xuống.
- A! Mạnh Quan Sơn phát ra tiếng rít gào thống khổ.
Nó nhìn Hoàng Thiên ấn, muốn nhưng lại không có lực giữ lấy, thân thể cao lớn cứ như vậy từ không trung rơi xuống, mang theo trái tim của Đường Kiếp, trong lúc rơi xuống từng chút hóa thành tro tàn, theo gió tán đi...
Lăng Tiêu vung tay áo đón lấy trái tim đưa đến bên Đường Kiếp, để trái tim đó nhập vào cơ thể.
Đường Kiếp lại vẫn không nhúc nhích, thờ ơ, kinh ngạc nhìn móng vuốt sắc bén ở tay.
Móng vuốt sắc bén biến hóa, hồi phục thành Đế Nhận, bình tĩnh, an tường.
Nhưng Đường Kiếp vẫn cảm nhận được, lúc Đế Nhận hóa làm móng vuốt đã bắt đầu có thêm khí tức bạo ngược, hung ác giết chóc.
Đó là một loại cảm thụ không thể nói rõ, một loại lực lượng không thuộc về lực lượng của Đế Nhận, cũng như biến hóa vừa rồi, giống như Quỷ Trảo của Mạnh Quan Sơn đã sinh ra trên người hắn vậy.
Tiến hóa!
Trong đầu Đường Kiếp nảy sinh ra hai chữ này.
Không đơn thuần chỉ có hình thái biến hóa, mà là căn nguyên trực tiếp diễn hóa công dụng của bảo vật.
Đây có phải là công năng tiến hóa của Đế Nhận?
Không ngờ lúc này Đường Kiếp vô tình dùng được.
Nó giống cự long ngủ đông biến trở về hình thái nguyên bản, nhưng lại phát ra một tiếng ngân dài giống như nhẫn nhịn đã lâu, rốt cục có thể phóng thích, có một loại vui sướng sau khi được phát tiết.
Chỉ có điều trong nháy mắt, Đường Kiếp đã hiểu ra, chính là do mình lấy ra lưỡng nghi kiếm linh, mới khiến cho Đế Nhận làm được điều này.
Khi Đế Nhận bị nhét lưỡng nghi kiếm linh vào, mặc dù có lực sát thương hùng mạnh nhưng tiến hóa cũng bởi vậy bị áp chế, mãi đến trận chiến này, lực áp chế được phóng thích, lần đầu tiên tiến hóa lại là quỷ thủ của Mạnh Quan Sơn.
Quỷ thủ này chính là xương tay của Xích Mục ma vượn kết hợp với vô số tài liệu luyện thành một loại bảo vật hùng mạnh, uy năng hùng mạnh, thế công vô song, cho dù chống lại Trường Không Biệt Ly Kiếm cũng không rơi vào thế hạ phong, chỉ là nhờ huyết thống quái dị nên có uy lực như vậy.
Không ngờ Đế Nhận có thể diễn hóa được đặc tính hung tàn của Quỷ thủ, có thể thấy cái tên tiến hóa vạn binh không phải là giả, trước kia chỉ là chưa đủ hỏa hậu, hiện giờ vừa lộ ra đã cao chót vót.
Trong lòng mừng thầm, mà Phong Mục Nguyên bên kia đã điên rồi.
- Đưa Hoàng Thiên ấn đây! Hai người kêu to.
- Ngươi vẫn là nên quan tâm chính mình đi. Đường Kiếp thu tay, thu Hoàng Thiên ấn lại.
Vật ấy chịu ảnh hưởng từ huyết mạch của Mạnh Quan Sơn nhiều năm, sớm cùng tâm thần nhất thể, không chịu người khác khống chế. Không giống với Thiên Thần Giáp lâm thời mới đưa Chiến Vô Thương sử dụng, bởi vậy Lệ Nam Phi không thể gọi nó quay trở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Kiếp lấy đi Hoàng Thiên ấn, tức giận đến suýt hộc máu. Tâm thần thất thủ, ngược lại bị Quý Thanh Phong đánh cho một tam hoa tiên.
Đã không còn Mạnh Quan Sơn, thực lực Thú Luyện Môn hao tổn nặng nề, vốn từ không chống đỡ nổi, giờ là không làm gì được.
Mắt thấy tu giả Thú Luyện Môn lần lượt bị giết, Lệ Nam Phi lửa giận công tâm, hú dài: - Mục Nguyên, dẫn bọn họ đi!
Kỳ thật Thú Luyện Môn sớm đã muốn đi, chỉ có điều đối mặt với hai phái giáp công, lại có Minh Dạ Không am hiểu tốc độ, làm sao có thể đi được thoải mái.
Nghe Lệ Nam Phi nói như thế, Phong Mục Nguyên đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức tỉnh ngộ lại, bật thốt lên: - Sư huynh ngươi...
- Đi mau! Lệ Nam Phi hô to.
Theo tiếng hô của hắn, voi trắng cũng rên rỉ một tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang bay về phía Lệ Nam Phi, cũng là chợt lóe rồi biến mất, không có vào trong cơ thể Lệ Nam Phi.
Tiếp theo chỉ thấy một cỗ khí tức màu xám từ trong cơ thể Lệ Nam Phi toát ra.
Hơi thở này ẩn chứa sát ý nồng đậm, mang theo quyết tuyệt, bi tráng và cương liệt.
Khi khí tức màu xám xuất hiện, thân thể của Phong Mục Nguyên run rẩy một chút, lộ ra thần sắc đau buồn: - Chưởng giáo!
- Đi! Lệ Nam Phi hô lên: - Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chưởng giáo Thú Luyện Môn!
Phong Mục Nguyên cắn răng rút lui về, Thanh Thiên Ma Lang há miệng phun ra một mảng mây mù màu đen, đám đông cuồn cuộn theo sau chạy về phương xa.