Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1109: Hắc ám (p2)



Vì vậy, nguyên bản ba ngày có thể hoàn thành tu chỉnh lại kéo dài thêm hơn hai ngày mới xong.

Ngày thứ sáu, rốt cục Đường Kiếp đã hoàn thành tăng thêm tọa độ mới cho trận Truyền Tống.

Sau khi làm tốt mọi chuyện, Đường Kiếp thở dài một hơi nói:
- Tốt lắm, rốt cục đã hoàn thành.

Băng Hoàng nhìn chằm chằm vào trận Truyền Tống nói:
- Nói cách khác, hiện tại chỉ cần khởi động trận Truyền Tống là chúng ta có thể đi tới Hồng hoang Đại Thế Giới hả?

- Đúng! Chỉ cần đúng tọa độ là được.
Đường Kiếp trả lời.

- Tọa độ? Tọa độ đương nhiên sẽ không sai, làm sao sẽ sai chứ?
Trong mắt Băng Hoàng đã hiện lên một tia chế diễu, ánh mắt nhìn Đường Kiếp đã tràn ngập ác nghiệt.

Đường Kiếp khẽ giật mình, bật thốt lên:
- Băng Hoàng, ngươi!

- Câm miệng! Ngươi không xưng gọi tên của ta!
Băng Hoàng đã lớn tiếng kêu lên.

Một cỗ khí tức màu đen đột nhiên từ trong cơ thể nàng trào ra, sau đó Đường Kiếp nhìn thấy Băng Hoàng đã bay lên cao.

Nàng vốn áo dài tuyết trắng lại hóa thành màu tím, ma khí màu tím nồng đậm bao phủ toàn bộ thân thể nàng, trong nháy mắt khiến Băng Tâm Tuyết Nữ hóa thành Hắc Phong Ma Nữ.

Sau đó nữ tử được bao phủ trong ma khí hắc sắc đã cúi đầu về phía xa xa, dài thanh nói:
- Đệ tử Băng Hoàng không có làm nhục sư mệnh, đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Ha ha ha ha!
Một trận tiếng cười to điên cuồng chợt vang lên.

- Làm tốt lắm, đồ đệ bảo bối ngoan của ta!
Theo thanh âm này vang lên, một bóng đen thật lớn từ phương xa lan tràn tới.

Hắc ám trong nháy mắt bao phủ đại địa.

Màu đen!

Màu đen vô biên vô hạn!

Khi một bóng người hiện ra trước tầm mắt Đường Kiếp, liền mang tới một mảnh hắc ám làm người khác tuyệt vọng.

Trong đêm tối thâm trầm này, một nữ nhanh bay lên cao, toàn thân giống như được tạo thành từ sương khói, nhìn ra không hình thể thật sự, chỉ có điều thân thể lại đang không ngừng vặn vẹo, biến hóa.

Đây không phải ảo ảnh mà là chân thật.

Khi tu vi đạt tới Đại La Kim Tiên, Hồn đã thông thần, thân đã thành tiên, được gọi là thần tiên, bất tử bất diệt!

Người tồn tại trước mắt liền biểu hiện như vậy.

Không cần cái khác, vẻn vẹn chỉ là thân thể như sương như khói, thủ đoạn thần thông bình thường đã hoàn toàn không làm gì được.

Hóa Thần giống như Đường Kiếp, cho dù có nhiều hơn nữa, ở trong mắt Cơ Dao Tiên cũng chỉ cần một bàn tay liền đập chết.

Về phần Đường Kiếp nói Cơ Dao Tiên bị nhốt vạn năm thực lực không tăng….

Có lẽ sẽ có khả năng!

Nhưng cái đó căn bản không trọng yếu, mặc kệ thực lực của Cơ Dao Tiên đạt tới trình độ nào, chỉ cần nàng vẫn còn ở cảnh giới Đại La Kim Tiên, vậy đối phó với Đường Kiếp chỉ là một đầu ngón tay liền bị chết. cái gọi là một đường cơ hội của Đường Kiếp căn bản chỉ là an ủi mà thôi.

Chỉ có điều bất kể an ủi thế nào kỳ thật đều là đang làm bộ tin tưởng.

Thời khắc này rốt cục Cơ Dao Tiên đã xuất hiện.

Hình thể hư ảo dần dần ngưng thực, Đường Kiếp cũng là lần đầu tiên gặp được diện mạo thật của Cơ Dao Tiên.

Đây là một nữ nhân toàn thân hắc ám, đầu kết búi tóc cao, hai chân trần trụi, có một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại tươi đẹp.

Mười ngàn năm không có tạo nên dấu vết phong sương trên mặt của nàng, ngược lại còn in hạ hoa văn màu tím kỳ lạ ở hai bên mắt nàng, khiến nàng thoạt nhìn liền giống như là một nữ nhân vẽ mắt màu hun khói quỷ dị, cái này khuếch tán từ hai bên khóe mắt, kéo dài đến sau tai và một ít dưới má, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại tà ác.

Dung mạo tà ác, hùng mạnh, mang theo lực lượng cường đại làm người khác sợ hãi, chỉ nhìn lên một cái liền người người khác chấn động, sinh lòng muốn cúng bái.

Đường Kiếp cũng vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Cơ Dao Tiên giống như si ngốc.

- Ha ha ha ha!
Cơ Dao Tiên ngửa mặt lên trời cười to.

Ngày thường nàng vốn là một mỹ nhân quyết rũ thiên tư, nụ cười này lại không hề nhã nhặn, tràn ngập một loại điên cuồng và tâm thần.

Tiếng cười ù ù như sấm nổ vang ở bên tai, mất một lúc sau mới chấn dứt.

Sau đó Cơ Dao Tiên cứ như vậy đi tới, chân trần đạp trên không trung, chỗ đặt chân liền nổi lên từng đợt gợn sóng.

Đứng ở trên đỉnh đầu của Đường Kiếp, Cơ Dao Tiên dùng ánh mắt ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống dưới:
- Đường Kiếp, ngươi thật không ngờ bản tôn đã thoát khốn đúng không?

Đường Kiếp nuốt nước miếng:
- Sư…. Sư nương…

- Không nên gọi ta là sư nương, ta không phải là sư nương của ngươi!
Cơ Dao Tiên biến sắc, quát lớn, một tay đã đưa về phía trước, một bàn tay vô hình đã nắm lấy cổ họng của Đường Kiếp nhấc hắn lên.

Với thực lực Hóa Thần của Đường Kiếp, lại hoàn toàn bất lực với một trảo này, khi bàn tay vô hình kia rơi trên người hắn, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ khống chế chính mình, khiến hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Cơ Dao Tiên xách hắn ném lên không trung, hung ác nói:
- Hai trăm năm rồi, vì muốn đạt được tín nhiệm của ngươi, bản tôn phải giả mạo vẻ thanh nhã của nữ nhân ti tiện kia suốt hai trăm năm, mỗi thời mỗi khắc ta đều căm hận! Đáng tiếc cho dù thế ngươi cũng không muốn phóng thích bản tôn! Nếu như ngươi thức thời, sớm thả bản tôn đi, có lẽ bản tôn còn có thể tha cho ngươi còn sống, lại muốn ta bị vây khốn ở nơi này hai trăm năm, chỉ mỗi việc này đã khiến ngươi có chết trăm lần cũng không đủ.

Nói xong tay nàng dần dần buộc chặt, Đường Kiếp lại như một đứa trẻ con có loại cảm giác không thở nổi. Trời mới biết hắn chính là thân ở trên hư không hơn một ngàn ngày đem cũng sẽ không vì hít thở không thông mà chết đi, nhưng ở trước mặt Cơ Dao Tiên, tất cả năng lực siêu nhân của hắn đều mất đi, trở nên yếu ớt giống như một phàm nhân.

Hắn cố gắng giãy dựa nói:
- Ngươi…. Gạt ta…

- Nực cười! Nếu không lừa ngươi, bản tôn làm sao có thể mượn tay ngươi hoàn thành trận Truyền Tống đi thông tới Hồng hoang Đại Thế Giới chứ?
Cơ Dao Tiên ngạo nghễ trả lời.

Đường Kiếp bị nàng bóp tới gần hấp hối:
- Cho nên… ngươi sớm đã thoát ra…. Lại muốn để Băng Hoàng tới gạt ta…

- Đó là tất nhiên.
Cơ Dao Tiên cười ha ha:
- Vì lừa đảo ngươi, bản tôn phải chịu đựng không giết một kẻ nào ở Thanh Vân Giới. Thật là nhớ tới tư vị máu thịt kia…

Cơ Dao Tiên nói xong đã lè lưỡi liếm một vòng bên môi.

Một liếm này giống như lưỡi rắn, uốn lượn linh động, đột nhiên đầu lưỡi tách làm hai phần, liếm một chút trên mặt Đường Kiếp như lưỡi rắn, liếm khiến toàn thân Đường Kiếp tê rần.

Đường Kiếp kêu to:
- Cơ Dao Tiên, ngươi đây là đang lạm sát kẻ vô tội!

- Nực cười, không giết người vô tội thì bản tôn sao được gọi là ma đầu?
Cơ Dao Tiên ngạo nghễ trả lời.

Toàn thân nàng khói đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, sừng sững nhô lên cao, quả thật có vài phần phong thái của ma vương Hắc Ám.

Thời khắc này vung tay lên, Đường Kiếp liền giống như khối vải rách bị Cơ Dao Tiên quang ở một bên, cũng không thi triển cấm chế nào, hiển nhiên ở trong mắt Cơ Dao Tiên, đối phó loại nhân vật như Đường Kiếp, căn bản cũng không cần nàng làm điều thừa. Chỉ cần một ý niệm trong đầu, một ánh mắt nàng có thể dễ dàng gạt bỏ Đường Kiếp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com