Vân Thiên Lan mỉm cười, đang muốn nói gì thì bỗng nhiên kinh ngạc nhìn tiên khí trường long phía xa, trong lòng vừa động, biến sắc kêu lên: - Không tốt, Đường Kiếp gặp nạn, mau mau cùng ta tới cứu giúp!
Rồi dẫn đầu bay ra.
Ở Đa Bảo cung, Hoàng Vô Cực vừa mới bay ra không lâu, ánh mắt lộ vẻ kinh nghi: - Đây không phải là Đa Bảo cung sao? Sao đột nhiên có khí tượng này? Chẳng lẽ là Đường tiểu huynh đệ tìm được cung điện bị ẩn giấu.
Tâm niệm thay đổi rất nhanh, bay ngược vào sâu Đa Bảo cung.
Ở chỗ xa hơn, một đám tu giả áo bào tro đang tìm kiếm bên ngoài, chợt nghe phương xa sấm dậy, nhất tề quay đầu lại, một người kinh hô: - Động tĩnh lớn thật, thoạt nhìn như có trọng bảo sắp sửa xuất thế.
- Nếu như thế chúng ta còn chờ gì nữa? Bảo vật trong thiên hạ đều thuộc Tề Thiên tông ta!
- Đi, đi xem!
Nhóm người Tề Thiên đang tầm bảo mặc kệ, xoay người lao về Đa Bảo cung.
Cùng lúc đó, ở khu đại mạc, một tu giả mặc áo bào gấm đang đuổi giết một tán tu liên minh. Ra tay tàn nhẫn tuyệt bất dung tình, trong nháy mắt một tiểu liên minh đã bị tàn sát sạch sẽ.
Một tu giả hừ lạnh nói: - Lại dám cùng Tinh La môn đối nghịch, quả thực là không biết sống chết.
Khi nói chuyện, đột nhiên trong lòng cả kinh, quay đầu ra xa, ánh mắt lộ ra ánh sáng nóng cháy: - Thiên sinh dị tượng, đích thị là có trọng bảo xuất thế, không thuộc Đạo Binh thì cũng là Tiên Thiên Đạo Binh.
Chúng tu nghe xong cùng hưng phấn: - Vậy còn chờ gì? Đi mau.
- Đi!
Phía tây Đa Bảo cung, một gã thư sinh tuấn tú nhàn nhã đi trước, đúng là ma đầu thoát khỏi vô cực cung kia. Theo sau hắn là một con ngựa, nhìn kỹ thì chính là con phản hư cảnh từng dọa Đường Kiếp chạy chối chết.
Đang tùy ý đi dạo, thư sinh đột nhiên ồ lên một tiếng, nhìn về phía xa xa: - Tiên khí Vân Long, sương trùm bát hoang, đây là khốn long cục, khóa thiên quan, ngũ tuyệt trận, chẳng lẽ có người mở chỗ kia ra? Ha ha ha ha, nếu đúng như vậy thì không còn gì tốt hơn!
Nói xong đã đi tới Đa Bảo cung. Thiên mã ở phía sau cũng điên cuồng đuổi theo nhưng đuổi không kịp. Thư sinh kia cũng không quay đầu lại nói: - Ngươi đi càng nhanh càng không đuổi kịp ta.
Lời hắn có chút cổ quái, nếu đổi là người khác chắc chắn kinh ngạc, sao càng nhanh càng không đuổi kịp ngươi, thiên mã nghe xong lại như hiểu ra gì đó, bốn vó chậm dần, tốc độ dần chậm lại, nhưng khoảng cách với thư sinh dần dần gần hơn.
Thư sinh kia cũng không quay đầu lại mà cười nói: - Như thế mới đúng, không có phản hư chi cảnh, cũng không nhận thức thiên địa chi đạo, dù có cảnh giới cao tới đâu cũng chỉ là đồ mãng phu.
Nói xong phất ống tay áo, khí tức bản thân dần dần thu lại, từ Tiên Đài Cảnh rơi thẳng đến Tử Phủ, rồi rơi xuống Thiên Tâm, cuối cùng rơi xuống Thoát Phàm Cảnh, có chút tiếc nuối lắc đầu: - Cuối cùng chỉ có thể đến bước này, cũng tạm.
Quay người lại trèo lên thiên mã, con ngựa hí một tiếng cất vó bay về phía trước.
———————
Đa Bảo cung!
Khi Đường Kiếp đấm xuống một quyền, tiên vụ vân long bay lên trời, vô tận thái cổ lực phá hủy hỏa lao Hỏa Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn như bị đòn nghiêm trọng, máu chảy không ngừng, trong lòng biết không tốt, song chưởng chấn động, ngọn lửa ngưng tụ thành một hỏa long đánh ra.
Hỏa long và Vân Long va chạm nhau lập tức kích động khí triều mênh mông như gió lốc thổi quét bốn phương tám hướng, ngay cả Đường Kiếp cũng thấy đứng không vững, chỉ có thể phát động Thể Tu, trên hai vai mọc ra hai cái đầu, sinh ra bốn cánh tay trảo xuống mặt đất.
Từ lúc chào đời tới nay, ba đầu sáu tay lần đầu tiên lại dùng để đối kháng gió lốc, không để bị gió lốc cuốn đi.
Ngay lúc hắn ổn định thân hình, phía trước xuất hiện cửa động đen ngòm.
Cửa động sâu không lường được, mang tới cho Đường Kiếp cảm giác vô cùng quen thuộc.
Diễn thiên ngũ hành đại tuyệt trận!
Đây rõ ràng là khi ở Thanh Vân Giới, Cơ Dao Tiên diễn thiên ngũ hành đại tuyệt trận trấn áp, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Chỉ có điều so sánh với Thanh Vân Giới ngũ hành tuyệt trận, trận pháp trước mắt càng hung hiểm hơn, cho dù là Hỏa Thiên Tôn Tiên Đài cũng không thể đối kháng, theo vũ điệu vân long điên cuồng, hỏa trường long bị nứt ra, hóa làm quang diễm loang lổ rơi xuống từ trên không, cảnh đẹp mỹ lệ mà khủng bố, hung hiểm!
Đường Kiếp không do dự nữa, nhảy vào trong động.
- Đừng chạy! Hỏa Thiên Tôn hét to đuổi theo.
Tiên vụ Vân Long khí thế đang thịnh, quét đuôi vào Hỏa Thiên Tôn.
Đuôi rồng nhẹ tênh nhưng lúc cử động mang theo theo khí thế thiên địa làm cho Hỏa Thiên Tôn cũng không thể tới gần. Hắn vừa sợ vừa giận, hai tay thu lại, biển lửa vừa ảo hóa chợt thu về, hóa thành một hình Hỏa Thiên Tôn khác.
Ngọn lửa hóa thân mới vừa xuất hiện liền đón lấy tiên vụ Vân Long, này hóa thân có được ba phần thực lực của Hỏa Thiên Tôn, mặc dù không thể nào là đối thủ của tiên vụ Vân Long, nhưng kéo dài một chút cũng cũng đủ. Hỏa Thiên Tôn thừa cơ bay vào trong động, tuy chỉ còn bảy phần lực lượng cũng đủ nghiền ép Đường Kiếp.
Ai ngờ vừa mới nhảy vào trong động, chợt nghe tiếng nổ mạnh ầm ầm đánh úp lại.
Hỏa Thiên Tôn kinh hãi, theo bản năng vung ra vòng bảo hộ, tập trung tất cả lực lượng phòng hộ bản thân, chỉ thấy một luồng quang diễm hung mãnh lao tới, đúng là Thiên Sát Lôi Châu. Hoá ra lúc Đường Kiếp vào động đã bỏ lại mấy hạt châu, chỉ cần có người tiến vào sẽ phát nổ.
Tuy nhiên thứ này dùng để đối phó Thiên Tâm thì tốt, đối phó Tử Phủ cũng có thể tiêu hao một chút, dùng để đối phó Tiên Đài thì đúng là bọ ngựa đấu xe, kiến càng lay cây. Quang diễm đánh vào vòng bảo hộ còn chưa tạo nổi gợn sóng đã biến mất.
Hỏa Thiên Tôn cười ha hả, theo hướng gió rơi xuống.
Động này cũng sâu, trong lúc Hỏa Thiên Tôn rơi xuống đất, dọc đường đi lại thấy mấy viên Thiên Sát Lôi Châu tập kích, hắn không ngăn chặn, trực tiếp mở vòng bảo hộ đi tới.
Rốt cục đã xuống mặt đất dưới chân có mấy hình tròn nhô lên, Hỏa Thiên Tôn biết đó lại là Thiên Sát Lôi Châu, cũng lơ đễnh bước đi. Lôi Châu ầm ầm bùng nổ, ngay lúc đó, Hỏa Thiên Tôn đột nhiên cảm thấy không ổn.
Đây là bản năng tu luyện mấy ngàn năm, từng không ít lần cứu mạng của hắn, khi Hỏa Thiên Tôn biết không tốt, tiên khí bảo hộ tăng mạnh. Cùng lúc đó, một cỗ năng lượng trước giờ chưa từng có cuốn tới, từ dưới lòng bàn chân hắn nổ ầm ầm lên.
- NGAO! Hỏa Thiên Tôn phát ra một tiếng hét thống khổ, khi nhảy dựng lên, hai chân đã tràn đầy máu tươi.
Hắn bị thương!
Không ngờ hắn bị thương!
Đáng chết, không khiếp, lừa đảo, không ngờ dưới Thiên Sát Lôi Châu lại bố trí một cái trận pháp, dùng Thiên Sát Lôi Châu dao động che dấu trận pháp, hơn nữa lúc trước liên tục công kích làm hắn sơ suất, nhân cơ hội đánh lén, không ngờ đả thương hắn.
Hỏa Thiên Tôn giận không kìm nén được.
Cùng lúc đó, trong động truyền đến tiếng Đường Kiếp hừ lạnh: - Vẫn nghe nói thành tựu Tiên Đài sẽ bất tử bất diệt, ta còn tưởng khó đối phó chứ, hiện giờ xem ra cũng bị thương, mà đã bị thương... thì sẽ chết!
- Lớn mật! Hỏa Thiên Tôn nổi giận phóng một chưởng ra trước.