Ngược lại, mỗi vị Tử Phủ ngã xuống thì sao diệt một viên, chung vang một tiếng.
Ngàn vạn năm qua, Lạc Tinh chung treo ở đại diện Tinh La môn, ban đầu từ hai trăm mười hai vì sao đến bây giờ đã là ba trăm tám mươi tám viên, chứng kiến một môn phái quật khởi và thịnh vượng.
Thỉnh thoảng cũng có tiếng chung vang lên, nhưng phần lớn chỉ một hai tiếng ít ỏi, là những người không sống thọ và chết tại nhà.
Nhưng hôm nay, tiếng của Lạc Tinh Chung đã phá vỡ lệ thường.
Lúc tiếng chung thứ nhất vang lên, các tiên trên đỉnh Thiên Nguyên chỉ hơi cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm không biết vị đồng môn nào ra đi. Gần đây cũng không nghe thấy ai đại nạn sắp tới, vậy cũng chỉ có thể là ngã xuống trong Vạn Giới Vương Đình. Vương Đình Chi vốn là nơi phiêu lưu, cho dù là Tinh La môn, ngã xuống một hai người cũng không đáng ngạc nhiên.
Đang muốn tiếp tục câu chuyện của mình, lại nghe đến tiếng chung thứ hai vang lên, tiếp theo là tiếng thứ ba, thứ bốn...
Các tiên nghe mà hoảng sợ, mỗi một tiếng chung như tiếng búa tạ nện vào tim khiến các tiên đừng ngồi không yên. Người kê cao gối cũng không ngủ được, chơi cờ thì khó hạ nước, người đánh đàn kéo căng đoạn dây đàn, vẽ tranh mực vẩy khắp nơi, cả đám đều ngây như phỗng nhìn Vạn Niên Cung, mà lúc này, tiếng chuông thứ tám đã vang lên.
Lạc Tinh Chung không vì các tiên nhìn vào mà kiềm chế, nó tiếp tục âm vang, theo số lần tăng thì tiếng chuông càng thêm bi tráng.
Đau buồn như khóc!
Các tiên không ngừng run rẩy đứng lên, có người nói to: - Điều đó không có khả năng! Nhất định là đã lầm!
Đúng vậy, giờ này khắc này ai cũng không tin điều mình nghe được, bọn họ càng muốn tin tưởng đây là trò đùa dai của tên khốn khiếp nào đó —— dù ai cũng biết người có thể đi vào Vạn Niên Cung đều không phải kẻ ngu.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, tiếng chuông đều thủy chung vang lên, mặc cho bọn họ niệm động pháp sinh, thực lực thông thiên cũng không cách nào ngăn cản được tiếng chuông này, tất cả vô lực run rẩy như trẻ nhỏ.
Bọn họ không còn kìm nén được nữa, cùng nhau bay tới Vạn Niên Cung, dọc đường đi tiếng chuông vẫn đều đặn vang lên như tiếng sấm đập vào lòng mọi người, trời đất khóc thảm, mây đen đầy trời.
Lúc này tiếng chuông đã vang lên tới tiếng ba mươi, một hơi thở bi thương từ đỉnh núi tràn ngập, mặc dù là người không biết hàm nghĩa của tiếng chuông, chỉ nghe âm thanh này cũng sẽ cảm thấy bi thương không hiểu nổi chớ đừng nói là người biết rõ, mỗi tiếng chuông như con dao nhỏ cứa vào lòng họ.
Đợi bay tới quảng trường, chỉ thấy cửa điện rộng mở, một gã mặc gấm bào Ngân Tinh, gương mặt bi phẫn dùng tay làm chùy gõ chuông lớn, theo mỗi nhịp đập của hắn, lại thêm một ngôi sao biến mất.
- Chưởng tôn! Mọi người thấy vậy, đồng thời bật thốt thành tiếng.
Lúc này bọn họ mới thấy trên quảng trường còn một nhóm người đang quỳ, rõ ràng là đám Diễm Bi Thu.
Chẳng qua lúc đi trùng trùng điệp điệp hơn một trăm người, hiện giờ chỉ còn lại hơn mười người.
Vì sao cả Địa Tiên cũng thiếu một?
Chẳng lẽ...
Mắt mọi người tối sầm.
- Bi Thu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu? Vì sao chỉ có mấy người các ngươi về? Một gã Chân Tiên xông lên rống to.
Diễm Bi Thu luôn giảo hoạt kia lúc này chỉ biết khóc nức nở không ngừng.
Nhìn nàng, còn có những tiếng chuông không dứt kia, tâm mọi người hoàn toàn nguội lạnh.
Tiếng chuông vẫn đang vang lên âm thanh bi tráng. Từ khi nó được làm ra tới nay vẫn chưa được người ta gõ tới vui vẻ chấn động như thế, cho tới hôm nay rốt cục cũng có cơ hội phát huy. Trong tiếng rên rỉ đó, dù là tiên nhân có ý chí siêu phàm cũng cảm thấy không thể giữ được bản thân, cuối cùng đều quỳ xuống khóc lớn.
Tiếng bi thương càng lúc càng lớn, khi hoàn thành một trăm tiếng chuông thì nó đã vang vọng toàn bộ Thiên Lộc thần châu, dường như ai cũng nghe được tiếng khóc thảm đến từ chân trời.
Tiếng chuông vẫn vang đến một trăm lẻ bốn mới dừng lại, khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, một vì sao đại biểu cho Địa Tiên cũng ảm đạm.
Thế giới này rốt cuộc đã cảm nhận được uy năng khôn cùng của Lạc Tinh Chung, bị tiếng chuông này ảnh hưởng, tất cả đều lâm vào đau buồn, dường như cây cối đất đá đều rơi lệ.
Trên quảng trường đầy những đệ tử, Chân Tiên, Địa Tiên, Tử Phủ đang quỳ, họ đều không lo hình tượng, tất cả mọi người cùng ôm đầu khóc rống .
Ngược lại vị chưởng giáo chí tôn như không thấy uy năng của Lạc Tinh chung, gõ xong một trăm lẻ bốn tiếng chuông liền quay người đi vào trong điện.
Đến sâu trong đại điện, chưởng giáo quỳ xuống nói: - Tinh Lan vô năng, hại chết lương đống trong môn, xin tổ sư trách phạt!
Một tiếng thở dài vang lên: - Ta đã biết chuyện, nhưng đã tra ra là ai gây ra chưa?
Diễm Bi Thu dập đầu xuống đất: - Đệ tử vô dụng!
Ngụ ý là không điều tra ra được.
- Có mang được thi thể về?
- Chỉ có một. Diễm Bi Thu nói xong liền lấy một thi thể ra, đúng là thi thể ngày đó Đường Kiếp bỏ lại để giá họa, Diễm Bi Thu dùng bí pháp phong ấn không để Quy Khư, thời khắc này mới trình lên.
Chỉ thấy trong điện một cỗ tiên phong thổi tới thi thể kia, hai mắt thi thể bắn ra hai đạo hào quang chiếu lên một gương mặt trên không trung, trong tấm hình là Đường Kiếp giơ tay chém xuống, đúng là cảnh tượng cuối cùng người kia chứng kiến khi còn sống.
- Là hắn? Thấy Đường Kiếp, Diễm Bi Thu toàn thân run lên.
Đối với người này, nàng đương nhiên sẽ không quên.
- Biết tính danh lai lịch của hắn sao? Tinh Lan chưởng giáo hỏi.
Người bên cạnh trả lời: - Người này tên là Hồng Thiên Lý, tu vi Xuất Khiếu kỳ, môn phái không rõ, thoạt nhìn giống tán tu.
- Tán tu? Tán tu làm sao dám hạ thủ với Tinh La môn? Lại còn giết được trên trăm tinh anh? Việc này nhất định còn có chủ mưu! Thanh âm già nua bên trong truyền ra.
Tinh Lan lập tức nói: - Sư tôn có thể truy ngược về trước không?
Thanh âm kia thở dài: - Không được, việc này phát sinh quá lâu, Nguyên Thần sớm tận, tiên linh tán vào khoảng không, có thể lấy ra hình ảnh cuối đã là cực hạn. Tuy nhiên đã hình dạng và tính danh, hắn có chạy tới đâu cũng đừng mơ thoát được Diễn thiên thần tính.
- Diễn thiên thần tính? Tinh Lan trong lòng cả kinh: - Sư tôn nói là vị tiền bối kia?
Trong đại điện âm thanh già nua nói: - Tề Thiên tông không phải cũng đã chết rất nhiều người sao? Một đầu mối cũng không có, dù có Diễn thiên thần tính cũng vô dụng. Bọn họ cần tin tức của chúng ta, chúng ta cũng cần bọn họ. Đi đi, mang theo tin tức đi tìm Tề Thiên tông, bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết Hồng Thiên Lý này đang ở đâu?
- Xin sư tôn trách phạt! Trong một gian phòng sau núi Tề Thiên tông, Quân Bạch Mi quỳ trên bồ đoàn đau buồn khóc lóc kể lể .
Làm người ta kinh ngạc là người khoanh chân ngồi trước mặt hắn nhận quỳ lạy là một tiểu đồng bảy tám tuổi.
Tiểu đồng phất tay để Quân Bạch Mi đứng lên, phát ra một tiếng thở dài: - Thôi, cũng là kiếp nạn của bọn họ. Lần đi Vương đình, ta từng gieo một quẻ, là đại hung, nếu có thể gặp dữ hóa lành tất có thể đoạt thiên địa mệnh. Nhưng mà họ lại không có duyên phận này.