Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1205: . Đồng thời sử dụng (p3)



Dưới tình huống như vậy, chúng tu không gặp xui mới là có quỷ.

Tinh La ma cương đại trận vô biên, hạo hãn, Phù Sinh Vạn Tượng linh động, nhanh nhẹn linh hoạt, hai bên kết hợp ưu thế bù cho nhau, nhược điểm tiêu biến, chỗ vốn mạnh càng thêm mạnh, do là mới hình thành được cục diện một đánh bốn mươi.

Thú vị chính là tạo thành cục diện đó còn có một nguyên nhân, chính là Hồng Mông Tử Khí. Trận này vốn dùng Hồng Mông Tử Khí làm cơ sở cho nên mới được gọi là ma cương. Năm đó Đường Kiếp đoạt được Hồng Mông Tử Khí là từ Cơ Dao Tiên, bởi vì Đường Kiếp không phải Ma Tu, Hồng Mông Tử Khí cũng không dám dùng nhiều, chỉ có thể theo cảnh giới bản thân dần dần gia tăng một chút.

Cơ Dao Tiên bị "Trục xuất", Đường Kiếp sẽ không có chỗ lấy Hồng Mông Tử Khí, bởi vậy Tinh La ma cương đại trận không thể tiếp tục nâng cao.

Nhưng trong số đối thủ hiện giờ có rất nhiều Ma Tu.

Ma Tu không thể dựng dục thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng với Tinh La ma cương trận là vật đại bổ. Bởi vậy Đường Kiếp đặc biệt phái ra một vài phân thân kéo đám Ma Tu bị giết lúc trước về cho Tinh La ma cương đại trận hấp thu, giờ phút này càng cố ý chuyên giết Ma Tu.

Hắn vận dụng thời không đại đạo chuyên giết chính tu, khi vận dụng Âm Dương Ngũ Hành đạo thì là Ma Tu xui xẻo.

Đường Kiếp cứ như vậy ẩn núp trong biển phân thân, xuyên qua đám người, ra tay đánh chết. Mỗi lần ra tay tất giết một người.

Theo Ma Tu chết đi, ma khí trong trận không ngừng tiến hóa phát triển cơ quan cạm bẫy mới, liên tục công kích nên uy lực cũng lớn hơn.

Tình hình như thế, chúng tu nhìn xem cũng hoảng sợ.

Mẹ nó, mới vừa rồi là ai nói người này pháp lực hao hết, không còn lực tái chiến hả?

Là? Người kia vừa quay lại thì thân pháp quỷ mị đã biến mất, nhưng đại trận khủng bố và phân thân khắp nơi này là chuyện gì vậy?

Du kích chiến xong liền chơi trận địa chiến, vậy kế tiếp sẽ chơi cái gì?

Bọn họ không biết, tuy nhiên đáp án rất nhanh sẽ có.

Theo một tiếng rít vang lên, Đường Kiếp lại lần nữa cướp đi tính mạng của tu giả, sự kinh hãi trong lòng chúng tu đã tới cực hạn.

Có người hét lớn:
- Ném ra tất cả bảo vật tự bạo, để bạo tạc trận này!

Những lời này rốt cục đã chạm đúng vào chỗ yếu hại của Vạn Cổ Trọng Lâu.

Không có gì là chân chính vô địch, cho dù là Âm Dương Ngũ Hành đạo pháp...song song vận dụng cũng không phải vô địch đấy. Vạn Cổ Trọng Lâu ngoại thủ nội công, cũng ý nghĩa năng lực phòng ngự bên trong trọng lâu kỳ thật còn xa mới dũng mãnh như bên ngoài. Một khi họ cho tự nổ bảo vật, đích xác sẽ có khả năng xung phong liều chết xông ra ngoài.

Cho nên nghe nói như thế, Đường Kiếp đột nhiên dừng tay:
- Nếu là các ngươi không tự nổ bảo vật, ta có thể cho các ngươi một cơ hội. Một chọi một, chỉ cần ai có thể đỡ được một chiêu của ta, ta sẽ để lại hắn một con đường sống!

Cái gì? Mọi người đều ngẩn ngơ, chẳng ai ngờ rằng Đường Kiếp sẽ đề xuất yêu cầu này.

Có người kêu lên:
- Tiểu tử ngươi lại có âm mưu gì?

Đường Kiếp trả lời:
- Ta cũng không muốn các ngươi tự bạo trong này để mua tổn thất thôi. Thế nào? Mọi người đều là xuất khiếu, chúng ta một chọi một, bất cứ kẻ nào chỉ cần có thể tiếp được một chiêu không chết thì có thể rời đi.

Chúng tu nghe mà động tâm.

Mặc dù nói Đường Kiếp lấy một địch chúng thể hiện thực lực hùng mạnh, nhưng một chọi nhiều và một chọi một vẫn có sự khác biệt lớn. Nhìn qua diễn biến, Đường Kiếp có thể một kích nháy mắt giết hết Dục Anh, hóa thần đã khác, với xuất khiếu lại càng không làm được, nếu không đã chẳng có khả năng chiến đến bây giờ.

Vì tăng thêm niềm tin cho chúng tu, Đường Kiếp lại bỏ thêm một câu:
- Ta có thể không cầm binh khí.

Hắn thu hồi Đế Nhận trong tay.

Lần này đúng là bùng nổ.

Đường Kiếp có Đế Nhận sắc bén, chúng tu đã sớm chứng kiến. Nói thực ra nếu không có Đế Nhận không có gì không phá được, cho dù là Dục Anh hay Hóa Thần hắn cũng không chắc một kích tất chết.

Chúng tu quả nhiên bạo động, nếu có thể, ai sẽ bỏ qua cơ hội chiếm lấy bảo bối? Quan trọng nhất là cho dù tự bao Vạn Cổ Trọng Lâu cũng không có nghĩa mọi người có thể thoát đi, lấy thực lực tên "Hồng Thiên Lý" này, trường kỳ đuổi giết tất sẽ chết thêm không ít người, còn không bằng cùng hắn liều một lần. Hơn nữa người này đã dùng hết những thủ đoạn mạnh nhất, rõ ràng không còn sức dùng lại.

Trong tiềm thức, chúng tu cũng không muốn thừa nhận Đường Kiếp mạnh tới có thể giết người đồng cấp, chỉ có thể quy nguyên nhân Đường Kiếp lợi hại sang cho Đế Nhận.

Một gã tu giả nói:
- Ngươi trước lập lời thề thiên đạo.

Đường Kiếp cười nói:
- Đó là đương nhiên, tuy nhiên các ngươi cũng phải lập minh ước, sẽ không nhân cơ hội chạy trốn mới được.

Chúng tu nhìn nhau, cùng đồng ý nói:
- Chỉ cần ngươi không lừa dối là được.

Đường Kiếp nghiêm mặt nói:
- Hết thảy do thực lực, tuyệt không lừa dối.

Nói xong lập lời thề thiên đạo.

Kỳ thật sau khi Đường Kiếp ngộ vận mệnh đạo đã hiểu cái gọi là thề thiên đạo có bản chất là thề vận mệnh. Lời thề lấy thần hồn làm đạo, đem minh ước gửi cho lưới vận mệnh sinh ra tác dụng. Một khi vi phạm lời thề sẽ phải chịu trừng phạt của vận mệnh. Cái gọi là thề thiên đạo chỉ là mọi người phỏng đoán, tưởng tượng, vốn chả liên quan gì tới thiên đạo. Chỉ có người ngộ sâu vận mệnh đạo như Đường Kiếp mới có thể phát hiện điểm này.

Nói một cách khác, lấy lý giải của hắn về vận mệnh đạo, lời thề Thiên Đạo vốn không có tác dụng trói buộc hắn —— trừ phi có thiên đạo thật sự tồn tại.

Tuy nhiên mặc dù như thế, Đường Kiếp cũng không có ý vi phạm lời thề. Vận mệnh là một tấm lưới, cho dù có thể thoát được nó thì cũng chịu phản chấn, cũng như mạng nhện không trói được người nhưng có thể quấn đầy người. Lưới vận mệnh lớn vô cùng, có thể lý giải, nắm chắc lưới vận mệnh của mình, thì mọi tinh túy, tiêu hao trong phương diện này là một sự lãng phí, cũng là một loại xa xỉ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn không đáng làm như vậy.

Đường Kiếp đã nắm chắc có thể một kích giết chết bất cứ tu giả nào ở đây.

Thời khắc này song phương thề xong, một gã dẫn đầu đứng dậy.

Hắn nhìn Đường Kiếp tức giận hừ nói:
- Tại hạ Nhạc Chung Sơn hướng các hạ thỉnh giáo. Ta thừa nhận thực lực ngươi rất mạnh, tình huống bình thường ta không phải là đối thủ của ngươi. Tuy nhiên ngươi khổ chiến đến nay, tinh lực đã sớm mệt mỏi, mấy đại sát thủ thì càng không cách nào dùng lại. Ta cũng không tin, không ngăn được đòn của ngươi.

- Nếu như thế, ngươi hãy nhìn cho kỹ đây. Chỉ cần ngươi có thể ngăn được một kích này, ngươi thắng thì có thể tự do rời đi.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Nói xong con mắt ở mi tâm thoáng hiện, dưới chân xuất hiện quầng sáng lan ra xung quanh.

- Đạo vực!
Nhìn thấy cảnh này, chúng tu hô hoán.

- Không ngờ lại là một môn đạo pháp, người này rốt cuộc là ai, không ngờ nắm giữ tới ba môn đạo pháp?

Đường Kiếp lúc trước tổng cộng sử dụng gang tấc Thiên Nhai, na sát phương hoa, Vạn Cổ Trọng Lâu, Phù Sinh Vạn Tượng và Thiên Ngân kiếm bộc, Thập Tuyệt Sát Nhận là sáu loại đạo pháp, tuy nhiên không phải mỗi loại đạo pháp ai cũng có thể nhận ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com