Trước Ngũ nguyên động phủ, mọi người còn đang phá cấm chế.
Các tiên liên hợp công kích, cấm chế động phủ dần dần không chống đỡ nổi, bắt đầu ảm đạm.
Mắt thấy cấm chế sắp bị bài trừ, đúng lúc này, cấm chế đột nhiên sáng lên một cách khác thường.
Lưu Phong đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức kêu lên: - Không tốt, mau lui!
Rồi rất nhanh lui ra sau, những người khác chậm hơn hắn, chỉ thấy hào quang trong suốt nổ bạo, năng lượng mãnh liệt tuôn ra như như sóng biển cuốn tới, đến mức tất cả đều mai một.
Mấy tên Địa Tiên không tránh kịp, mắt thấy nước lũ khủng bố đánh úp lại, chỉ có thể toàn lực ngăn cản, trong lúc nhất thời xuất hết các bản lĩnh, mưu ti mệnh ném ra Huyết Bồ Đề, Ngọc Chân Tử tế lên thiên thu châu, Vệ Nguyên Tử giơ cao định quang tháp, ngay cả Hỏa Thiên Tôn cũng xuất ra nhất kiện Ngũ hỏa tráo thần trân, hào quang nghênh hướng quang triều.
Quang triều như như sóng biển tuôn trào, Huyết Bồ Đề ảm đạm vô quang, thiên thu châu nứt ra ra vô số mảnh, định quang tháp nổ lớn rơi xuống đất, ngũ hỏa tráo vỡ vụn, hoàn toàn tiêu tan.
Bốn kiện bảo vật hộ thân đồng thời phá nát, ngay tiếp theo tứ tiên cũng cùng nhau hộc máu, hiển nhiên là bị ảnh hưởng không nhỏ, mắt thấy quang triều còn đang tập kích, mọi người đồng thời biến sắc. Tuy rằng bọn họ đều là tiên nhân có thể tái sinh, nhưng quá trình tử vong vẫn thống khổ không thể tránh né, hơn nữa sau mỗi lần tái sinh tiên khí tiêu hao quá lớn, quan trọng nhất là tiên khí tái sinh cũng không phải không có thứ khắc chế, một vài năng lượng đặc thù, tỷ như lực hủy diệt có thể mai một không gian khiến tiên nhân cũng khó có thể sống lại. Lúc này quang triều mãnh liệt khủng bố, ai biết sẽ sinh ra kết quả gì, cho nên không chết vẫn hơn.
Mắt thấy quang triều buông xuống, đúng lúc này Lưu Phong đột nhiên vung ra một đám mây xanh.
Đám mây màu xanh quay tròn trên không trung, bắn ra một luồng sáng màu ngọc lưu ly hướng tới quang triều, chặn lại cỗ lực lượng này.
Mây xanh chuyển động, quang triều tiêu biến, các tiên lúc này mới chuyển nguy thành an, cùng nhau thở ra.
Lúc này lại nhìn động phủ, chỉ thấy cấm chế đã biến mất, hiển nhiên công kích vừa rồi chính là sức mạnh cuối cùng.
Chỉ có điều lần này bị hủy bốn kiện thần trân, làm tứ tiên bị thương, thật sự là tổn thất quá lớn. Tuy rằng tiên nhân không sợ bị thương, nhưng tiên khí dùng để chữa trị cũng có hao tổn.
Nhưng việc đã đến nước này, mọi người cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chỉ hy vọng giết chết tên Đường Kiếp là có thể bù lại tổn thất.
- Lưu Phong tôn giả có gì chỉ bảo? Ngọc Chân Tử nhìn về phía Lưu Phong.
Hắn ban đầu luôn không cho thiên tài Tề Thiên tông này là đúng, nhưng qua mọi việc, Lưu Phong đã rõ ràng biểu hiện ra năng lực cao hơn bọn họ, tạo hóa thanh vân của hắn lại thần vật thượng cổ, qua tay Bất Lão tiên ông đạo vận càng sâu, quả nhiên là không nên xem nhẹ. Vừa rồi nếu không phải có hắn ra tay, bốn người bọn họ đã mất một cái mạng, bởi vậy lúc này nói chuyện cũng khách khí hơn nhiều.
Lưu Phong thản nhiên nói: - Ta theo sư tổ tu hành, dốc lòng tìm hiểu thiên lý vận mệnh, mặc dù trận đạo không tính tinh thông nhưng cũng có đọc qua. Ta thấy cấm chế động phủ để phòng ngự, cảnh cáo, kinh sợ là chính, căn bản không nên có sát chiêu.
- Tôn giả muốn nói...
- Đường Kiếp đã thay đổi cấm chế ở đây.
Mọi người đồng thời hít sâu.
Có thể sửa chữa cấm chế Chân Tiên nói lên hai chuyện. Hoặc là thực lực của hắn mạnh hơn đối phương, hoặc là tiêu chuẩn trận đạo của hắn vượt qua tưởng tượng.
Đường Kiếp khẳng định không có khả năng mạnh hơn tiên, vậy cũng chỉ có thể giải thích theo vế sau.
Trận đạo như thế, khiến tim người ta đập nhanh.
Tuy nhiên Mưu Ti Mệnh đã cười nói: - Cho dù như thế thì sao? Chẳng lẽ lại không vào? Năm Địa Tiên bị một Xuất Khiếu dọa sợ tới mức không dám tiến vào?
Lưu Phong cười nói: - Vào tất nhiên là phải vào, chỉ có nên xem vào thế nào. Hiện giờ xem ra kẻ này giảo quyệt, nếu hắn có thể thay đổi cấm chế cửa động, có thể thấy được đã có chuẩn bị, trận đạo đạt đến mức tận cùng, vượt cấp giết người là bình thường, ta không thể sơ suất. Sợ là còn phải làm phiền Vệ Nguyên sư đệ một chút.
Vệ Nguyên tử là đồng môn, nghe âm biết ý, cười nói: - Đương nhiên cống hiến sức lực.
Nói xong lấy ra một vật, cũng là một bàn cờ đấu thú. Bàn cờ trên có chu yếm bạch ngưu khổng tước đồng hổ và mười bốn loại tổng cộng năm mươi tám con yêu thú, thực lực thấp nhất cũng là thần hạ phẩm, mạnh nhất là phản hư cảnh, là rồng và phượng.
Tề Thiên Tinh La, hai đại phái quản lý Hồng hoang, các tiên ai gần như cũng có một kiện ngụy Đạo Binh.
Đấu thú kỳ bàn chính là ngụy đạo binh của Vệ Nguyên Tử, có thể bắt giữ yêu thú vào đó cho mình sử dụng, cách thức khác Vạn Tiên Đỉnh nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, thế nhưng vẫn không bằng Vạn Tiên Đỉnh. Bởi vì vật ấy nhiều nhất chỉ có thể cất chứa yêu vật cùng cấp người sử dụng, khi hạ nhất định phải sắp theo quân cờ, hai yêu thú loại một số lượng hai con. Bởi vậy có Xuất Khiếu kỳ yêu thú bốn loại sinh tám con, hóa thần bốn loại mười sáu con, dục anh bốn loại ba mươi hai con, long và phượng là đứng đầu hai bên đối lập của bàn cờ, tương đương với Vương. So với Vạn Tiên Đỉnh thì số lượng ít hơn nhiều.
Nhưng về phương diện khác, bởi vì Hoàng Thiên ấn nên Đường Kiếp có được yêu vật cũng luyện hóa hết, căn bản không có dư thừa dược vật tồn tại trong Vạn Tiên Đỉnh, thậm chí ngay cả con ban chích cũng bị Đường Kiếp dùng Hoàng Thiên ấn luyện, trong Vạn Tiên Đỉnh rỗng tuếch, luận thực tế còn kém ngụy Đạo Binh này.
Thời khắc này Vệ Nguyên Tử lấy ra đấu thú kỳ, bắn quân cờ vào không trung, hơn năm mươi quân cờ đã hóa thành yêu thú lao vào trong cửa.
Vệ Nguyên Tử cười nói: - Có đám yêu vật này, cũng đỡ hơn chút phiền toái.
Nói này đã giơ bàn cờ lên, bàn cờ cũng là bảo vật, có thể tái hiện lại cảnh tượng yêu thú, xem trăng trong nước, ngay cả Vạn Tiên Đỉnh cũng chưa có năng lực này.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy lũ yêu nhảy vào trong động đi tới một vùng hoang dã, đàn thú đầy khí thế không có vật gì ngăn trở, càng không có sát khí gì.
Vệ Nguyên Tử cười nói: - Không ngại, có thể tiến vào.