Nửa người trên của nó bao phủ trong sương mù, nhìn không rõ lắm, duy có một cái chân lớn từ trên trời giáng xuống như trụ chống trời. Mỗi một lần dừng chân trên mặt đất đều mang đến tiếng ù ù chấn động.
Ba người chưa bao giờ thấy tồn tại lớn như thế, nhất thời đều cả kinh ngây người.
Đó là vật gì? Chẳng lẽ là Hồng hoang cự thú?
Chỉ là cự thú như thế, lấy kiến thức của ba vị Địa Tiên cũng chưa từng nghe qua.
Về phần vì sao một cự thú như ngọn núi nhỏ không làm mọi người kinh ngạc, phàm là tiên nhân phần lớn đều có khả năng giới tử nạp tu di, đó cũng là chuyện bình thường.
Đang ngạc nhiên, chỉ cự thú lao về phía bọn họ, trụ lớn hạ xuống, đảo mắt đã chạy tới. Hai thanh loan đao màu đen trên bầu trời phá không cắt xuống, giống như trên bầu trời có một người khổng lồ đang huy động binh khí.
- Muốn chết! Mưu Ti Mệnh hừ một tiếng, dương tay đánh ra một đạo kình khí, song đao bị chém rụng, đồng thời tiện tay bổ một chưởng vào cái chân to như trụ trời.
Một kích này vốn chỉ thử nghiệm, không nghĩ có tác dụng gì, nào ngờ lại chém được vỏ cứng, tạo thành vết thương khổng lồ sâu mấy trượng, máu chảy ra màu lam, nhưng cũng không nhiều lắm.
Mưu Ti Mệnh vui vẻ nói: - Hóa ra là cái thùng rỗng.
Cự thú lui ra phía sau hai bước, hai càng tấn công Mưu Ti Mệnh, Mưu Ti Mệnh tiện tay vỗ, hai càng đứt thành khúc. Hắn tiếp theo xuất chưởng đánh vào người cự thú, cự thú rốt cục không thể chịu được, từ đám mây ngã xuống hiện ra hình dáng dữ tợn, hoá ra đôi lưỡi hái là hàm răng của nó, ở trên đầu nó còn có hai nhánh xúc tu dài, thời khắc này còn đang không ngừng quật vào không khí, phát ra tiếng vang vun vút.
Mưu Ti Mệnh vỗ tay cười to nói: - Cự thú gì chứ, chỉ là cái thùng rỗng mà thôi.
Duy có Hỏa Thiên Tôn và Lưu Phong nhìn nhau, trong lòng có cảm giác kỳ quái.
Chẳng biết tại sao, hai người nhìn cự thú lại thấy quen quen.
Hỏa Thiên Tôn chỉ vào cự thú nói: - Lưu Phong Thượng nhân, ta nhìn cự thú rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó.
Lưu Phong gật gật đầu: - Ta cũng thấy thế, chỉ có điều này sương mù mênh mông, thật sự nhìn không rõ lắm.
Hắn đang muốn bay lên không tra xét một phen, đột nhiên đại địa run rẩy, phương xa có vô số âm thanh, cũng không biết có bao nhiêu cự thú đang chạy tới bên này.
Tất cả hoảng sợ, cho dù cự thú có yếu, nhưng nhiều như vậy cũng làm mọi người ăn đủ.
- Đi! Lưu Phong quát một tiếng, ba người đồng thời bay lên, hướng về phía xa.
Chỉ có điều bay không bao lâu, liền thấy trên không trung bay tới một con chim khổng lồ.
Chim cũng lớn hơn cả cự thủ gặp lúc trước, riêng cái đầu là núi cao, hai cánh chừng vạn trượng che khuất bầu trời. Một tiếng chim gáy như tiếng sấm làm tim họ muốn ngừng đập.
Cuối cùng con chim kia thấy ba người không hợp khẩu vị, liền vung cánh bay đi.
Dù thế cũng dọa ba người toát mồ hôi lạnh, đây là thế giới gì mà khủng bố như thế. Cho dù là thế giới của Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc nguy hiểm như thế?
Nếu nơi đây đều là như thế, chẳng phải còn lớn hơn cả Hồng hoang đại lục sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Lưu Phong có dị cảm.
Hắn đột nhiên bay lên trời, đồng thời hai mắt như điện nhìn xung quanh.
Mưu Ti Mệnh và Hỏa Thiên Tôn không biết dụng ý của hắn cùng nhau bay lên xem, vừa lúc lại thấy một cự thú, thân như núi, toàn thân lông rậm, bên khóe miệng có chòm râu dài đang đảo mắt nhìn trái nhìn phải.
- Đó lại là thú gì? Mưu Ti Mệnh buồn bực nói.
Lưu Phong cúi đầu nói: - Các ngươi không thấy con vật đó thoạt nhìn rất giống chuột sao?
- Chuột? Mưu Ti Mệnh và Hỏa Thiên Tôn đồng thời ngạc nhiên.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên con thú này có vài phần giống chuột, chỉ là do ở hình thể quá lớn, hơn nữa mây mù nên nhìn không rõ lắm, cho nên không thể kết luận, mãi khi Lưu Phong nói mới nhận ra.
Hỏa Thiên Tôn sợ hãi nói: - Con chuột sao lại lớn như thế?
Lưu Phong thở dài nói: - Không phải con chuột lớn mà là chúng ta nhỏ đi rồi.
——————————
- Hóa ra là như vậy sao.
Đứng dưới một cây trụ màu xanh, Đường Kiếp nhìn lên nhìn xuống, mất nửa ngày mới xác nhận, đây là một cây cỏ xanh.
Cỏ xanh đong đưa trong gió, chỉ là bởi vì mình quá nhỏ, cho nên không cảm giác được cỏ xanh lay động.
Nếu không phải Động Sát Thiên Mục thị lực kinh người, hắn cũng không chắc nhìn ra vấn đề trong chuyện này.
Thật sự là bọn họ trở nên quá nhỏ.
Thanh nhã vi trần.
- Đấu chuyển vi trần đại trận. Đường Kiếp lẩm bẩm.
Đó là một trong mười thượng cổ đại đạo trận, đấu chuyển vi trần trận.
Đấu chuyển vi trần trận, chỗ ảo diệu lớn nhất là có thể khiến người vào trận cực kỳ nhỏ bé, không chỉ hình thể nhỏ, mà ngay cả lực lượng cũng theo hình thể mà thu nhỏ lại trên phạm vi lớn. Thành ra trong sơn cốc có vô số cự thú. Cự thú lúc trước ba người Lưu Phong chứng kiến thật ra là những con kiến bình thường. Dưới tình huống như vậy, đấu chuyển vi trần trận thật ra chẳng cần bố trí thêm gì, chỉ cần vài con chim hoa tôm cá cũng đủ những người vào trận mệt mỏi.
Hơn nữa do đạo trận, trừ phi là phải là tu giả có đạo hạnh lớn hơn trận này, nếu không bất kể tu vi gì cũng bị trói buộc. Đường Kiếp cũng không ngờ nơi này có đạo trận, cũng vì thực lực của chủ nhân động này mà âm thầm kinh hãi.
Thời khắc này hiểu ra hoàn cảnh của mình, Đường Kiếp bắt đầu suy tư.
Đấu chuyển vi trần trận tuy rằng hùng mạnh, nhưng không phải trận chết. Mình tiến vào trong trận cũng có tâm tư lợi dụng nó làm suy yếu ba người kia.
Ngoài ra chủ nhân ngũ nguyên động phủ sắp đặt bí phủ, lại bày đạo trận, nơi đây tất nhiên có tốt chỗ.
Thân là tu giả, đoạt thiên địa tạo hóa, trộm vũ trụ tài nguyên chính là chuyện bình thường, thấy bảo địa sao có đạo lý tay không quay về.
Thế nên hắn mới tính toán làm sao có thể lại lừa được mấy Địa Tiên, mở ra bí phủ.
Thời khắc này, trong lúc đang suy tư, chợt nghe đại địa chấn động.
Đường Kiếp nhìn lại, chỉ thấy nơi chân trời xa có vô số âm thanh ầm ầm hạ xuống, một con quái vật to lớn đang bơi tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp vận đủ thị lực nhìn lại mới phát hiện đó là một con rết đang hùng hổ nhằm vào mình, trong miệng còn phun ra khói độc.
- Không tốt! Thấy tình hình này, Đường Kiếp quay đầu bỏ chạy.