Hỏi han một phen, Đường Kiếp mới biết hoá ra vị Hoàng Thiên thượng nhân trời sinh tính thích du lịch, ít khi về phái.
Vận mênh Hồng hoang đại lục và Tê Hà Giới khác nhau, ở Tê Hà Giới, như Vân Thiên Lan và những vị tiên khác muốn ra ngoài du lịch, cơ bản chỉ khi địa tổ còn ở lại bản môn thì mới có thể ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Một khi địa tổ không ở đó, nhất định phải trở lại bổn phái tọa trấn, làm kinh sợ các phái khác, phòng ngừa xuất hiện biến cố.
Hồng hoang đại lục thì không vậy.
Địa Tiên không phải là mạnh nhất, mỗi châu đều có Chân Tiên chủ trì.
Tinh Diệu Môn tuy là đại tông, nhưng cũng do Thiên Hoa Tông tiết chế, vậy nên Hoàng thiên thượng nhân có tọa trấn hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hắn không ở đây, môn phái khác cũng không dám giết tới, mà dù hắn ở đây thì cũng chẳng uy hiếp được bọn họ.
Vậy nên, địa tiên nơi này không có trách nhiệm và gánh nặng, ngược lại có thể nhẹ nhàng chạy loạn khắp nơi, du lịch vạn giới, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Quan trọng nhất là cũng ở giới khác, bọn họ mới có cơ hội đột phá.
Hoàng thiên thượng nhân ở bản giới tìm kiếm đột phá, như vậy Chân Tiên lão tổ của Thiên Hoa tông chưa chắc đã nguyện ý, vì củng cố địa vị của mình, có thể sẽ âm thầm động tay động chân. Thế nên ngoài cách du lịch đột phá cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Ai cũng không thể vì Địa Tiên ở bên ngoài du lịch, có có thể đột phá mà tận diệt đối phương.
Vậy nên ở Hồng hoang đại lục, địa tiên ra ngoài du lịch tìm điểm đột phá rồi quay về trao đổi chuyện trò nối liền không dứt, gần như cứ một thời gian ngắn lại xuất hiện.
Hoàng thiên thượng nhân bên ngoài du, đáng tiếc vẫn chưa đột phá, cho nên chưa trở về.
Ngàn dặm xa xôi tới đây lại nghe được tin tức như vậy, Đường Kiếp cũng cảm thấy mất mát.
Tu giả Tinh Diệu Môn thu lễ của Đường Kiếp, cũng nghiêm chỉnh nói câu "Người không ở đây", thấy Đường Kiếp thất vọng liền bổ sung một câu: - Tuy rằng sư tổ chưa về, tuy nhiên một thời gian nữa chính là đại lễ vạn năm bổn phái thành lập. Việc trọng đại này, có thể sư tổ sẽ trở về không chừng.
- Hả? Đường Kiếp hào hứng: - Vậy đại lễ quý phái chừng nào thì bắt đầu?
- Còn những 148 năm.
"..."
Tiên gia không năm không tháng, với tu giả mà nói, 148 năm nói thành "Một thời gian ngắn" cũng là bình thường.
Cũng được, có hi vọng vẫn tốt hơn không có hy vọng.
Đường Kiếp tạ ơn, cáo từ rời đi.
Còn có 148 năm, Hoàng Thiên Thượng nhân mới có thể trở về, Đường Kiếp cũng không nóng nảy gì.
Trước tìm đến Tiểu Tam, để nó trở về thông báo tình huống bên này, sau đó Đường Kiếp ở ngọn núi Triều Vân gần đó, đào núi xây cho mình một tòa động phủ.
148 năm, thời gian chờ đợi rất dài, thời gian tu luyện rất ngắn.
Từ lúc ở nơi này, Đường Kiếp mỗi ngày ở bên trong động bế quan, ăn sương uống gió, thanh tu qua ngày.
Y Y và Băng Hoàng kiên trì chịu đựng cuộc sống kham khổ, không có việc gì thường lén đi ra ngoài.
Mới đầu Đường Kiếp còn lo lắng Băng Hoàng gây chuyện, tuy nhiên ma nữ này cũng biết thân phận của mình một khi bại lộ chắc chắn phải chết không nghi ngờ, bởi vậy cũng không gây ra phiền toái. Tuy nhiên tính cách vốn điềm tĩnh sau khi nhập Ma Hậu trở nên năng động, đại họa chưa hết, phiền toái nhỏ cũng không ngừng. Cũng may hai người đều không phải tu giả bình thường, người bình thường cũng chẳng thể làm được gì các nàng.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi, theo bế quan trường kỳ, cảnh giới của Đường Kiếp cũng dần dần củng cố.
Năm đó hắn từ Dục Anh đến Hóa Thần dùng chưa đến 150 năm thời gian, nâng cao quá nhanh. Nhưng cũng vì vậy mà căn cơ không ổn.
Hiện giờ ngồi trong núi Triều Vân, mỗi ngày tĩnh tọa, tẩy luyện tâm thần, ổn định lại căn cơ, tu vi cũng vững bước nâng cao.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã hơn mười năm.
Theo thời gian trôi qua, mọi người gần đó cũng dần dần biết trong Triều Vân sơn có một vị tiên nhân.
Từ sau có vị tiên nhân này, yêu hoạn trong núi cũng không thấy nữa. Tương phản, bởi vì có Đại Năng tu tiên khiến cho nơi này linh khí tràn ngập. Trong núi xuất hiện linh dược, kỳ hoa, mỗi khi có sương mù bốc lên trông như tiên cảnh.
Ngẫu nhiên sẽ có vài tiều phu đốn củi, khách thương đi ngang qua không cẩn thận bị lạc ở trong núi, Đường Kiếp hoặc Y Y sẽ đưa bọn họ ra. Thế nên có người nói thần tiên là nam, cũng có người nói thần tiên là tiên nữ, cách nói không đồng nhất, dân chúng phân vân.
Tuy nhiên có một cách nói cố định, đó là tên thần tiên động phủ, gọi là Tẩy Nguyệt động.
Chủ nhân Tẩy Nguyệt động là cách bên ngoài xưng hô với Đường Kiếp. Theo thời gian phát triển, tên Đường Kiếp mới dần dần trở thành danh hào.
Trong lúc này, ngẫu nhiên cũng có vài tu giả đi ngang qua thăm hỏi.
Đường Kiếp cũng không keo kiệt việc gặp mặt, bất luận cao thấp, chỉ cần có kiến thức nhất định thì sẽ cùng đối phương đàm đạo luận pháp một phen, chỉ điểm bến mê, chỉ ra chỗ sai lệch.
Đây cũng là phương pháp thông thường của các ẩn tu trong núi.
Ẩn tu cũng không có nghĩa là không hỏi thế sự, chỉ là thanh tĩnh tự nhiên. Nhưng thanh tịnh nhiều quá cũng có nhiều việc bất tiện.
Tìm bạn luận đạo đó là chuyện thông thường, cũng khiến cho tu giả chân không bước ra khỏi nhà vẫn thông hiểu thiên hạ.
Như thế qua một thời gian ngắn, Đường Kiếp làm quen được với một ít tu giả, danh tiếng Tẩy Nguyệt động cũng dần dần truyền bá ra, ít ít nhất trong Thượng Nguyên Quốc cũng đã có chút uy danh.
Thú vị chính là trong khoảng thời gian này, Tinh Diệu Môn biết chỗ mình cai quản có thêm một vị khai phủ lập động, cũng phái người tới bái phỏng qua.
Xác nhận người khai phủ là một vị Tử Phủ liền tiếp nhận việc này, cũng chính thức tuyên bố chủ nhân chưởng quản Tẩy Nguyệt động ở núi Triều Vân. Đây cũng là sự thông qua của các phái. Đương nhiên, điều này cũng ý nghĩa chuyện Đường Kiếp ở Triều Vân Sơn đã được pháp lý chứng thực.
Một ngày này, Đường Kiếp đang ở trong động phủ tu luyện, đột nhiên có báo hiệu.
Đường Kiếp nhíu lại, nói: - Đạo huynh vừa tới, sao lại chỉ ở ngoài cửa, sao không tiến vào ngồi xuống.
Sau đó nghe thấy tiếng cười sang sảng: - Vẫn không thể gạt được Đường đạo huynh. Lưỡng Nghi Vi Trần trận quả nhiên tinh diệu, ta muốn lặng lẽ xuyên qua cũng không được.
Nói xong chợt nghe bên ngoài có một trận gió nổi lên, tiếp theo là một người nhảy vào trong động, là một người đàn ông râu quai nón.
Người này tên Côn Ngô Tử, cũng là một vị tán tu hóa thần. Mặc dù nói hóa thần có thể lập thành, tuy nhiên cũng không phải ai cũng ham thích quyền thế, người giống như Đường Kiếp, Côn Ngô Tử chí ở tiêu dao, một lòng cầu đạo đông không kể xiết. Những người này luận thế không bằng thành chủ, nhưng quanh năm đi lại, kết giao với bằng hữu năm sông bốn biển, tự hình thành thế lực cũng không đắc tội được. Một là để bảo vệ cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, hai là vì an toàn bản thân nên vẫn có những đám tán tu kết bạn với nhau.
Sau khi Đường Kiếp lập động ở đây, có không ít tán tu tới cửa quấy rầy. Thực lực không đủ, thấy Đường Kiếp là hóa thần liền thỉnh giáo một phen rồi thức thời rời đi, sau khi luận đạo kết hữu vẫn có vài ba người lui tới bàn luận với nhau.