Lý công tử hừ nói: - Cái này có gì tốt chứ, chúng ta bất quá là tử công tử Quan Sơn, nàng lại là sỉ nhục của Quan Sơn. Một đống kiều nương trong phủ nàng, hơn một nửa đều là đoạt được.
- Nữ nhân đoạt nữ nhân, chính là lãng phí!
- Cũng không có biện pháp, ai kêu nàng là con gái của thành chủ cơ chứ.
Bốn người cùng nhau lắc đầu, thở dài.
Thì ra Túy Thư Đình này chính là do chủ Quan Sơn thành mở lên, khóc trách được xưng là tứ đại công tử cũng không dám gây rối ở chỗ này.
Thời khắc này Tân Thiếu Nương kia cũng đã chiến đấu với Y Y.
Hai người mặc dù đều là Hóa Hồn, lại không sử dụng các loại thuật pháp long trời lở đất. Thứ nhất là ai cũng không muốn phá hủy Túy Thư Đình này, thứ ai là cũng phân cao thấp, tỷ thí đều tự khống chế năng lực. Tất cả công kích bởi vì thế mà đều bị hạn chế ở quyền cước, kình khí không rời khỏi ban thân quá ba tấc. Mặc dù như thế, sát khí ngưng kết lại tương đối linh hoạt, sắc bén, những nơi nó đi qua, cho dù chỉ xẹt qua cũng biến thành bột mịn.
Kết quả là liền nhìn thấy hai người trong Đình đánh nhau, đám người đứng ngoài xem đều chạy vội, theo một đường đánh qua, từng hạt phấn mịn bay lên, hiện ra năng lực không chế hùng mạnh của hai người.
Ngoại trừ Đường Kiếp vẫn còn tiếp tục nhàn nhã ăn uống, những tu giả khác đã sớm sợ tới mức rời tiệc.
Lã Trí Lương kia cố nhiên là âm thầm kêu khổ, Tân Thiếu Nương lại càng đánh càng hưng phấn, lớn tiếng nói: - Thực lực của tiểu cô nương không tệ, bất quá ta khuyên ngươi vẫn là mau mau theo bổn cung đi, ở trong Quan Sơn thành này, không có cô bé nào bổn cung muốn mà không chiếm được.
Tử đại công tử Quan Sơn nghe xong cùng nhau thở dài.
Tuy rằng đã thành thói quen, nhưng mỗi lần nghe một nữ nhân nói lời này, trong lòng vẫn có sự quái dị không thể diễn tả.
Xuất mấy chiêu vẫn không bắt được Y Y, Tân Thiếu Nương cảm thấy mặt mũi không còn, cười một tiếng dài: - Thủ đoạn của tiểu nương tử thật tốt, cô nãi nãi ta sẽ không nương tay nữa, ra cho ta!
Song chưởng nàng chấn động, đúng là không hề kiềm chế toàn thân mà vung ra, chỉ thấy một mảnh triều dâng ầm ầm từ trong cơ thể nàng trào ra, kéo Tân Thiếu Nương và Y Y cùng bay lên bầu trời, đánh vỡ Túy Thư Đình bay vào không trung.
Chỗ hai người va chạm ở Túy Thư Đình đã hóa thành bột mịn tiêu tan.
Nhưng mà ngay lúc Túy Thư Đình đang sụp đổ, một bàn tay đột nhiên từ phương xa với đến, xa xa vung lên, không ngờ tiểu đình đang sụp đổ lại ngừng lại, yên lặng bất động, ngay sau đó không ngờ lại cuốn ngược trở về, một lần nữa hóa thành một tòa lầu nhỏ, không thấy một chút tổn hại, giống như chiến đấu lúc trước chưa từng phát sinh, chỉ còn thanh âm hô tới quát lui trên bầu trời kia, linh triều mãnh liệt phóng tới chứng thực mọi việc đã từng phát sinh.
- Đạo Niệm Thời gian! Tâm Đường Kiếp co rút mạnh.
Không nghĩ tới mình đi vào Hồng Hoang đại lục liền gặp phải một vị Tử Phủ, chính là một Thiên Tôn, hơn nữa còn là người nhập đạo Thiên Tôn.
Một khắc này, trên người của Đường Kiếp đột nhiên dấy lên chiến ý hừng hực.
Chiến ý này không phải phát ra đối với địch nhân, mà là bản năng khi đối mặt với cường nhân, có dục vọng muốn khiêu chiến, là một loại cảm giác giống như muốn trèo lên đỉnh ngọn núi cao!
Bất kể là đỉnh núi nào, hắn đều muốn nhìn một cái, cảm thụ một phen.
Theo sự khôi phục của lầu nhỏ, mọi người cùng cả kinh, quỳ xuống, đồng thanh hô: - Thành chủ!
Chỉ thấy bóng người chợt lóe trong tiểu lâu, hiện ra một nam tử hoa phục, trong tay còn mang theo một người, chính là Tân Thiếu Nương kia, cũng không biết hắn ra tay như thế nào mà tóm được nữ nhi của mình trở về.
Nam tử kia thân hình cao gầy, mặt dài, diện mạo có chút kỳ lạ, chỉ có điều giữa lông mày mang theo chút uy nghiêm, thời khắc này vừa xuất hiện ánh mắt liền thản nhiên đảo qua, tất cả mọi người đã cúi đầu không dám nói, chỉ có Đường Kiếp vẫn ngồi yên bất động như trước.
Ánh mắt nam tử kia rơi trên người Đường Kiếp, trước là khẽ mỉm cười, sau đó phát ra tiếng nói trầm thấp: - Tiểu nữ vô tri, đã mạo phạm các hạ, kính xin chớ trách.
Lời này vừa ra, mọi người đều kinh hãi.
Ai cũng biết vị này là tân thành chủ, tuy là Hóa Thần nhưng lại nhập đạo thời gian, một thân tu vi thông thiên triệt địa, sâu không lường được, cho dù là một ít Tử Phủ khác nhìn thấy hắn thường thường cũng nói chuyện khách khí, mang theo vài phần lễ nhượng.
Không nghĩ tới đối mặt với nam nhân này lại khách khí như thế, đây chẳng phải là nói…
Tứ công tử Quan Sơn thoáng nhìn nhau, trong lòng liền hoảng sợ.
Hoàn hảo là lúc trước có Tân Thiếu Nương quấy nhiễu, nếu như thật sự làm “anh hùng trượng nghĩa”, hay “anh hùng cứu mỹ nhân”, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.
Vừa nghĩ tới đây, lại cùng trừng mắt nhìn Băng Hoàng, càng thêm thầm hận với nàng.
Băng Hoàng lại chỉ cười thản nhiên không thèm để ý.
Bên này Đường Kiếp đã trả lời: - Không sao, đã đánh xong rồi, vậy có thể đi được chưa.
Khi nói chuyện, Y Y cũng đã bay trở về bên người Đường Kiếp.
- Nếu đã đến, vì sao không ngồi lại thêm một chút? Tân thành chủ kia lại cười nói.
- Không cần! Đường Kiếp lại lắc đầu: - Ta còn có việc.
Mọi người thấy hắn cứ như vậy cự tuyệt lời mời của một vị thành chủ đều giật nảy mình.
Đây chính là thành chủ mới, bao nhiêu người muốn nịnh bợ cũng không được, vậy mà đối phương lại không thèm để ý mà cự tuyệt.
Tân thành chủ kia cũng ngay cả người, lập tức cười to nói: - Các hạ cần gì phải khách khí như thế.
Hắn nói xong chắp tay, thi lễ với Đường Kiếp.
Tuy rằng thoạt nhìn là thi lễ, nhưng trong cái thi lễ này cũng đã ngưng tụ ra sức mạnh to lớn vô tận đè về phía Đường Kiếp. Khiến người khác khiếp sợ nhất chính là lực lượng cực hạn này cũng không tràn ra ngoài, ngược lại còn thành một viên cầu, liên tục thay đổi mà đến, cao minh hơn so với lúc trước Y Y thi đấu với Tân Thiếu Nương không biết bao nhiêu lần.
Mắt thấy một cỗ lực lượng vô hình đang đè ép về phía mình, Đường Kiếp cũng không làm gì, chỉ tiện tay vẽ một hình tròn trên bàn, nói: - Không cần đa lễ.
Một cỗ lực lượng hùng hồn kia liền biến mất vô tung tựa như trâu đất xuống biển.
Tuy rằng một kích này lấy việc thử là chính, nhưng chỉ miêu tả sơ lược lại có thể hóa giải công kích của mình, cũng khiến tân thành chủ ngây ra một lúc, trong mắt đã hiện vẻ cảnh giác.
Và khác với Tê Hà Giới.
Ở Tê Hà Giới, Hóa Thần đã thuộc loại cao tầng tuyệt đối, nhất ngôn cửu đỉnh, uy nghiêm vô song, rất khó có đối thủ mà bọn họ coi trọng, bởi vậy sự coi trọng của bọn họ đối với thiên đạo, tiên lộ vượt xa so với người khác.
Nhưng ở Hồng Hoang đại lục, Hóa Thần lại chỉ là trung tầng, trên mảnh đất đại lục rộng lớn này còn có rất nhiều thực lực không thua bọn hắn, thậm chí còn mạnh hơn bọn hắn.
Cường nhân nhiều, tranh đấu cũng khó tránh nhiều hơn, mơ ước lẫn nhau, phòng bị lẫn nhau chính là chuyện thường. Cũng vì nguyên nhân này, ý thức phòng bị của tu giả Hóa Thần tại đại lục Hồng Hoang rất mạnh, bọn họ vẫn đang trong giai đoạn tranh đoạt nhân sinh, không bang quan giống như Hóa Thần ở Tê Hà Giới.