Lão già Mục Dương phái tối mặt, hung hăng nhìn Nguyên Thần Phi nói: - Lần này thu hoạch như thế nào?
Nguyên Thần Phi bước lên trước một bước, cung kính bỏ đồ trong túi Giới Tử ra.
Hành động này khiến một đám người muốn đui mù.
- Đề Lam Thảo, Mộc Anh Hoa, Tuyết Lý Hương, Thập Bộ Thảo... Sao lại có nhiều như thế?
- Đều là mấy trăm năm đấy.
- Tiểu tử này nhất định đã chạy vào sâu trong Thất Sắc Nguyên mới có thể thu thập được nhiều như vậy.
- Không hổ danh thiên tài!
Nghị luận tiếp tục, nhưng tiếng cười nhạo biến thành thừa nhận.
Nguyên Thần Phi vẫn cúi đầu rũ vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Phái chủ Mục Dương cũng kích động không thôi, nắm tay Nguyên Thần Phi lớn tiếng nói: - Hảo, hảo tiểu tử, làm được lắm, vì mấy thứ này, ngươi nhất định đã chịu nhiều vất vả. Lần này trở về, chắc chắn có trọng thưởng. Nào, đứng ở phía sau ta.
- Đa tạ chưởng giáo! Nguyên Thần Phi bước ra đứng sau lưng chưởng giáo.
Đường Kiếp thấy rõ chưởng giáo là Dục Anh Kỳ, tuy rằng không bằng mình, nhưng ở Tê Hà Giới cũng coi như trung đẳng môn phái rồi, không biết ở trong này như thế nào.
Khi nói chuyện, số đệ tử còn lại cũng trở về, trong đó có Đỗ sư huynh.
Lúc này vị Đỗ sư huynh cực thảm, bản thân bị trọng thương không nói, ngay cả túi Giới Tử cũng không có. Túi Giới Tử là lúc Đường Kiếp đuổi hắn về làm rơi, tiếp theo hắn bị đuổi giết, đơn giản mà nói, chính là này chuyến này hắn không kiếm được gì.
Nguyên Thần Phi nhìn Đỗ sư huynh, muốn nói gì đó những vẫn ngậm miệng không nói.
- Như thế nào? Vẫn là có ý định buông tha hắn? Ý thức của Đường Kiếp rơi vào trong đầu Nguyên Thần Phi, khiến Nguyên Thần Phi cảm thấy khiếp sợ: - Ngươi không cần kinh ngạc, đây là thần hồn giao lưu, ngươi chỉ cần tự trả lời là được.
Nguyên Thần Phi nhân tiện nói: - Ta còn muốn cho hắn một cơ hội. Thêm nữa nếu tố cáo chưởng giáo, phải giải thích thế nào về chuyện của ngươi? Nếu phải nói dối, chi bằng không nói.
Đường Kiếp cười ha ha: - Chỉ sợ người thả hổ, nhưng hổ không có lòng thương người.
Sau đó liền trầm mặc không nói nữa.
Lại một lát sau, ngũ nguyên động phủ bắt đầu đóng cửa.
Chỉ thấy cửa động bắt đầu khép lại, không ngờ hóa thành một thác nước chảy xuôi, nếu không phải lúc trước nhìn thấy có người ra vào, thực không thể tin nơi này là một cửa động bí mật, nơi này có năng lực ẩn núp mạnh như vậy, khó trách ba phái có thể giữ bí mật đến nay.
Sau khi trở về, chưởng giáo Mục Dương cực lực biểu dương Nguyên Thần Phi một phen.
Biết Nguyên Thần Phi có nhiều đỗ tốt như vậy, Đỗ sư huynh vừa ghen tị vừa hận, chỉ có điều không thấy Đường Kiếp, trong lòng cũng buồn bực người nọ sao không thấy.
Sau đó, ba phái liền chia tay đi về chỗ của mình.
Nguyên Thần Phi sốt ruột thay Đường Kiếp, lúc đại đội bay đi một lúc liền tìm cớ thoát ly đội ngũ, một mình bay đi.
Đi vào một chỗ sơn minh thủy tú, Đường Kiếp ha ha cười dài một tiếng biến trở về nguyên hình, tiếp theo là Y Y và Băng Hoàng.
Nhìn thấy Nguyên Thần Phi khẩn trương, Đường Kiếp đã đoán được tâm tư của hắn, cười nói: - Thế nào? Sợ ta hiện ra diện mạo thật, muốn giết chết ngươi?
Nguyên Thần Phi gãi đầu: - Có một chút.
- Vậy giờ ngươi đã yên tâm?
Nguyên Thần Phi gật đầu. Rời khỏi đội ngũ, Đường Kiếp vẫn chưa giết mình, không chưa có cái gọi là bại lộ nguyên hình, nên có thể yên tâm: - Chính là ta vẫn không rõ, các ngươi rốt cuộc là ai, sao lại ở trong ngũ nguyên động phủ, sao phải giúp ta?
- Cái này sao... Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút trả lời: - Nói đơn giản, chính là thấy tiểu tử ngươi không tệ, liền giúp ngươi một tay.
- Nếu nói phức tạp?
- Thì quá dài dòng rồi, kỳ thật ta từ nhỏ ước muốn được làm kỳ hiệp, đáng tiếc vẫn phải dựa vào tự mình đấu đến hiện tại. Đột nhiên có một ngày, phát hiện mình không làm kỳ hiệp, làm đại hiệp cũng không tệ. Thú vị muốn chơi một trò chơi phong trần, cũng không tệ.
Nói đến đây, Đường Kiếp thở dài một tiếng: - Kỳ thật có một số việc, chỉ có trải qua mới có thể hiểu được tư vị trong đó. Đoạt được bảo vật đương nhiên làm chúng ta vui vẻ, kỳ thật cũng có lúc chúng ta tự mua vui cho mình. Quanh năm suốt tháng không phải tu luyện thì là chém giết, có thể có một chút nhàn nhã, một chút vô tư, một chút trả giá, một chút khẳng khái đúng là hiếm có. Tu luyện rất dài, ngẫu nhiên vui chơi một chút cũng không có gì không tốt. Tới lúc này, lòng đã thanh thản, cũng nên đi!
Đường Kiếp phất phất tay áo nói.
Nguyên Thần Phi thấy hắn phải đi, khẩn trương nói: - Ngươi còn chưa nói các ngươi vào động như thế nào?
- Cái này sao. Đường Kiếp bật cười ha hả: - Người trẻ tuổi, có một số việc vẫn ít biết thì tốt hơn. Ngươi coi như ta là tiểu tặc lén lút cũng không sao. Đến đây, cho ngươi vài thứ.
Tùy tiện để bảo bối vơ vét được trong quỷ vụ nhét vào tay Nguyên Thần Phi.
Những bảo vật này trong mắt Đường Kiếp là bình thường, nhưng trong mắt Nguyên Thần Phi là trân bảo hiếm có, hai mắt nhìn đăm đăm: - Cửu tử hoàn, tử mẫu tiễn, thiết bích kim quang tán, Yêu Nguyệt thủy trung liên, sao có nhiều đồ tốt vậy?
Đường Kiếp cười nói: - Thứ tốt cũng phân chia theo hạng người, lúc này ta đã đạt đến một trình độ khác rồi.
Nguyên Thần Phi nhìn hồi lâu mới thu lại ánh mắt lưu luyến.
Hắn nhìn Đường Kiếp, vẻ mặt nghiêm túc.
Đường Kiếp hỏi hắn làm sao vậy, Nguyên Thần Phi đáp:
- Những thứ này không phải tài sản trong phái, không thể nuốt riêng, nhất định phải nộp lên môn phái!
Đường Kiếp lảo đảo suýt ngã.
Quá mức chính nghĩa chính là nhược điểm của người này, không đáng yêu chút nào!
Đường Kiếp lắc đầu, bất đắc dĩ nói: - Ngươi cứ tự nhiên. Đúng rồi, ngươi có biết nơi này là chỗ nào? Đi Tây Ngưu thần châu như thế nào?
Nguyên Thần Phi lúc này mới nói cho Đường Kiếp, nơi này là Thương Lộ thần châu, Hưng quốc Đại Nghiệp phủ Lan An thành Xương Bình huyện, Mục Dương phái ở Xương Bình cũng coi như rất có thế lực.
Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng nghe môn phái có Dục Anh Kỳ mà cũng chỉ là thế lực cấp huyện, Đường Kiếp cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ngây ngốc một lúc mới thở dài nói: - Quả nhiên thiên hạ to lớn, không biết thì đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Nguyên Thần Phi nghe hắn thổn thức, trong lòng kinh ngạc, rốt cục nghĩ ra, chẳng lẽ bọn họ đúng là từ thế giới khác tới?
Đây chính là chuyện khó lường, trái tim Nguyên Thần Phi nhảy nhót kịch liệt.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ hơi giật mình nhìn Đường Kiếp.
Sau một phen thổn thức, Đường Kiếp nói: - Thôi, ta và ngươi cũng coi như hữu duyên, trước khi đi nhắc nhở ngươi một câu. Ta thấy vị sư huynh của ngươi tâm thuật bất chính , lòng muông dạ thú, tuy rằng ngươi buông tha hắn, hắn chưa hẳn đã đồng ý buông tha ngươi. Nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức rời khỏi đây, tìm một môn phái khác đầu nhập vào.
Nguyên Thần Phi lại lắc đầu nói: - Sư phụ đối đãi ân trọng như núi, ta không thể làm như vậy.
Đường Kiếp cũng không bất ngờ: - Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy. Đường đi do mình chọn, ngươi đã đã quyết định ta cũng không nói gì. Kê yêu tặng cho ngươi, coi như chút duyên phận giữa ta và ngươi. Nói đến thế thôi, hẹn không gặp lại!
Ngón tay búng lên trán Nguyên Thần Phi, giao phương pháp khống chế kê yêu cho Nguyên Thần Phi rồi mới rời đi.
Nguyên Thần Phi kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu cũng không thể thu hồi tầm mắt.
Một đường bay, Y Y hỏi: - Đã nói không hẹn gặp lại, vì sao còn gieo xuống người hắn một hạt giống?
Đường Kiếp trả lời: - Ta cũng không biết vì sao, nhưng cảm giác như có người nói cho ta biết, ta với người này duyên phận chưa hết, tương lai chỉ sợ sẽ có gặp lại ngày. Để lại hạt giống cũng là vì ngày sau hữu duyên.
Y Y nghe mà mơ hồ, tuy nhiên trước giờ nàng luôn nghe Đường Kiếp nên cũng không hỏi nữa.
Ba người cứ như vậy bay hướng Tây Ngưu thần châu.
Bên này Nguyên Thần Phi chia tay Đường Kiếp, cũng bay trở về bổn phái.
Trở lại trong phái, Nguyên Thần Phi mới phát hiện từng mọi người nhìn hắn có chút cổ quái.
Nguyên Thần Phi đang buồn bực thì có một gã đệ tử tới nói: - Nguyên sư đệ, chưởng giáo ở tham tri điện chờ ngươi.
- Ah. Nguyên Thần Phi lên tiếng.
Lúc ra đi, đệ tử kia đột nhiên hạ giọng nói: - Cẩn thận một chút.