- Thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng đâu thể chống lại uy lực của thiên địa. Ta đã sớm nói, Thể Tu bắt đầu thì mạnh mẽ, càng đến hậu kỳ thì càng mệt mỏi, hiện giờ biểu hiện của Đường Kiếp chính chứng minh tốt nhất. Một tu giả dương dương tự đắc nói, thấy Đường Kiếp rơi xuống hạ phong, ngay cả Tiêu Dao Thiên Tôn cũng không xưng mà gọi thẳng kỳ danh.
Bên cạnh có một người tiếp lời: - Hoàng Long Chân Quân nói vậy cũng quá sớm rồi, theo lão phu biết, con đường Thể Tu rộng lớn, mặt ngoài chỉ thấy cậy mạnh xưng hùng, kỳ thật bên trong tự thành một thế giới, có thể cất chứa hàng nghìn hàng vạn điều huyền ảo vô song, chỉ có điều từ thượng cổ tới nay, có rất ít người có thể đạt thành bước này. Nếu Tiêu Dao Thiên Tôn kế thừa Binh Chủ bí truyền, ai dám nói hắn Thể Tu của hắn không thể đi tới mức đó? Chỉ có điều hắn còn trẻ, bây giờ vẫn chưa kịp đi tới đó thôi.
Người nói là Vô Vọng Thượng nhân.
Người này từng có thiện duyên với Đường Kiếp, thế nên ngôn ngữ có điều giúp đỡ.
Hoàng Long Chân Quân kỳ thật không phải người bên Thiên Nhai Hải Các, chẳng qua người này luôn ngả chiều gió, tuy là Chân Quân nhưng tâm tính lại thực bình thường, hiện giờ mắt thấy Linh Lung chiếm cứ thượng phong, liền lập tức khen tặng.
Khi nghe Vô Vọng Thượng nhân nói xong liền hừ một tiếng, không phục nói: - Nếu thật có thần thông như thế, sao lại bị Tiên Tôn đánh tới mức này?
Có người xem trọng Đường Kiếp không kìm nổi lời: - Có lẽ chỉ là kỳ địch dĩ nhược, Tiêu Dao Thiên Tôn chiến thuật vô song, thủ đoạn chồng chất, rất nổi danh đấy.
- Lấy thọ nguyên làm đại giá để kỳ địch dĩ nhược? Không khỏi quá mức sao? Hoàng Long Chân Quân không khách khí phản bác.
Mọi người lập tức không nói gì.
Đích xác, lấy thọ nguyên làm đại giá, phí tổn quá cao, nghĩ như thế, chỉ sợ Đường Kiếp đã dốc hết toàn lực. Chỉ có điều dưới uy áp của Linh Lung, chỉ có thể nói là khoảng cách hóa thần và xuất khiếu quá lớn, mặc dù Đường Kiếp có khả năng cũng khó thể lấp đầy.
Lúc này Linh Lung lại tiếp thêm một chỉ, Vạn Diệu Chi Thủ quả nhiên hùng mạnh phi phàm.
Không cho Đường Kiếp cơ hội để thở, bản thân Linh Lung Tiên Tôn liên tục ra tay.
Thế công cuồn cuộn như thủy triều liên miên không dứt.
Thường thường Đường Kiếp vừa mới đỡ một kích xong đã lại tiếp tục chật vật.
Vốn là trận chiến thế lực ngang nhau, không ngờ lại thành trận chiến nghiêng về một phía khiến người xem cũng không thể tin nổi, nếu không phải sự tình trọng đại, chỉ sợ đã có tu giả la ó.
Linh Lung không hài lòng lắm, nàng rất rõ ràng Đường Kiếp còn có ẩn giấu thủ đoạn không dùng, thời khắc này cất giọng nói: - Đường Kiếp, ngươi còn chờ cái gì? Vạn Cổ Trọng Lâu và Phù Sinh Vạn Tượng đâu? Bỏ ra đánh với ta một trận!
Đường Kiếp cười dài nói: - Nếu Tiên Tôn muốn nhận thức, vậy tại hạ sẽ dùng.
Nói xong hắn gào to một tiếng, vô số máu tươi cùng nhau hóa thành phân thân. Nghìn nghìn vạn vạn Đường Kiếp vừa xuất hiện đã ra tay với Linh Lung, vòng quay liên tục tế lên Tề Thiên thuật pháp, lay động nhật nguyệt vô quang, lay động ra sát khí uy mãnh nhất trong thiên địa.
Phù Sinh Vạn Tượng vừa hiện, toàn bộ thiên địa tràn ngập thân ảnh của Đường Kiếp.
Ngàn ngàn vạn vạn Đường Kiếp cùng nhau lay động ra sức mạnh hung hãn nhất của thiên địa, ngay cả Linh Lung Tiên Tôn nhìn thấy sắc mặt cũng phải ngưng trọng vài phần, trong lòng lại tán thưởng Đường Kiếp quả nhiên là bất thế kỳ tài, có thể tự nghĩ ra đạo pháp kiểu này.
Hai trăm năm ma luyện, khiến cho Phù Sinh Vạn Tượng sớm không như trước là lấy ảo làm chính, mà là trong ảo có thực, thật thật giả giả, hư thật khó phân biệt.
Từng đạo chưởng phong chỉ kình, băng phong hỏa diệm, đao vũ như mưa tầm tã rơi xuống, dường như úp xuống toàn bộ thế giới.
Linh Lung Tiên Tôn lại chỉ cười một tiếng.
Vạn Diệu Chi Thủ chợt thu về, năm ngón tay khép vào lại mở ra.
Rõ ràng chỉ là một động tác, thoạt nhìn lại giống như bông hoa nở rộ, quỷ dị nhất chính là động tác này như không có cuối cùng, cứ một tầng lại một tầng nở rộ . Thấy thế nào cũng chỉ là năm ngón tay, lại diễn hóa ra vô số ảo diệu, đại đạo sinh cơ.
Dưới chỉ tay này, gió lốc pháp thuật trên bầu trời dễ dàng tiêu tan. Quang ảnh biến mất chưa nói, ngay cả phân thân Đường Kiếp ảo hóa ra cũng như đèn cầy sắp tắt, tiêu vong.
Linh Lung Tiên Tôn nói: - Cái gì mà Phù Sinh Vạn Tượng, thường thôi.
- Vậy sao? Đường Kiếp nhếch miệng mỉm cười.
Thanh âm này vang lên, Linh Lung lại hơi hơi ngạc nhiên, bởi vì thanh âm là từ phía sau lưng nàng truyền đến.
Biết không tốt, Linh Lung toàn lực phòng ngự, nhưng vẫn chậm.
Một thiết quyền phá không bay ra, đánh thẳng vào lưng Linh Lung.
Cứ việc đã hạ niệm động pháp sinh, trong nháy mắt Linh Lung Tiên Tôn đã phủ lên mình hơn trăm đạo phòng hộ, nhưng dưới một quyền kia vẫn như tờ giấy mỏng vỡ vụn, khiến Linh Lung Tiên Tôn cũng phải phun ra một ngụm máu. Máu kia trong suốt như ngọc, rơi xuống là tinh khí tràn đầy thiên địa, bên ngoài Thiên Bình Sơn vì thế mà cây cối sinh trưởng, hoa tươi nở rộ đầy cốc.
Thiết quyền còn muốn xông về phía trước, trên người Linh Lung cũng đã hiện ra một lớp thanh quang, nhưng vẫn không thể ngăn trở một kích của Đường Kiếp.
Linh Lung Tiên Tôn quay đầu, căm tức nhìn Đường Kiếp: - Muốn chết!
Thật sự là nàng khinh thường, không chú ý tới tác dụng của Phù Sinh Vạn Tượng là lừa gạt, là thật giả hư thật chứ không đơn thuần là công kích. Trên thực tế vì một quyền này, Đường Kiếp đã buông tha tất cả ảo giác để hấp dẫn chú ý, chân thân lại mượn cơ hội này ẩn nấp ra sau.
Mặc dù dựa vào khả năng của Linh Lung Tiên Tôn thì dưới một quyền này cũng phải khổ sở, huống chi một quyền của Đường Kiếp lại là Diệt Ma Quyền.
Đây chính là sát chiêu mạnh nhất của Đường Kiếp, năm đó một kích có thể làm một vị phân thần đại yêu bị thương nặng. Theo năng lực nâng cao, uy lực của Diệt Ma Quyền cũng có tăng trưởng, tác dụng phụ hạ thấp, thời khắc tung ra một quyền, ngay cả Linh Lung cũng bị thương không nhẹ.
Một quyền này đã hoàn toàn đốt lên lửa giận của Linh Lung: - Khốn khiếp!
Linh Lung quay người lại, hai mắt thần quang điện xạ, trong miệng phun ra một đạo thanh quang đánh về phía mặt Đường Kiếp.
Đối mặt với thanh quang, Đường Kiếp phá lệ lần đầu tiên cuống quít tránh lui, thân hình vận dụng Loạn Phong Bộ cấp tốc mà chạy.
Chỉ có điều mặc hắn xê dịch thế nào, thanh quang như có trí khôn tự động truy bắt, đuổi sát không chịu buông.
Đồng thời Linh Lung Tiên Tôn lại giơ lên bình ngọc, ném vào không trung, bình ngọc tỏa ra ánh sáng, khi chiếu lên Đường Kiếp lại khiến hắn không thể nhúc nhích.
- Mẹ nó! Đường Kiếp biết rằng không tốt.
Chỉ thấy thanh mang đã đánh tới trước mặt Đường Kiếp.
Đường Kiếp tránh không khỏi, sau khi quyết định chắc chắn liền gào lớn một tiếng, sáu tay vung ra oanh một quyền, một cỗ sóng khí kinh người từ cơ thể Đường Kiếp bộc phát ra ra, đồng thời trong tay Đường Kiếp cầm sát nhận bổ vào thanh mang.
Nhưng như một cơn gió, thanh quang tùy ý xuyên qua Đế Nhận, cứ như không có thật thể đánh vào người Đường Kiếp. Ngay sau đó Đường Kiếp biến sắc ngã bay ra ngoài.