Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1244: . Lưu ly chi viêm



Thông đạo dao động khiến Đường Kiếp không thể không từ bỏ truy kích, dù sao cũng là trong thế giới này, con rồng kia chạy không thoát được.

Đường Kiếp tản thần thức cảm ứng thiên địa, ngay sau đó đã nhìn thấy một gã Tử Phủ đang đứng trước lối đi, xem trái xem phải nhưng không bước vào mà theo đường cũ trở về thế giới Hoàng Đình, lẳng lặng chờ đợi những người khác đến.

Tuy rằng không biết Đường Kiếp, nhưng chỉ bằng hắn ở Vương đình giết chóc hơn trăm Tử Phủ, ai cũng không dám xem thường hắn. Bởi vậy tu giả kia cũng không liều lĩnh, phát hiện thông đạo liền lập tức trở về thông báo cho những người khác, có thể nói khá là cẩn thận.

Gặp tình hình này, Đường Kiếp cũng không để ý.

Không liều lĩnh sẽ không bị địch nhân chia tách, nhưng cũng có khuyết điểm là dễ dàng làm sai thời cơ chiến đấu.

Thời khắc này Đường Kiếp vừa nhìn thoáng qua đã biết lối đi thông ở trên một đồi nhỏ trong ngũ nguyên trong động.

Hắn khẽ cười rồi lẩm nhẩm, trong lòng bàn tay có thêm một thủy tinh cầu, thủy tinh cầu chiếu lên cảnh tượng ngũ nguyên động thiên và Hoàng Đình thế giới, hợp hai làm một, hình ảnh mê ly, khó mà phân biệt.

Đường Kiếp nhẹ nhàng vung lên, hình ảnh trên thủy tinh cầu rõ ràng hơn rất nhiều. Đường Kiếp đã tìm được ngọn núi, khẽ chỉ vào đó, vì thế trên bầu trời hiện ảo ảnh ngón tay đâm xuống núi nhỏ kia.

Tiếp theo Đường Kiếp lại ra chỉ, chỉ thấy trong không khí vang lên thanh âm không ngừng, từng đạo trận văn xuất hiện. Trận văn không phải Đường Kiếp bố trí mà đã được bố trí từ trước trong ngũ nguyên động thiên, lúc này mới được kích phát.

Mà theo trận pháp, trong hầm hiện ra dung nham, đốt lên lửa cháy, nơi lúc trước còn bình yên vô sự trong chớp mắt biến thành một mảnh tử địa hung hiểm. Chu Tước lại kêu lên:
- Đường Kiếp, lửa của ngươi trả lại cho ngươi.

Rồi phun vào thủy tinh cầu, một ngọn lửa như ngọc lưu ly bay vào trong thủy tinh cầu, ngay sau đó xuất hiện trên đỉnh núi khiến ngọn lửa càng thêm uy thế.

Đường Kiếp ồ lên một tiếng:
- Đây là Táng Thần Diệm hay Thương Vân Thánh Hỏa? Sao lại biến thành cái dạng này rồi?

Chu Tước dương dương đắc ý trả lời:
- Đều là nó, ta xin tý hỏa lực thăng tiến, dù chưa thể hoàn toàn thành tựu phản hư, nhưng luyện được Thương Vân Thánh Hỏa và Táng Thần Diệm với nhau, lửa lưu ly này giờ vừa có Táng Thần Diệm thiêu tận vạn vật lại có Thương Vân Thánh Hỏa biến hóa chi công, còn có Ly Hỏa thần lực của ta, có thể nói là tụ tập hỏa chi tiểu thành thành vô thượng hỏa tinh.

- Hỏa chi tiểu thành?
Đường Kiếp hỏi.

- Đúng, giống Đế Nhận của ngươi kỳ thật chính là kim đạo đại thành, Ngũ Hành Chi Đạo đều có kỳ tinh, trung tâm Đế Nhận được gọi là kim tinh, lửa này là hỏa đạo tinh hoa ngưng tụ. Ngươi mặc dù nhập đạo ngũ hành đại thành, nhưng cuối cùng là mượn lực thành thế, với tiểu đạo lý giải nông cạn. Nếu có một ngày ngươi có thể giống như Đế Nhận luyện ra đại thành chi hỏa, là nguyên sơ chi viêm, có thể trở thành chưởng đạo.
Chu Tước nghiêm túc trả lời.

- Chưởng đạo...
Đường Kiếp thì thầm.

Chu Tước vô tâm nói như vậy nhưng lại làm xúc động tới Đường Kiếp, khiến hắn rốt cuộc có một chút khái niệm với chưởng đạo mờ ảo, nan giải.

Tuy nhiên bây giờ nói chuyện đó còn sớm, Chu Tước nói:
- Hiện tại này hỏa ngọc lưu ly chi viêm tới thành tựu nguyên sơ còn quá sớm, nhưng ít ra ngươi không cần đau đầu vấn đề chưởng khống.

- Ngươi nói có thể chưởng khống (nắm trong tay)?
Đường Kiếp mừng rỡ.

Cẩn thận cảm thụ, Đường Kiếp phát hiện mình có thể khống chế ngọn lửa kia, theo tâm niệm hắn biến hóa, nhưng vẫn động dung nhập hỏa trận lúc trước.

Đường Kiếp được Táng Thần Diệm, bởi vì này đặc tính hống hách của nó nên không có cách nào tự do vận dụng, mãi đến giờ mới giải quyết xong vấn đề này, tất nhiên là vui mừng.

Bọn họ ở một bên bố trí, tu giả đối diện còn mờ mịt vô tri, chờ những người khác tới.

Mưu Ti Mệnh tới trước, nhìn lối đi, hỏi Tử Phủ kia:
- Xem qua chưa?

Xuất khiếu tu giả trả lời:
- Bẩm Thượng nhân, đã xem qua, là trên chân núi, thảo nguyên khắp nơi, xem địa hình đúng là chỗ của Đường Kiếp.

- Được, ta xem tiểu tử này còn chạy thế nào.
Nói xong đã bước chân vào.

Tu giả kia thấy vội hỏi:
- Đại nhân, không đợi mấy vị khác đại nhân sao?

Mưu Ti Mệnh nói:
- Đối phó một Tử Phủ để một vị Địa Tiên ra tay đã là cực coi trọng người này, chẳng lẽ lại phải bốn Địa Tiên cùng đối phó hắn sao? Lão phu gánh không nổi.

Nói xong thì không để ý nữa, bước vào thông đạo.

Một bước này, cảnh sắc biến hóa, nghênh đón là một biển lửa.

Mưu Ti Mệnh cũng coi như là bị Tử Phủ kia lừa, lúc trước người nọ nói điểm ra trên chân núi, chưa nói có mai phục, cho nên hắn còn không buồn thêm vòng bảo hộ. Kết quả mới xuất hiện ngay tại nham thạch, dung nham gần như trong nháy mắt cắn nuốt.

Dù có là tiên nhân thể bà niệm động pháp sinh, lần này không kịp đề phòng cũng khiến hắn cháy sạch.

Tuy rằng ngay sau đó hắn dùng tiên khí chữa khỏi nhưng vẫn thống khổ phát ra thành tiếng, sau đó hắn mới phát hiện ngọn lửa này không đơn giản, tạo thành thương tổn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, thế cho nên hắn tiêu hao tiên khí không ít, thậm chí cả thần hồn cũng bị tổn thương.

- Khốn khiếp! Đánh lén mai phục há là anh hùng!
Mưu Ti Mệnh gào lên.

Rồi hô lớn:
- Không được qua đây, có mai phục.
Rồi mới bay lên không trung.

Tuy nhiên ở trong chuyện này, hắn đã sai mười phần.

Nếu hắn không hô có mai phục, đám Tử Phủ vốn cũng sẽ không đi qua, hắn vừa hô thì ý nghĩa đã bắt đầu chiến đấu.

Tử Phủ là người Tinh La môn, thủ trưởng chiến đấu, mình ở bên này mặc kệ là chuyện không thể nào. Hơn nữa Mưu Ti Mệnh cũng không nói rõ tình hình, Tử Phủ kia nghĩ Mưu Ti Mệnh không có khả năng gặp nạn, bởi vậy ngẫm nghĩ một chút cuối cùng quyết định vi phạm mệnh lệnh tiến vào, tỏ bẻ quan tâm. Đương nhiên trước khi tiến vào hắn vẫn truyền tin cho những người khác, để lại dấu hiệu.

Cùng lúc Mưu Ti Mệnh kêu gọi đầu hàng thời điểm, Đường Kiếp cũng triển khai.

Hắn bày trận đâu phải đốt người là xong việc, chỉ thấy hai mắt hắn sáng lên, trên núi lập tức thay đổi bất ngờ, dung nham cuồn cuộn chen chúc hóa thành từng trụ lửa lớn bay lên trời phát ra tiếng vang ầm ầm, đúng là trong nháy mắt hình thành một lồng sắt lớn nhốt Mưu Ti Mệnh trong lồng.

Tiếp theo Đường Kiếp lại dùng tay chạm, lồng sắt chợt nhỏ đi, mang theo Mưu Ti Mệnh chìm xuống hồ dung nham, dung nham nóng bỏng chạm vào vòng bảo hộ của Mưu Ti Mệnh tạo thành tiếng vang, không ngừng tấn công. Tuy nhiên Mưu Ti Mệnh tiên khí sung túc, chút công kích này cũng không thèm để ý. Hắn đang muốn toàn lực giải khai lồng giam, Đường Kiếp lại ra tay nhấn một cái, chỉ thấy núi phát ra tiếng ầm ầm vang dội, hướng xuống nền đất không đi.

Mưu Ti Mệnh nhìn muốn nứt mắt:
- Đường Kiếp, đồ khốn khiếp! Ngươi cũng dám dùng trận pháp vây ta. Ngươi giết không được ta, đợi ta đi ra nhất định phải làm thịt ngươi! ! !

- Vốn cũng không có ý định giết ngươi.
Đường Kiếp khinh thường nói.

Thổ thiện thủ, hỏa thiện công, lấy đất vây khốn, lấy lửa dày vò, mục đích của Đường Kiếp chính là tiêu hao hết mức tiên khí của vị Địa Tiên này, về phần dùng trận pháp giết gã, Đường Kiếp chưa nghĩ tới. Hắn kỳ thật không phải không làm được, tuy nhiên như vậy phí tổn rất cao. So sánh ra, vây khốn và tiêu hao đối thủ sẽ có phí tổn thấp hơn.

Ngay lúc Mưu Ti Mệnh chìm xuống dưới đất, giữa không trung có bóng người lên lóe, tu giả Tử Phủ lúc trước xuất hiện.

Bất quá hắn không ngờ mình sẽ xuất hiện ở không trung, mới xuất hiện đã ngã xuống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com