Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không lo lắng, Hồng hoang đại lục là tàng long ngọa hổ, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không có thể đi ngang, huống chi là một pho tượng chịu ảnh hưởng kim tiên. Dù sao trời sập xuống cũng sẽ có người đỡ, Đường Kiếp cũng không quản, tự đi tìm bảo vật.
Vạn Giới Vương Đình rất lớn, bỏ vô cực cung, Đường Kiếp tự động đi nơi khác.
Bản đồ Vương đình lần nữa phát huy tác dụng, Đường Kiếp chỉ về phía trước: - Chúng ta qua đó.
- Nơi đó là nơi nào?
- Chỗ của Đa Bảo thiên quân, người này là chế tạo tiên khí thần binh, trong cung cũng không biết giấu bao nhiêu bảo bối, không biết đã có ai lấy chưa.
- Được được, đi xem. Hứa Diệu Nhiên nghe mà hưng phấn, chuyện kim tiên cũng quên đi, hai người cùng nhau bay tới Đa Bảo cung. Đương nhiên trên đường Đường Kiếp cũng không quên nhắc nhở đám người Vân Thiên Lan, nhất thiết đừng tới gần vô cực cung, có kim tiên thường lui tới.
Nhận được tin này Vân Thiên Lan cũng hoảng sợ, lúc này mang theo mọi người chuyển hướng, cuối cùng không gặp phải Ma tôn kia.
Bên này Đường Kiếp đi tới Đa Bảo cung.
Đa Bảo cung ở Vạn Giới Vương Đình là một chỗ cực kỳ được hoan nghênh, trên đường đi thấy không ít người, hơn nữa càng đi càng thấy nhiều đại năng.
Lúc ở ngoài gặp nhiều hóa thần, xuất khiếu, giờ Đường Kiếp mới thấy có nhiều Tiên Đài tồn tại.
Lăn lộn giữa đám Đại Năng, Đường Kiếp cũng cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ có thể cẩn thận tránh nảy sinh xung đột.
Đợi đến Đa Bảo cung, phát hiện nơi này đã tụ tập không ít tu giả của những môn phái lớn.
Hoá ra các cung trong Vương đình không tùy ý mở ra, có cung phải đợi một thời gian ngắn mới mở ra.
Đa Bảo cung là một trong số đó, khó trách có nhiều người tụ tập ở ngoài như vậy.
Thấy có ít nhất hơn Địa Tiên, Hứa Diệu Nhiên cũng cảm giác da đầu run lên, lặng lẽ nói với Đường Kiếp: - Không bằng đi chỗ khác xem.
- Không vội. Đường Kiếp trả lời.
Đường Kiếp rất điềm tĩnh, hơn mười Địa Tiên tụ lại tất có mưu đồ, nếu có cơ hội mình không nên buông tha.
Cùng Hứa Diệu Nhiên đi vào Đa Bảo cung cẩn thận xem xét.
Đa Bảo cung là do bảy mươi hai toà tiểu cung tạo thành, tít mãi bên ngoài là thành cung, mọi người đang bị thành cung ngăn ở ngoài. Thành cung nhìn đơn giản nhưng là căn cơ đại trận, gắn chặt chẽ với Đa Bảo cung khiến mọi người không thể vượt qua lôi trì.
Cũng có người vội vàng xao động xông tới, kết quả bị Thiên Lôi trong trận đánh thành bột mịn.
Trên tường còn lóng lánh vô số quang điểm, vô số Đại Năng vây tụ ở đây, cũng không biết xem xét cái gì.
Đường Kiếp tới gần, chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nghĩ thầm thật lợi hại.
Tuy nhiên nhờ vậy hắn mới hiểu sao mọi người tụ tập ở đây.
Tinh quang trên tường thành rõ ràng là đại đạo huyền áo, không biết dùng phương thức nào khắc lên tường, mỗi một điểm sáng là một đạo vân, đan vào một chỗ cấu thành mạng lưới.
Cổ, tường này gọi là tường ngộ đạo, cũng là đệ nhất bảo trong Đa Bảo cung.
Đáng tiếc tuy ai cũng muốn thông qua tường này ngộ đạo, nhưng ngàn vạn năm qua, chưa từng có ai làm được.
Có người lắc đầu thở dài, đi qua một bên nghỉ ngơi.
Đường Kiếp xem qua vài lần, chỉ cảm thấy tinh quang trên vách đá huyền ảo kỳ diệu, dần dần bị hấp dẫn mà bất động.
Một người mặc áo vàng nhìn thấy, khuyên can hắn nói: - Thực lực không đủ mạnh đi tìm hiểu tường ngộ đạo thì chỉ là tổn thương bản thân. Có người nghiêm trọng cả ý thần bị thương, cả đời khó tiến bộ thêm, vẫn không nên nhìn nhiều thì tốt hơn.
Đường Kiếp cảm tạ, nhưng không để ý, chỉ tiếp tục xem.
Người nọ thấy vậy liền lắc đầu thở dài: - Lại thêm một kẻ không tự lượng sức.
Bên cạnh có mấy người cũng hắc hắc mỉm cười, hiển nhiên là đang cười Đường Kiếp không biết sống chết.
Đường Kiếp cũng không để ý, dốc toàn bộ tinh thần nhìn tinh quang trên tường.
Tường này quả nhiên huyền diệu vô cùng, Đường Kiếp chỉ cảm thấy mỗi ánh sao, mỗi một điểm biến hóa đều tràn đầy chí lý, ảo diệu vô cùng, làm người ta khó có thể nắm lấy, nhưng lại không chịu nổi hấp dẫn.
Quan sát hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu đều là tinh quang mê đồ, biết rõ thứ này huyền ảo dị thường nhưng không có cách phá giải, thật muốn vò đầu bứt tai. Khó trách nhiều người vẻ mặt không cam lòng, bảo vật trước mặt mà không có thu hoạch, thật là khổ sở.
Có tâm buông tay nhưng không cam lòng, tâm tình bực bội.
Dần dần không còn kiên nhẫn, trong đầu tự hỏi vì sao ta nhìn không ra, tâm tư bực bội tích tụ trong ngực, dần dần hóa thành luồng khí xung đột trong cơ thể Đường Kiếp. Đây là úc khí trong nội thể biến thành, hình thành thực vật, ở trong cơ thể tả xung hữu đột, mỗi một lần đột kích lại như một thanh búa tạ gõ vào lòng hắn.
Đông đông đông đông!
Thời gian dần qua, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang, càng lúc càng nặng, như có vô số Vương Tuyệt Diệt ở trong thân thể của hắn oanh đập.
Rốt cục, Đường Kiếp không chịu nổi, phun một ngụm máu bay ngược ra.
Lúc này mới phát hiện mình đã trở về Đa Bảo cung, chỉ là trước ngực có máu tươi, hiển nhiên bị thương và hộc máu không phải giả.
Có mấy Địa Tiên nhìn thấy khinh miệt địa hừ một tiếng.
Người áo vàng thở dài nói: - Đã nói không dễ nếm thử, ngươi lại không nghe. Tường này trừ Tiên Đài không thể cường ngộ, nếu không bị thương càng nặng. Xem ngươi tổn thương không nhẹ đâu, mau qua một bên ngồi nghỉ cho khỏe, đợi Đa Bảo cung mở ra rồi vào xem.
Khó thấy người tốt trong Vạn Giới Vương Đình, Đường Kiếp cũng đứng lên chắp tay nói: - Đa tạ tiền bối nhắc nhở, tại hạ biết sai rồi. Nhưng ta không có trở ngại gì lớn, còn có thể tiếp tục.
Người áo vàng nhìn hắn thật lâu, nói: - Vậy cũng tùy ngươi vậy.
Đường Kiếp tiếp tục tìm hiểu tường ngộ đạo, chỉ có điều lúc này hắn đã cẩn thận hơn nhiều, trước điều chỉnh tâm tình, sau đó đi tìm hiểu.
Trong lòng cũng buồn bực, lấy tâm tình mình thì không nên dễ dàng kích động như thế, vì sao mới tìm hiểu một chút đã khiến úc khí tập kết, thậm chí hóa rồng làm tổn thương thân?
Chẳng lẽ tường ngộ đạo có vấn đề?
Đường Kiếp thoáng suy nghĩ, tường ngộ đạo có thể tác động tới tâm lý, khiến người xem không khống chế được cảm xúc, do đó không thể thảnh thơi quan sát.
Nghĩ thế hắn lại nhìn những người khác, phát hiện cả đám Địa Tiên sắc mặt cũng khó coi, hiển nhiên không chỉ có hắn. Chỉ là thần hồn của họ hùng mạnh, khả năng chống cự cảm giác tiêu cực cũng mạnh hơn, bởi vậy có thể chống đỡ trong thời gian dài. Hơn nữa trước khi tới đây kinh nghiệm phong phú, cảm giác không được liền lập tức lui ra, bởi vậy mới không ai bị thương nặng như Đường Kiếp.
Khó trách ngàn vạn năm cũng không ai phá giải được bức tường trước mắt.
Hiểu ra, Đường Kiếp cũng không vội, an tâm nhìn lên tường. Hắn không nóng lòng phá giải, ngược lại còn khiến hắn nhìn ra chút môn đạo.
Tường ngộ đạo vân tinh tuy rằng phức tạp huyền ảo, nhưng nếu không quan sát tinh quang mà nhìn đạo vân, sẽ phát hiện những điểm sáng không hẹn mà hợp thành thiên địa chí lý.
Lấy kiến thức của Đường Kiếp, rất nhanh phát hiện đạo vân là do trận pháp di động.