Quỷ vụ điện quá mức hung hiểm, không phải Tử Phủ khó có thể sinh tồn, sớm đã thành cấm địa ba phái. Hoa viên độ khó quá lớn, chỉ có tu giả Thiên Tâm Cảnh có cơ hội đạt được một lượng Chu Tiên Thảo. Các đệ tử thì chỉ có thể tự mò mẫm trong Thất Sắc Nguyên.
Đây là một vùng nguyên dã rộng lớn, rừng cây rậm rạp, sơn lĩnh cao lớn, nguồn nước tràn trề cấu thành với nơi hiểm ác phức tạp khiến tài nguyên thêm phong phú.
Thất sắc nguyên mỗi năm sinh ra đại lượng yêu thú, nhưng cấp bậc phổ biến không cao, chỉ có Khai Trí, ngẫu nhiên sẽ có yêu vương Hóa Hình kỳ, cái này còn tùy may mắn và phản ứng của các đệ tử. Tuy vậy Thất Sắc Nguyên vẫn là nơi cực nguy hiểm, không phải đệ tử Thoát Phàm không thể tới, nếu may mắn thì thu được một ít linh thảo, chém giết một ít yêu thú mang về sư môn có thể đổi lấy không ít ưu đãi.
Vậy nên, thảo dược Thất Sắc Nguyên chỉ khoảng trăm năm, ngẫu nhiên mới có cái mấy trăm năm. Với Đường Kiếp không có giá trị nhưng với đệ tử ba phái vẫn là lượng tài sản không nhỏ.
Qua băng hỏa cốc, chính là thời gian tự do tầm bảo.
Đệ tử Mục Dương phái cùng nhau đi tới Thất Sắc Nguyên.
Chạy được một đoạn đường, Đỗ sư huynh phất phất tay, mọi người cùng nhau tản ra tự tìm thuốc. Tuy rằng liên hợp lại an toàn hơn, nhưng dù sao số lượng cũng ít, dễ tạo thành tình huống chia của không đều. Vậy nên trong đa số tình huống, chúng đệ tử đều phân tán tìm thuốc, còn lại phải tự xem bản lĩnh bản thân.
Dưới tình huống như vậy, phát sinh chuyện mất tích, tử vong chuyện cũng không kỳ quái —— thám hiểm mà, không nguy hiểm gọi gì là thám hiểm.
Chúng đệ tử sau khi tách ra, Nguyên Thần Phi một mình một hướng, đương nhiên hắn không biết, có một bóng người đã đuổi theo sau hắn.
Một đường tiến lên, Nguyên Thần Phi cẩn thận tránh đi đường lớn.
Hắn là người nhân nghĩa nhưng cũng không phải người ngu, biết ở trong Bí Cảnh tầm bảo thì đến cả đồng môn cũng không thể tin hoàn toàn, cố gắng ẩn núp bản thân, cố gắng để không bị phát hiện mới là chính đạo.
Đi được một đoạn đường, Nguyên Thần Phi tới bên một hồ nhỏ, nhìn thấy một bụi cỏ màu xanh.
Nguyên Thần Phi đọc sách, biết đây là Nguyệt Hoa Thảo, cũng là một loại linh thực.
Bởi vì sáu mươi trước, Nguyệt Hoa Thảo mới chỉ có sáu mươi năm, nhưng vẫn có chút giá trị.
Nguyên Thần Phi đang muốn đi lấy, đi vài bước chợt cảm thấy không đúng liền dừng lại, lấy một lưỡi đao tròn từ phía sau lưng ném vào không trung.
Lưỡi đao phát ra tiếng vang ô ô tới chỗ Nguyệt Hoa Thảo.
Ngay sau đó chỉ thấy trong hồ đột nhiên có vô số có cá nhỏ màu bạc lao ra cắn.
Cá nhỏ màu bạc chỉ hơn một xích, hình thể dài giống như rắn, một đám há miệng đầy răng sắc cắn lấy mũi dao... tốc độ vô cùng mau lẹ.
Lưỡi đao bay ra trăm mét, còn chưa tới bên Nguyệt Hoa Thảo thì đã bị một đám cá bạc ăn sạch sẽ, Nguyên Thần Phi nhìn mà phát lạnh.
- Không ngờ là Phi Tiễn Ngân Giao, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Nguyên Thần Phi lẩm bẩm.
Phi Tiễn Ngân Giao nghe nói có một tia huyết thống ngân long, bởi vậy gọi là giao long. Tuy nhiên giao long đại khái là giao long thấp nhất thiên hạ, dài hơn thước đã là cực hạn, nhưng tính tình hung mãnh, lại còn ở chung. Bộ răng sắc bén không có gì là không cắn được. Chỉ cần số lượng tới một mức nhất định, cho dù là Thiên Tâm cũng có thể cắn.
Vừa rồi nếu Nguyên Thần Phi bị mấy thứ này cắn phải, sợ là chưa kịp phản ứng đã thành cặn bã.
Tuy nhiên nếu biết nó là Phi Tiễn Ngân Giao thì dễ làm rồi, chỉ thấy Nguyên Thần Phi nhìn quanh không người, đột nhiên vươn cánh tay phải, tay trái vẽ lên đó, nhỏ ra mấy giọt máu tươi.
Máu tươi rơi vào thủy đàm chậm rãi lan tỏa, chỉ thấy Phi Tiễn Ngân Giao tựa như gặp được thiên địch, tán loạn chạy tứ tán.
Nguyên Thần Phi cười ha hả bay tới Nguyệt Hoa Thảo, dễ dàng thu lấy đồ vật mà không có con Ngân Giao đến cắn hắn.
Trong thức hải Đường Kiếp vang lên một tiếng thét kinh hãi, đúng là Chu Tước.
Nàng lớn tiếng kêu lên: - Hơi thở rất quen thuộc, đây là...
Nàng đau khổ suy tư, đột nhiên nhớ ra gì đó, hô lớn: - Bàn long huyết mạch!
Cổ có tiên thú, viết bàn, kỳ hình như rồng, tiếng như chuông, sức lực bạt núi, tính nóng như lửa.
Bàn là yêu vật cường đại thời kỳ thượng cổ, tính tình dữ dằn mà thực lực cường đại, bởi vì hình thể như rồng mà được gọi là Bàn Long.
Theo cách nói của Chu Tước, thời kỳ Vạn Giới Vương Đình, Vương đình là một trong tứ thánh Hỗn Nguyên Thánh Quân tự mình ra tay bắt bàn long làm tọa kỵ, từ đó về sau, yêu vật hóa thân thành tiên thú, ở lại trong vương đình.
Vương đình tan biến, chư thiên thần tiên không biết tung tích, bàn long cũng không rõ tung tích.
Không ngờ trong cơ thể Nguyên Thần Phi có một tia huyết mạch của bàn long tiên thú, là nửa yêu thân.
Khác với Mạnh Quan Sơn dùng Hoàng Thiên ấn dung hợp thành nửa yêu, Nguyên Thần Phi do yêu loại cùng nhân loại kết hợp tự nhiên thành nửa yêu.
Yêu nhân khác đường, căn bản không thể kết hợp. Cho dù yêu vật biến hóa thành nhân loại, ở cùng loài người căn bản cũng không thể sinh được con.
Nhưng trong thiên hạ luôn có đặc thù xuất hiện.
Chẳng ai ngờ rằng bàn long có lưu lại hậu đại, mà hậu đại lại chính là nhân loại.
Nếu không phải tổ tiên Chu Tước và bàn long năm đó có quan hệ không tệ, trí nhớ thượng cổ dần dần thức tỉnh, chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện ra lai lịch của Nguyên Thần Phi.
Khó trách này Phi Tiễn Ngân Giao thấy máu của Nguyên Thần Phi thì kinh hoảng tránh lui.
Bàn long là thượng cổ đại yêu, Vương đình tiên thú, luận thân thế địa vị thấp hơn Tứ Thánh Thú, nhưng cũng có huyết thống đế hoàng làm đám tiểu yêu e sợ. Chỉ bằng điều này, Nguyên Thần Phi đã có thể hoành hành trong đám yêu thú.
Tuy nhiên có mặt lợi cũng có mặt hại.
Bình thường yêu vật cảm nhận được khí tức Hồng hoang sẽ biết sợ, nhưng nếu đổi là yêu vật Hóa Hình kỳ, không những sợ mà còn mừng.
Đối với Hóa Hình yêu vật mà nói, có được thượng cổ huyết mạch như Nguyên Thần Phi đúng là món ăn tốt nhất, chỉ cần ăn hắn, hấp thu thượng cổ huyết mạch là có thể khiến thực lực bản thân đột nhiên tăng mạnh, quả nhiên là thiên địa kỳ dược.
Cũng may Nguyên Thần Phi cũng biết điều này, ngắt lấy Nguyệt Quang Thảo xong liền nhanh chóng rời khỏi.
Quả nhiên hắn rời đi không lâu, phía xa có một bóng đen bay đến.
Đi tới bên đầm nước liền dừng lại, đó là một đại hán đầu trọc tướng mạo hung ác, nói là đầu trọc nhưng vẫn còn một túm tóc đỏ, giống như cái mào gà ở trên đỉnh đầu. Đại Hán nhìn quanh, dùng ngón tay chấm nước cho vào miệng rồi chấn động toàn thân, nói: - Quả nhiên là tiên huyết mạch, đích thị là trong những tu giả kia có người mang tiên huyết, tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này.
Đại Hán nói xong ngửa cổ cạc cạc cười, hít hít không khí rồi đuổi theo hướng của Nguyên Thần Phi.
Nguyên Thần Phi đang bay, thình lình nghe phía sau có tiếng nói vang lên: - Nguyên sư đệ, chờ một chút.
Nguyên Thần Phi quay lại vui vẻ: - Đỗ sư huynh?
Người tới chính là Đỗ sư huynh kia.
Nguyên Thần Phi nói: - Đỗ sư huynh không phải đi bên kia sao? Như thế nào lại đến đây?
Đỗ sư huynh cười ha hả bay tới: - Ta cũng là chạy lung tung, không biết sao lại đến nơi này. Nếu đã gặp nhau, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.