Đi vào Hồng hoang đại lục mấy ngày, Hứa Diệu Nhiên cũng đã biết sơ qua tình hình.
Đường Kiếp gật đầu.
Rất hiển nhiên, chỗ trống kia chính là dành cho hai đại tông phái.
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc nói: - Không phải nói hai đại tông môn có Đại La Kim Tiên sao? Sao chỉ thấy hai vị Chân Tiên?
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp nói: - Chỉ có thể giải thích, chính là kim tiên không thèm để ý tới bí bảo Vương đình.
Lời này làm Hứa Diệu Nhiên cũng phải líu lưỡi, ngay cả bí bảo Vạn Giới Vương Đình còn thấy chướng mắt, vậy Đại La Kim Tiên có thể theo đuổi cái gì?
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng.
Năm đó Vạn Giới Vương Đình nhất đế tứ thánh, tiên đế Ngọc Thành Tử chứng đạo thánh tiên, tứ thánh chính là bốn vị Đại La Kim Tiên. Nói một cách khác, Đại La Kim Tiên ở Vạn Giới Vương Đình cũng coi như tầng cao nhất rồi. Lấy ánh mắt của bọn họ thật đúng là chẳng cần để ý nơi này.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không cần, nghe nói sau khi tin tức của Vạn Giới Vương Đình truyền ra, hai đại kim tiên đã từng tới nơi này lấy hết đồ tốt. Thứ lưu lại hiện giờ là do nhóm kim tiên không thèm lấy, cố ý để lại cho hậu bối.
Nhưng dù kim tiên không tới thì cao thủ của Tề Thiên tông Tinh La môn cũng không thể coi thường, mà dù hai phái có không đến, mọi người cũng phải tự động để lại vị trí kia.
Hai đại tông môn cũng thú vị, cứ như đã có hẹn trước nên thời gian tập trung, thậm chí tỷ lệ cảnh giới cũng xấp xỉ, đều là hai vị Chân Tiên, tám vị Địa Tiên. Nhìn thấy nhau cũng không nói chuyện mà tự đứng vào vị trí của mình.
Hứa Diệu Nhiên thấy vậy thấp giọng hỏi: - Hai phái quan hệ không tốt?
Đường Kiếp cười ha hả: - Thủ lĩnh nam bắc đại lục mà quan hệ tốt mới là lạ. Hai phái này xem chừng đã tới từ sớm, chỉ là ngó chừng lẫn nhau, không đến giờ phút cuối không xuất hiện. Giờ bọn họ bước ra, Vương Giới Vương đình cũng sắp mở ra rồi.
Giống như tiên đoán bình thường, chợt nghe phía trên không trung truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Trong khu vực thất thải cương phong đột nhiên có một xoáy nước sinh ra, hình thành một lốc xoáy lớn hùng dũng lao vào Vương đình.
- Mở rồi! Đường Kiếp trầm giọng nói.
Đây là dấu hiệu sau khi trận pháp thủ hộ Vương đình suy yếu, bởi vì trận pháp suy yếu nên cương phong sẽ nhân cơ hội xâm nhập Vương đình, cương phong dũng mãnh tiến vào sẽ hình thành lốc xoáy.
Lốc xoáy chính là thông đạo tiến vào Vương đình!
Khi thông đạo xuất hiện, Tề Thiên tông Tinh La môn đồng thời bay lên, từng đạo phòng ngự lóe sáng lao vào trong. Cương phong đánh vào tráo phòng ngự nổi lên âm thanh chát chúa và những tia sáng chói mắt, có thể va chạm rất kịch liệt.
Những tu giả đó cũng không quá để ý.
Bọn họ đều là người tu luyện nhiều năm, tâm tính kiên định, rất tin tưởng vào thực lực của mình, ánh sáng tập trung thành một dải như cá nhảy hướng Long Môn.
Mấy tu giả sau chưa lập tức đuổi theo, mà đợi người của hai tông môn cách khá xa mới lục tục nhảy vào. Hơn mười đại phái cấp châu, nhân số đông nhưng không hỗn loạn, giống như đã sớm thương lượng từ trước, mọi người đều có trình tự của mình, bay vào rồi vẫn duy trì khoảng cách lẫn nhau, không gây xung đột.
Đợi khi đại phái cấp châu tiến vào, đại phái cấp quốc gia có chút hỗn loạn. Hồng hoang đại lục có mấy trăm quốc gia xa cách một trời một vực, có những môn phái thậm chí còn chưa từng nghe qua tên của nhau, bởi vậy cũng không có cái gọi là ước định, cứ ba, năm môn phái đồng loạt xông lên.
Cuối cùng những người này thực lực dũng mãnh, tuy có hỗn loạn nhưng chưa tạo thành sai lầm.
Tới các đại phủ, cấp thành và liên minh tán tu thì hoàn toàn rối loạn.
Những người này thực lực cao thấp khác nhau, nhân số cũng khác nhau, chẳng ai muốn đợi nên cùng lao vào không trung, dường như chỉ cần muộn một bước sẽ bỏ qua cơ duyên vậy. Kỳ thật Vạn Giới Vương Đình tồn tại vạn năm, người tới tới lui lui không biết bao nhiêu. Bảo vật tốt đã sớm bị lấy đi. Nhưng mà tính người là vậy, ai cũng không cam chịu đi sau người khác. Đối mặt với kẻ hơn hẳn mình thì thôi, nhưng không mạnh không yếu thì đều ùa hết lên.
Đường Kiếp vốn bình tĩnh định cuối cùng tiến vào, không ngờ Ngọc Thạch đã cùng những người khác xông lên. Côn Ngô Tử kêu to: - Đường huynh đệ đi mau!
Đường Kiếp cũng không có cách nào, nhìn Hứa Diệu Nhiên rồi bay theo Côn Ngô Tử. Đám đông cứ thế như thiêu thân bay vào cương phong.
Mới bước vào cương phong, Đường Kiếp liền cảm thấy một lực lượng dũng mãnh đè ép lên lớp phòng ngự của mình. Phòng ngự của Đường Kiếp hiện giờ là Sương tuyết hàn băng tráo lấy từ Thiên Thần cung, và thiên thần uy kim giáp, sau khi đột phá Tử Phủ có thể một hơi lập mười lớp tráo. Thế mà ở đây lại như vỏ trứng gà vỡ tan khiến Đường Kiếp âm thầm kinh hãi. Khó trách Tử Phủ tiến vào nơi đây là tiêu chuẩn thấp nhất, cả phòng ngự cấp bậc này còn không chống được nửa khắc.
Quay đầu nhìn Hứa Diệu Nhiên, chỉ thấy nàng đã tế lên thu thủy lộ quang và quảng hàn yên hà che chở bản thân, cảnh giới của nàng không bằng Đường Kiếp, còn lấy ra một hạt châu hình thành từng vòng sáng bảo vệ cho mình, cứ như vậy cùng Đường Kiếp sóng vai bay tới.
Thấy Hứa Diệu Nhiên vô sự, Đường Kiếp yên lòng cầm tay nàng đi thẳng.
Lúc này, có một tu giả đang bay chợt bị âm phong màu đen đột ngột cuốn tới. Gió này thoạt nhìn cũng không mãnh liệt, tu giả kia cũng không để ý. Nhưng ngay tại lúc âm phong đến gần lại xuyên qua phòng ngự của tu giả xâm nhập vào trong. Ngay sau đó thân thể người kia nhanh chóng bị ăn mòn, phát ra tiếng kêu thảm thiết giãy dụa khiến thân thể vỡ vụn nhanh hơn, ở trong nháy mắt hóa thành bột phấn tiêu tan vô tung.
Chúng tu hoảng hốt, lúc này mới ý thức được cương phong vẫn có uy hiếp được bọn họ, sau đó thấy cương phong đủ màu bay tới, cả một đám né tránh không kịp.
Hậu quả của sự hỗn loạn bắt đầu thể hiện ra.
Một cỗ cương phong màu vàng cuốn tới một tu giả, người kia thấy thế quay đầu bỏ chạy. Vừa mới bay đi thì có một tu giả bay tới, người nọ né tránh không kịp, vừa lúc đụng phải nhau. Hai người đồng thời ngây ra, chỉ trong nháy mắt cả hai đã bị cắt nuốt phát ra tiếng khóc thét thê lương, thân thể tan rã thành từng mảnh, chết thê thảm vô cùng.
Thấy vậy, trong lòng Hứa Diệu Nhiên phát lạnh.
Đường Kiếp giữ nàng: - Chớ có sợ, có ta đây.
Nhìn ánh mắt của Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên lập tức an tâm.
Lúc này đám người càng thêm hỗn loạn.
Khắp nơi đều là cương phong quỷ dị, mọi người rốt cuộc biết vì sao đám người đi trước phải gọn gàng ngăn nắp. Cấp phủ, thành phần lớn là tu giả mới thăng cấp, lần đầu tiên tới nơi đây nên không có kinh nghiệm, cũng khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm.
Nhưng cũng có người không phải lần đầu tiên, tỷ như kia Bạch Thạch Thượng nhân, vì sao không nhắc nhở bọn họ?
Ý thức được điểm này, Đường Kiếp quay đầu nhìn Bạch Thạch Thượng nhân mặt không cảm xúc đang bay trong cương phong. Lấy thực lực Địa Tiên thì cương phong này không có gì đáng sợ, cho dù có tới gần người cũng sẽ không lập tức tử vong. Lại thấy hắn bay đi đuổi theo đám tu giả mới chết.