- Hắn muốn chạy! Mọi người thấy thế, cùng nhau quát lên. Vốn đã bị Đường Kiếp chém giết hơi run sợ, chỉ có điều không thể kiên trì không chiến. Hiện giờ thấy Đường Kiếp muốn chạy, dũng khí lập tức mạnh lên. Một tu giả tung ra Kim Nhận, ở trên không trung hóa làm một con giao long cắn rớt một khối thịt của Đường Kiếp.
Máu vẩy khắp trời cao.
Mọi người hoan hô, điều này chứng minh Đường Kiếp đã là miệng cọp gan thỏ, cùng nhau đuổi giết Đường Kiếp. Bọn họ không chú ý tới, máu tươi hòa vào không trung không hề nhỏ xuống mà là không ngừng lăn lộn, đợi tất cả mọi người bay qua mới bắt đầu lan tràn, khuếch trương hóa thành một đám người, rõ ràng là dung mạo của tu giả lúc trước. Cùng lúc đó, Đường Kiếp không ngừng lao vào hư không. Đại trận chính sụp đổ, sóng cuộn mang theo sương mù phấp phới. Đường Kiếp trực tiếp bay đi, tầm nhìn trong không gian lập tức bị ngăn trở. Chúng tu chỉ cho là hắn muốn chạy trốn, không nghi ngờ gì, đều đuổi theo.
Một người đang tìm kiếm bỗng cảm thấy thân thể khác thường, trong lòng biết không tốt. Mà người kia phản ứng nhanh, đang công kích cảm thấy không đúng liền thúc giục vòng bảo hộ đỡ một kích này, khi quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là một gương mặt quen thuộc, giận dữ nói: - Phù Phong Tử, sao ra tay với ta?
Người nọ cười một tiếng: - Vô nghĩa, lão tử là ma, không giết ngươi thì giết ai.
Hắn một kích vô công, lập tức bay ngược lại.
Người kia có tâm đuổi giết, nhưng nghĩ tới đại cục lại thôi, việc cấp bách là bắt cái tên Hồng Thiên Lý kia, người này tiến vào tiên đế chi mộ, nhất định chiếm được trọng bảo. Ai giết hắn trước sẽ có bảo bối của hắn. Có bảo bối sẽ xử lý chuyện Ma Tu.
Chỉ là trong lòng hắn có đại cục nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Chợt nghe khắp nơi đều có tiếng chiến đầu, thường thường sẽ có người quát to: - Khốn khiếp, kẻ trộm bên ngoài chưa trừ, sao đã động thủ với người trong nhà rồi. Tiếp theo chính là tiếng cười lạnh: - Các ngươi tu luyện chính đạo hỏng não rồi à? Khi nào thì chúng ta là người một nhà. - Nhưng các ngươi vốn là người của chúng ta. - Nhập ma thì là địch không phải là bạn. - Nhưng mà tiểu tử kia khó đối phó, không bằng trước đối phó các ngươi. Dù ma đầu ở chính giới đều là địch, không bằng chém giết thống khoái. - Đúng thế đúng thế. - Đã sớm biết ma đầu không thể tin, còn dài dòng gì nữa, giết ma đầu kia. - La sư huynh, xin lỗi, tuy rằng ngươi năm đó với ta ân trọng như núi, nhưng hôm nay ngươi đã nhập ma, chỉ có thể trừ ma vệ đạo. - Nói rất hay, muốn trừ ma thì nơi này còn rất nhiều, ngươi tìm đến lão phu chắc là do nhìn trúng Thiên Kim Thừng của lão, đã sớm biết tiểu tử nhà ngươi rồi.
Tiếng ồn ào cãi vã liên tiếp làm mọi người xôn xao.
Cũng có người khôn khéo nghi hoặc vì sao mọi người đồng thời phản bội, có phải do "Hồng Thiên Lý" quấy phá, nhưng chiến đấu đã nảy sinh khó ngừng. Lúc trước có Đường Kiếp là mục tiêu chung, mọi người mới cùng nhau dừng tay đối phó hắn, nói là cùng chung mối thù, nói trắng ra vẫn là mơ ước di bảo. Hiện giờ Đường Kiếp mất tích, nội loạn xuất hiện, còn ai có tâm tư nghĩ tới vì sao phải đánh.
Như lúc trước đã nói, nếu sớm muộn gì cũng đánh, vậy đánh ngay bây giờ cũng chẳng sao.
Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã lặng lẽ vòng trở lại. Rất nhanh đi tới gần một gã tu giả.
Người kia phản ứng cũng mau, mắt thấy Đường Kiếp tới liền tế ra bảo chung, bảo chung mang theo tiếng sấm vang rền chấn động suy nghĩ của Đường Kiếp khiến hắn khó chịu, khí huyết sôi trào gần như không kềm chế được. Đồng thời người kia cười độc ác chỉ điểm vào Đường Kiếp. Chỉ này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn, uy năng vô cùng.
Xuất khiếu rốt cuộc vẫn là tồn tại ngang hàng với Đường Kiếp, mặc dù một chọi một Đường Kiếp là vô địch, nhưng khi đối phương toàn lực liều mạng cũng có thể mang tới phiền toái.
Đường Kiếp không chút hoang mang, trực tiếp quát một tiếng: - Định!
Nói là làm, người kia toàn thân run lên rồi bất động, chỉ này không đánh ra nổi.
Đường Kiếp dùng Đế Nhận chém vào bảo chung, chỉ thấy bảo chung hóa thành vô số mảnh vụn, một chút kim sa nhập vào kiếm.
Người kia chưa kịp làm gì, Đế Nhận đã tỏa quang hoa, trên thân kiếm đột nhiên hoá sinh ảo ảnh của bảo chung.
Ù!
Một tiếng vang.
Tiếng chuông trực tiếp nổ vang trong đầu người kia như tiếng sấm rền, trực tiếp nổ toàn thân hắn chấn động, miệng mũi đầy máu.
- Lôi âm chung của ta...
Hắn nghĩ không thông, sao uy năng của lôi âm chung lại xuất hiện trên thanh kiếm kia, hơn nữa uy lực còn lớn hơn nữa!
Đường Kiếp không có hứng thú giải thích, Đế Nhận đã phá thể tiến vào, từng đạo lôi âm bạo vang trong cơ thể hắn làm hắn nổ tung.
Đây đúng là tác dụng của Đế Nhận, làm vỡ vạn binh, tiến hóa vạn binh.
Kỳ thật trước đây rất lâu, Đế Nhận cũng đã có thể tiến hóa vạn binh. Chẳng qua năng lực này của Đế Nhận cần có thời gian tôi luyện và trưởng thành đấy. Ban đầu, Đế Nhận chỉ có thể tiến hóa một phần mười uy năng của bảo vật.
Theo Đường Kiếp không ngừng nghiên luyện, nâng cao, dần dần mới đạt tới ngang hàng. Đường Kiếp từng nghĩ đây là cực hạn của Đế Nhận, nhưng không lâu sau Đường Kiếp mới phát hiện, uy lực của Đế Nhận dường như còn xa mới tới cuối, hắn còn có thể phát huy ra uy năng cường đại hơn.
Mãi đến lúc này, Đường Kiếp mới ý thức được sự khủng bố của Binh Chủ bí pháp. Đây là một thanh Đế vương chi nhận chân chính, ở trước mặt nó, tất cả bảo vật đều được cúi đầu xưng thần, Binh Chủ quả không hổ kỳ danh.
Hiện giờ uy lực của Đế Nhận còn xa mới đến cuối, nhưng tác dụng của nó đã càng lúc càng lớn, trở thành một trong đòn sát thủ của Đường Kiếp, thời khắc này một khi tế lên, Đường Kiếp đã chân chính phát huy được sự khủng bố.
Thời khắc này thu hồi Đế Nhận, Đường Kiếp lắc mình đánh tới một gã Ma Tu.
Ma Tu mắt thấy đao quang như lửa đánh xuống, vội thúc giục phòng ngự Ngọc thủy quang hoa tráo, kích khởi điều khiển long quy giải hoàn giáp, tế ra ngũ quang lục hợp đả long thung, xuất ra bách diệp thiên chi vạn hoa thủ, trong nháy mắt dùng hết tất cả thần thông, bảo vật nghênh đón Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ dùng một kích!
Đế Nhận chém xuống, trảm thiên thủ, toái long thung, phá hoa tráo, xuyên hộ giáp, một kích đâm vào cơ thể tu giả, đế nhận hóa thành trăm ngàn xúc tu đục từ trong ra ngoài, mỗi một xúc tu đều mang theo năng lượng hủy diệt mãnh liệt.
Vì thế kia thân thể của Ma Tu trong nháy mắt sụp đổ, cứ như vậy tiêu tan trong gió.
Đối với người chính đạo, Đường Kiếp lưu lại toàn thây, ném vào trong đồ. Còn đối với Ma Tu thì trực tiếp phá hủy thi thể.
Thuận tay bắt được túi Giới Tử, Đường Kiếp đang muốn tìm mục tiêu kế tiếp. Bỗng nhiên tâm sinh cảnh triệu, biết có địch đột kích, Đường Kiếp không quay đầu tung ra vạn vật âm dương lô. Âm dương lô bay vào không trung, quay tròn sinh ra thần quang. Cùng lúc đó hai đạo bảo vật va chạm vạn vật âm dương lô, vạn vật âm dương lô bất động, người tập kích kêu một tiếng trầm đục rồi bị đẩy lui trở về.
Đường Kiếp tan biến tại tại chỗ, khi tái xuất hiện đã đứng bên hai gã tu giả, Đế Nhận ảo sinh quang hoa, Thiên Ngân kiếm bộc cuồn cuộn bao phủ.