Đỗ sư huynh cười lạnh: - Người này không rõ lai lịch, ta bất quá là ra tay thử, làm sai chỗ nào. Ai gặp nạn ngươi cũng cứu, không sợ bị người ta lừa sao?
Đường Kiếp trong lòng thầm hừ: Ai lừa cũng không ác bằng ngươi.
Nguyên Thần Phi cả giận nói: - Cho dù muốn thử hắn cũng đừng dùng biện pháp độc ác như vậy, nếu chẳng may lời hắn nói là sự thật, vậy chẳng phải đã bị ngươi hại chết?
Đỗ sư huynh nói: - Nếu chẳng may? Ngươi cũng biết nếu chẳng may? Nói đúng ra ngươi cũng biết tên này lai lịch kỳ quái sao?
- Đúng! Bất ngờ, Nguyên Thần Phi gật đầu thừa nhận: - Ta cũng biết người này xuất hiện kỳ quái, có quá nhiều vấn đề. Nhưng chỉ cần có một tia khả năng hắn là người tốt, ta sẽ buông tha cho hắn.
Lần này lại là Đường Kiếp thất thần.
Hắn vốn tưởng Nguyên Thần Phi là một tiểu tử ngốc thiện lương, nhưng hiện tại xem ra, hắn không phải ngốc, chẳng qua là cảm thấy nếu còn có cơ hội thì nên cố gắng tranh thủ. Hắn coi trọng sinh mạng hơn tất cả, mới khiến hắn thoạt nhìn ngây ngô.
Thời khắc này Nguyên Thần Phi đã cao giọng nói: - Ta biết rằng sư huynh rất khinh thường. Đối với các ngươi mà nói, tu tiên là dẹp tất cả chướng ngại vật che ở phía trước. Nhưng ta lại cảm thấy, chúng ta tu tiên, để cho mình có được lực lượng mà người thường không có, cũng có được ý chí mà thường nhân không có. Không có lực lượng cường đại, lại chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, lòng dạ nhỏ mọn, thiên địa không rộng rãi, tương lai thành tựu cũng sẽ có hạn!
Lời nói này làm Đỗ sư huynh chấn động toàn thân.
Những năm gần đây, hắn vẫn coi Nguyên Thần Phi là kình địch, một lòng muốn diệt trừ để củng cố địa vị Đại sư huynh.
Nhưng giờ nghe Nguyên Thần Phi đường đường chính chính phát biểu, những lời kia như mũi tên nhọn đâm vào lòng hắn.
Đúng vậy, Hồng hoang đại lục thiên tài đông đảo, mình có thể giết một người, chẳng lẽ còn có thể giết chết tất cả?
Ngày nào mình cũng tập trung tư tưởng diệt trừ đối thủ cạnh tranh lên, tâm tư đó khiến việc tu luyện giẫm chân tại chỗ. Trái lại Nguyên Thần Phi, cho tới bây giờ đều là bình thản tu luyện, nên mới có thể đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
Có lẽ... Hắn không phải không biết mình có tâm muốn giết hắn.
Chỉ có điều cho tới nay, hắn giả bộ làm như không biết.
Chính như lời hắn nói, chỉ cần còn có một cơ hội, hắn cũng không buông tha.
Giờ này, Nguyên Thần Phi đã trở thành người khuyên bảo Đỗ sư huynh.
Nhưng ý niệm này chỉ lướt qua đầu Đỗ sư huynh rồi bị thay thế bằng một ý niệm khác: - Xem ra hắn quả nhiên đã hoài nghi ta rồi, nếu như thế, càng không thể lưu lại, nếu không tương lai hắn nói ra ngoài sẽ bất lợi cho ta! Nếu không thừa dịp hiện giờ lực lượng hơn hắn mà hạ sát thủ, đợi hắn đuổi bằng, ta sẽ hối hận không kịp. Nhát gan không phải quân tử, vô độc bất trượng phu!
Trong lòng sát ý nổi lên.
Ngay lúc đó, chợt nghe xa xa một tiếng Phật hiệu truyền đến:
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai. Nguyên thí chủ bi thiên mẫn nhân, tính tình nhân hậu, nhập Hoa Nghiêm tự của ta, chung sức phổ độ chúng sinh mới đúng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên hòa thượng đã xuất hiện phía sau ba người, người nói chuyện là gã hòa thượng đi đầu. Ngoài hai gã hòa thượng thì còn có ba tu sĩ áo xanh.
- Hoa Nghiêm tự!
- Thanh Dương tông!
Nguyên Thần Phi và Đỗ sư huynh đồng thời lên tiếng.
Năm người này vừa xuất hiện, Nguyên Thần Phi và Đỗ sư huynh đồng thời như lâm đại địch, cùng nhau đề phòng. Đỗ sư huynh lòng vừa mang sát ý vội rũ bỏ tất cả, cùng Nguyên Thần Phi đứng sóng vai.
Mấy ngàn năm nay, Mục Dương phái và Hoa Nghiêm tự, Thanh Dương tông vì ngũ nguyên động phủ mà đấu qua đấu lại không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đệ tử tiến vào đều chém giết máu chảy thành sông. Vậy nên, ba phái bình thường xưng huynh gọi đệ, nhưng bản chất là căm thù lẫn nhau.
Nhìn thấy Hoa Nghiêm tự và Thanh Dương tông liên hợp, hai người Nguyên Đỗ lập tức biết không tốt. Xem ra việc Mục Dương phái dẫn đầu tiến vào khiến hai phái tức giận, tạm thời xích lại khoảng cách cùng nhau đuổi giết đến đây.
Mắt thấy tình hình không ổn, Nguyên Thần Phi nói: - Đường Kiếp, ngươi lập tức rời khỏi nơi này.
Đường Kiếp vừa thấy, chạy trối chết.
Năm người kia tuy rằng kỳ quái với lai lịch của Đường Kiếp, nhưng hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh cũng không thời gian hỏi đến.
Hoa Nghiêm tông hòa thượng quát: - Nguyên thí chủ còn muốn u mê không tỉnh ngộ sao?
Một tiếng rống oai lực nhưng vào tai Nguyên Thần Phi chỉ như cơn gió nhẹ thổi qua.
Hắn cười nói: - Đánh thì đánh đi, không nên nói nhảm nhiều.
Nói xong mở hộp kiếm ra, bảy thanh trường kiếm đồng thời bay lên hóa thành thất sắc trường kiếm, bay tới mọi người.
Thất sắc kiếm năm đó do lão sư hắn đoạt được ở trong Thất Sắc Nguyên, tên cổ Thất Sắc Kiếm, bảy kiện thành một thì có thể tụ thành kiếm trận, một khi toàn lực phát uy, uy lực đoan không phải bình thường.
Lúc này cả bảy thanh kiếm đều xuất hiện, có thể thấy đã chuẩn bị toàn lực tử chiến.
Đỗ sư huynh ánh mắt chuyển động, tay nặn ấn pháp thoạt nhìn như muốn tiến công, kì thực cũng đã chuẩn bị chuồn đi bất cứ lúc nào.
Ba tên tu giả Thanh Dương Môn thấy thế nói: - Không biết tốt xấu!
Đồng thời tế ra ba đạo thanh quang bay về phía Nguyên Thần Phi.
Mục Dương phái cùng Thanh Dương phái đánh đấm nhiều năm, Nguyên Thần Phi biết thanh quang này tên Tác Phách Thanh Đinh, chuyên nhằm vào hồn phách, uy năng không thể hề nhỏ, mười ngón đạn chỉ, trên bầu trời ba thanh kiếm vàng, lam, tím bay xuống, nghênh hướng Tác Phách Thanh Đinh kia.
Cùng lúc đó, hai gã hòa thượng Hoa Nghiêm tự cũng phát ra một tiếng Phật hiệu.
Chỉ thấy một người trong đó phía sau đầu sinh ra Kim Luân, bảo tướng trang nghiêm, người kia thì dưới chân sinh kim liên, phật quang nghiêm nghị. Kim luân kim liên tỏa ánh vàng rực rỡ ngàn trượng, cũng hướng luôn về phía Đỗ sư huynh.
Đỗ sư huynh âm thầm kêu khổ, các ngươi tìm ta làm gì, trong tay lại chỉ có thể nắn động pháp ấn, đánh ra một hoa băng tinh nhỏ.
Bông hoa sáng bừng trong vòng xoáy, thả ra hào quang đủ màu, trông rất đẹp mắt.
Thái quang và phật quang chạm nhau, kích động ra hào quang đoạt mệnh.
Mặc dù như thế, thái quang bị Phật quang chiếu rọi, cũng dần dần chống đỡ không nổi.
Khiến người ta kinh ngạc là, Đỗ sư huynh lấy một chọi hai rơi xuống hạ phong, Nguyên Thần Phi một đánh ba nhưng lại chiếm ưu thế.
Lúc này thất sắc kiếm đã vung hết ra, thất sắc bảo kiếm trên không trung quần long phượng vũ, chuyển tận càn khôn, ảo hóa ra vô số quang ảnh, chiếu rọi ra đại thiên khí tượng, quả nhiên là muôn hình vạn trạng, biến hóa vô song. Đối mặt với Thất kiếm công kích, ba gã Thanh Dương môn dần đi xuống.
Điều này không phải do Nguyên Thần Phi mạnh hơn Đỗ sư huynh mà là vì hai hoà thượng Hoa Nghiêm tự vốn là đệ tử nổi bật so với thế hệ cùng lứa, luận thân phận địa vị cũng không kém hai người Đỗ Nguyên trong Mục Dương Phái, thực lực cũng tương đối gần nhau, nếu không cũng không có khả năng thấy hai người Nguyên, Đỗ mà không sợ hãi chút nào. Ngược lại ba người Thanh Dương tông thực lực tương đối bình thường, nếu hai người Nguyên Thần Phi Đỗ sư huynh liên thủ thì còn lâu mới đánh được.