Nghĩ vậy, trong lòng Đường Kiếp khẽ động, áo choàng vung ra che giấu ba người. Hắn không am hiểu phương pháp trốn tránh mà dựa vào hóa thần tu vi, cho dù là ẩn nấp thuật tầng thấp nhất thì đám tu giả Thoát Phàm cũng không thể nhìn thấy.
Trong cốc, một đám tu giả vẫn đang chạy trốn.
Tu giả rậm râu đỡ đòn chim lửa công kích, một đường cuồng xung, mắt thấy cửa cốc tới gần, hưng phấn quát to lên: - Ta Thác Bạt Hồng Chung đoạt hạng nhất.
Vừa dứt lời, chỉ thấy cô gái áo lam thân hình đã như điện lao qua rậm râu cười: - Thác Bạt sư huynh, lần này vẫn là tiểu muội thắng một bậc.
- Lam Ngọc Nhan, ngươi xấu lắm! Rậm râu Thác Bạt Hồng mắt thấy bị nữ tử áo lam giành trước, tức giận đến dậm chân.
Chỉ có điều lúc cô gái áo lam sắp xuất cốc, lại có một gã diện mạo anh tuấn xẹt qua người nữ tử.
Áo lam sắc mặt thay đổi: - Đỗ sư huynh!
Mắt thấy nam tử kia sẽ lao ra cửa cốc, lại đột nhiên ở bên cốc dừng bước lại, quay đầu nói: - Nếu sư muội muốn hạng nhất, vậy tặng cho sư muội.
Lam Ngọc nhan đổi giọng thành vui: - Đa tạ sư huynh!
Sau đó xông qua.
Rậm râu cũng theo phía sau, chỉ có điều nam tử kia không nhường hắn, rậm râu xếp thứ ba.
Ra khỏi cốc chỉ thấy Lam Ngọc Nhan kia đã cùng Đỗ sư huynh thân mật đứng chung một chỗ, rậm râu thấy cũng chỉ có thể lắc đầu nói: - Tu luyện cần cù cũng không bằng được một gương mặt đẹp.
Lại không biết nói tới ai.
Xong qua hai đường băng lửa nguy hiểm làm mọi người mất không ít linh khí, bởi vậy sau khi xuất cốc họ đều tự tìm chỗ ngồi điều tức.
Trong lúc điều tức lại có không ít người lao ra, sau đó lập tức nghỉ ngơi.
Đợi một lúc lâu, Đỗ sư huynh quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, cau mày nói: - Sao Nguyên sư đệ còn chưa đến?
Đã có người cười nhạo: - Còn phải hỏi, đích thị là lại đang phát thiện tâm, cứu trợ đám sư đệ không thế lực kia.
- Đúng thế, lấy thực lực của Nguyên sư đệ, nếu dốc toàn lực thì đừng nói hạng 1, Top 3 lúc nào cũng có suất. Khẳng định là lại đang phát thiện tâm, giúp người rồi. Có người tiếp lời.
Rậm râu nghe xong có vẻ bất mãn, bởi vì chiếu theo cách nói này, hắn chẳng lấy nổi hạng ba, nhưng cũng không phản bác, hiển nhiên thừa nhận vị Nguyên sư đệ mạnh hơn hắn.
Đỗ sư huynh thì nhíu nhíu mày, cuối cùng không nói gì nữa.
Lại thêm một lát, chỉ thấy trong cốc chẳng biết tại sao, hàn khí đại tăng, sóng lửa ngập trời.
Chúng tu cùng hô: - Sắp không ở thêm được nữa.
Chỉ thấy kia Đỗ sư huynh vẻ mặt rõ ràng dồn dập lên, không ngừng nghển cổ vào bên trong xem. Đúng lúc này, chỉ thấy từ trong cốc thiếu niên đang chạy đến, trên người còn cõng một người, trong sóng lửa cuồng xung.
- Là Nguyên sư đệ, hắn đi ra rồi! Mọi người cùng nhau hô to.
Cũng có người nói: - Biết hắn sẽ không đi một mình ra mà.
Chỉ có điều Nguyên sư đệ kia không chỉ cõng người mà còn phân linh khí thành vòng bảo hộ, tiêu hao rất lớn. Mắt thấy sắp đến cửa cốc thì bắt đầu lung la lung lay, giống như không đi nổi nữa.
Đỗ sư huynh biến sắc nói: - Không tốt, Nguyên sư đệ sắp không chịu nổi!
Hắn nói xong thân hình chợt lóe, đúng là lao vào trong cốc.
Thoạt nhìn như muốn cứu Nguyên sư đệ kia, nhưng Đường Kiếp ẩn trong chỗ tối thấy rõ ràng, vị Đỗ sư huynh tới là để phá hỏng đường về của Nguyên sư đệ, quan trọng nhất là linh khí khiến ngọn lửa phát cáu, cuốn tới Nguyên sư đệ càng thêm hung mãnh.
Ngoài giúp trong hại!
Trong lòng Đường Kiếp hừ một tiếng, tâm niệm chuyển động, chỉ thấy sóng lửa trong cốc đột nhiên tách ra.
Thấy ngọn lửa chợt tách ra, áp lực của Nguyên sư đệ giảm nhiều, toàn lực tiến đến chỗ Đỗ sư huynh hưng phấn nói: - Đa tạ Đỗ sư huynh giúp ta!
Đỗ sư huynh kia cũng thất thần.
Hắn với Nguyên sư đệ tràn đầy kiêng kị, lần này vốn có thể mượn cơ hội hại chết hắn, không ngờ lợn lành chữa thành lợn què, không những khống chế ngọn lửa, ngược lại còn giúp hắn tách sóng lửa ra, giúp hắn một tay, sớm biết như thế chi bằng không ra tay.
Trong lòng của hắn nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ may mắn, theo Nguyên sư đệ đi ra.
Ra khỏi cốc, Đỗ sư huynh mặt trầm xuống nói: - Nguyên sư đệ thiện lương là chuyện tốt. Tuy nhiên cần phân rõ từng chuyện. Mấy vị sư bá toàn lực ứng phó áp chế băng hỏa cốc chỉ trong thời gian hữu hạn. Ngươi không mượn cơ hội thông qua mà lại vì người khác lãng phí thời gian, không khỏi phụ lòng sư môn đào tạo. Cho dù ngươi giúp được một người, nhưng có thể giúp được một đám người sao? Cho dù ngươi có khả năng giúp đỡ hắn đi đến nơi đây, lấy thực lực của hắn, lúc thám hiểm cũng không lấy được chỗ tốt?
Nói xong trừng mắt với đồng môn nằm sau lưng sư đệ, rõ ràng là hận tên này không giữ được chân sư đệ lâu hơn một chút.
Nguyên sư đệ tuổi trẻ, nghe xong cũng cúi đầu nói: - Ta biết sư huynh tốt với ta, nhưng đời ta tu hành vì thương xót sinh linh, trạch bị thiên hạ. Nếu như ngay cả người bên cạnh gặp nạn cũng không thể giơ tay giúp đỡ, vậy còn tu gì nữa. Về phần ngũ nguyên động thiên bỏ qua thì bỏ qua, dù sao lần này không có cơ hội, bốn mươi năm sau còn có thể đi lại.
Đỗ sư huynh bị hắn làm chán nản không nói gì, đang muốn giáo huấn, chợt nghe một thanh âm chợt vang lên: - Tiểu tử khốn khiếp, nói hươu nói vượn cái gì vậy.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già đã xuất hiện ở không trung, trên người cõng hồ lô rượu, cưỡi trên lưng một con lừa.
Lão nhân nhảy khỏi lưng con lừa, nói với Nguyên sư đệ: - Nguyên Thần Phi ngươi bị Tâm Ma nhập não à? Không ngờ còn làm ra mấy chuyện này. Cái gì mà không có thì thôi, cái gì là bốn mươi năm có thể đi lại? Ngũ nguyên động thiên chỗ nào chứ? Động phủ tiên nhân, bên trong cũng có không biết bao nhiêu cơ duyên, trăm năm mới mở ra một lần. Lần này ngũ nguyên tiên động mở ra đúng là trời ban ân, ngươi không biết quý trọng còn dám nói lung tung, bốn mươi năm sau có thể mở lại. Làm sao ngươi biết bốn mươi năm sau có thể mở lại hay không? Có khi phải đợi tới trăm năm. Đến lúc đó ngươi tu vi quá non, muốn nhập động cũng không còn cơ hội, nếu bỏ qua lần này, hối hận cũng không kịp! Chớ nói là ngươi thiếu chút nữa đem mạng mình thế vào, thật sự là tức chết vi sư ta!
Nói xong đã bắt đầu đánh tên tiểu tử Nguyên Thần Phi, chỉ có điều thoạt nhìn tuy nặng nhưng ra tay rất nhẹ, hiển nhiên trong lòng cực che chở cho tiểu tử này.
Đường Kiếp cũng rốt cục cũng biết được một tin tức.
Nơi đây gọi là ngũ nguyên động phủ, đã thành bí cảnh do một môn phái nắm giữ. Tuy nhiên này Bí Cảnh có hạn chế, tu vi ở trình độ nhất định không thể tiến vào.
Lão cưỡi lừa là tu giả tâm ma, từ đó có thể đoán, từ Tâm Ma trở lên không tiến vào được.
Người như Đường Kiếp tự nhiên cũng bị cự tuyệt tiến vào, tuy nhiên cấm chế chủ yếu là ở lối vào Bí Cảnh, Đường Kiếp là từ nội bộ trực tiếp truyền tống vào, đối với hắn không có vấn đề gì. Có lẽ do có Đường Kiếp ở đây, ngũ nguyên động thiên vốn trăm năm mở ra một lần mới mở ra trước thời hạn.
Mà nghe giọng điệu lúc nói chuyện, đám người này đều là đệ tử trong phái.