Theo Đường Kiếp vỗ tay, bàn tay to biến mất, Phù Phong Tử "A" to một tiếng, tiên khí không còn sót lại chút gì, trực tiếp ngã xuống dưới thân Bàn long.
Không chỉ như thế, hắn còn ôm đầu điên cuồng kêu đau, giống như đang chịu đựng sự thống khổ.
Đường đường là Chân Tiên, nhưng lại lập tức biến thành như vậy, Bàn long sợ tới mức run một cái. Vừa mới định chạy trốn đã thấy Đường Kiếp đưa mắt nhìn sang, trong lòng khẽ run rẩy, làm tọa kỵ quan trọng phải hiểu được ánh mắt để làm việc, thế nên lập tức không dám động.
Phù Phong Tử còn đang lăn lộn trên lưng bàn long, lăn qua lăn lại, sau một lúc thống khổ giảm bớt, hắn mới ngồi xuống, căm tức Đường Kiếp: - Ngươi rốt cuộc đã làm gì?
Hắn đã phát hiện, chỉ cần mình dùng tiên khí sẽ đau khổ như sống không bằng chết, tiên khí như dầu nóng đốt toàn thân, giày vò hắn, phá hủy thần kinh, cốt cách. Tuy rằng không hình thành thương tổn nhưng rất đâu, cho dù chết cũng không đau bằng. Mà trong sự đau đớn, hắn cũng mất đi năng lực vận dụng tiên khí.
Chỉ có đình chỉ vận dụng tiên khí thì thống khổ mới dần dần biến mất.
Giờ phút này hắn có thể đứng lên cũng vì đã đình chỉ vận hành tiên khí.
Nhìn Phù Phong Tử, Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Làm gì? Thủ pháp đến từ thời thượng cổ, chẳng lẽ còn muốn ta nói ra sao?
Phù Phong Tử ngạc nhiên, nghĩ qua một lượt rồi hít sâu một hơi, thốt ra: - Tỏa tiên ấn?
Trong thanh âm đã lộ ra vẻ sợ hãi.
Tỏa tiên ấn tại thượng cổ Vương đình là thủ pháp trói buộc đáng sợ, một khi thi thuật thành công, trừ phi đối ứng đại tiên thuật, đạo pháp và thủ đoạn bình thường căn bản không thể sử dụng. Phù Phong Tử năm đó ở Vương đình là tiểu nhân vật, làm sao biết giải trừ thủ pháp này, thành ra hắn đã gặp phiền toái lớn.
Đường Kiếp vỗ tay nói: - Trả lời chính xác, đúng là Tỏa tiên ấn.
- Điều này sao có thể? Phù Phong Tử hô lên.
Tỏa tiên ấn tuy mạnh, nhưng trừ phi tự nguyện hoặc là hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, nếu không căn bản không thể thi triển thành công, hắn không nghĩ ra Đường Kiếp hạ cho mình như thế nào.
- Ồ, lúc chôn ngươi thuận tiện một chút. Đường Kiếp nhìn như không chút để ý trả lời.
Lúc này Phù Phong Tử bị quản chế, Thanh Long Chu Tước Hứa Diệu Nhiên cũng xuyên qua thông đạo không gian tới.
Thanh Long ha hả cười nói: - Khó trách ngươi yêu cầu Tỏa tiên ấn với ta, thì ra mục đích là đối phó người này.
Trước đó Đường Kiếp yêu cầu Thanh Long Tỏa tiên ấn, Thanh Long đã cảm thấy kỳ quái, bởi vì nó có tác dụng với cơ thể nhưng không có tác dụng với thần hồn, mà Thanh Long hiện tại lấy thần hồn làm chính, Đường Kiếp thật sự không có lý do yêu cầu Tỏa tiên ấn, phải dùng Phong Thần thủ mới đúng.
Nhưng hiện tại hiểu rồi.
Đường Kiếp dùng tỏa tiên ấn là để đối phó Phù Phong Tử, ngay lúc đó Phù Phong Tử thân thể khô héo, hoàn toàn không có bất kỳ lực phòng ngự nào đáng nói. Hạ tỏa tiên ấn quả thực là thoải mái. Trái lại nếu dùng Phong Thần thủ sẽ bị Phù Phong Tử tra biết, tất nhiên sẽ thất bại.
Phù Phong Tử quả thực không thể tin được vào tai của mình.
Đường Kiếp hạ tỏa tiên ấn, điều này chẳng phải nói hắn đã sớm phát hiện ra vấn đề.
- Ngươi đã sớm biết ta không chết? Hắn vội hỏi.
- Chỉ là nghi ngờ. Đường Kiếp trả lời: - Kỳ thật ta cũng không khẳng định, hạ tỏa tiên ấn để phòng xa.
- Vì sao? Ta không rõ, ngươi tại sao nghi ngờ ta? Phù Phong Tử kêu to.
Hắn thật sự không phục, cũng không hiểu, ai tiến vào động phủ phát hiện thượng cổ di lưu hẳn không nên nghi ngờ chuyện tiền nhân chết thật hay chết giả chứ?
Được kỳ ngộ ai cũng vui mừng không kịp, nào ai ăn no rửng mỡ hạ tỏa tiên ấn cho người chết?
Đường Kiếp thở dài: - Chỉ có thể trách ngươi không may, ai kêu ta từng gặp những chuyện này trước lúc gặp ngươi.
Theo lời hắn nói, Phù Phong Tử mới biết hoá ra Đường Kiếp hoài nghi hắn không phải do hắn giả bộ kém mà là trước đó đã có quá nhiều vết xe đổ. Thanh Long là một, Đa Bảo thiên quân là một, thậm chí bàn long cũng coi như một nửa —— năm đó hắn về phái Tẩy Nguyệt không thấy ba phái nhỏ, không thấy Nguyên Thần Phi, lại chỉ nghe được tin đồn về một con rồng.
Đường Kiếp thấy tất cả thượng cổ tiên nhân gần như đều sống lại, điều này làm cho Đường Kiếp kỳ quái và cảnh giác.
- Huống chi... Kỳ thật cũng không hoàn toàn là vì chuyện của bọn họ, ngươi là một người chết, nhưng giả bộ không thành công. Lại nói, nghi ngờ của ta là do ngươi tự mình lộ ra dấu vết. Đường Kiếp nói.
- Nói bậy, ta chịu Thâu thiên hoán nhật đại tiên thuật ảnh hưởng, ngủ đông vạn năm, tất cả tiên khí ẩn nấp hư không, thân thể tử vong thật sự, có dấu vết gì lộ ra chứ? Phù Phong Tử cả giận nói.
Đường Kiếp bĩu môi: - Ngươi nói không có dấu vết, tốt lắm, ta hỏi ngươi, đây là động phủ của ai?
- Ngũ nguyên Thượng nhân, không phải ngươi cũng biết sao?
- Vậy Ngũ nguyên Thượng nhân là ai?
Phù Phong Tử bị Đường Kiếp làm ngẩn ngơ, không hiểu hắn có ý gì.
Đường Kiếp đã lẩm bẩm nói: - Vạn Giới Vương Đình trận đạo đại gia, cũng coi như kẻ có tiền nhất trong Vương đình, đồng thời cũng là kẻ quái gở nhất, động phủ không ai biết, không người kế thế. Người như thế, động phủ lưu lại phải như thế nào?
Phù Phong Tử chấn động.
Đường Kiếp nói: - Tất có trọng bảo!
Phù Phong Tử ong ong, hắn rốt cuộc biết mình sai ở đâu rồi.
Đường Kiếp lớn tiếng nói: - Nhưng ngươi xem lại mình biến động phủ thành cái gì? Một quyển ngũ hành kỷ yếu, không thể phủ nhận nó thật sự rất có giá trị, rất trọng yếu, nhưng không phải trọng bảo! Một mặt ngọc kính, không tồi cũng là đồ tốt, nhưng chỉ dùng cho đại trận bên ngoài! Túi Giới Tử, bên trong là cái gì? Tiên thạch, tài liệu, đan dược, còn có ba thần binh! Là kẻ có tiền nhất Vạn Giới Vương Đình, cả Đa Bảo thiên quân cũng phải mời hắn bày trận, một kẻ tùy tiện có thể lấy ra quan tài vĩnh hằng sao chỉ lưu lại mấy món vớ vẩn đó? Còn không biết xấu hổ nói với ta là Ngũ nguyên cố xử, vọng vật đả nhiễu, thân tiền sở lưu, tất tự thủ chi?
Phù Phong Tử vô lực ngã ngồi xuống.
Đường Kiếp hừ nói: - Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là giả mạo Ngũ nguyên lại nhỏ nhen đến không muốn xuất ra của cải chân chính. Khi Thanh Long nói ta biết ngươi không phải Ngũ Nguyên thì càng thấy kỳ quái. Từ bố trí nơi này, ngươi rõ ràng là kẻ duy nhất trong vạn năm tiến vào ngũ nguyên bí phủ, nhưng nếu như ngươi thật đã chết thì sao của cải lại ít như vậy? Nếu ta chưa trải qua việc Đa Bảo, Thanh Long, có lẽ sẽ không nghĩ ra đáp án. Nhưng sau khi trải qua những chuyện đó, thì tình huống này chỉ có một đáp án, chính là ngươi chưa chết. Chính vì ngươi chưa chết cho nên ngươi sẽ không để lại mọi thứ. Chỉ có vài thứ bắt buộc phải để lại như ngọc kính, tiên thạch, cùng với công pháp ngươi dùng để đề thăng. Mấy thứ này với người khác lợi ích không cạn. Nhưng từ góc độ của ngươi lại không đáng một xu.
Phù Phong Tử sau khi nghe xong thở dài: - Là lão phu tham lam. Luyến tiếc vật ngoài thân, lại làm cho ngươi phát hiện manh mối.
Như Phù Phong Tử sở liệu, năm đó Phù Phong Tử tiến vào Ngũ nguyên động phủ được tài sản Ngũ nguyên Thượng nhân lưu lại. Bất quá mục đích của hắn không phải Đạo Binh hay các loại trọng bảo mà là vật phẩm đặc thù nhất của Ngũ nguyên Thượng nhân. Duy có vật ấy mới có thể giúp hắn hoàn thành bước cuối Thâu thiên hoán nhật đại tiên thuật, thành công đột phá.
Vì phòng ngừa có người tiến vào hủy nhục thể của hắn, hắn liền lưu lại một vài bảo vật.
Không ngờ một vạn năm không ai ngộ nhập, ngược lại là sau vạn năm có Đường Kiếp tiến vào.
Lúc này Phù Phong Tử đã đã thức tỉnh, cho nên Đường Kiếp vừa tiến đến, Phù Phong Tử lập tức thức tỉnh. Tuy nhiên bởi vì vừa mới thức tỉnh, thân thể cần thời gian khôi phục nên lặng lẽ không phát.
Đây vốn là lựa chọn thông minh, không như Thanh Long đang trong quá trình khôi phục bị Đường Kiếp đánh gãy, làm tái sinh thất bại, thân hồn chia lìa.
Nhưng Phù Phong Tử lại xui xẻo vì tính keo kiệt, hắn lưu lại những bảo bối kia lừa lừa người khác có lẽ còn có thể, những môn phái bình thường có được bảo vật này sẽ cảm thấy mỹ mãn rời đi chứ đâu có thời gian suy nghĩ gì.
Đường Kiếp do chuyện lúc trước từng trải qua, liền mượn cơ hội chôn xương hạ Tỏa tiên ấn. Đến lúc này Phù Phong Tử thảm rồi, thần hồn chưa trở về vị trí cũ, lấy trạng thái ngủ đông, thậm chí ngay cả tính huống bên ngoài cũng không rõ ràng, Đường Kiếp hạ Tỏa tiên ấn dễ dàng không có trở ngại.
Vốn chỉ phòng xa mà giờ đã phát huy tác dụng, đường đường Chân Tiên cứ như vậy bị Đường Kiếp khống chế.
Hiểu ra, Phù Phong Tử rốt cuộc không nói gì.
Hắn nói với Đường Kiếp nói: - Ta nguyện ý dâng mọi thứ trong Ngũ nguyên động phủ, chỉ cầu đạo hữu tha ta một mạng.
Đường Kiếp lơ đễnh nói: - Không cần ngươi giao, ta cũng biết mấy thứ đó ở đâu.
Phù Phong Tử chấn động: - Ngươi không có khả năng biết được!
Đường Kiếp cũng không để ý đến hắn, chỉ nhìn bàn long nói: - Tình thế trước mắt ngươi cũng thấy đấy. Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, đáp thật thì tốt, ngươi còn có thể sống mà ra đi.
- Tiên trưởng cứ hỏi, tiểu long biết sẽ đáp. Bàn long luôn miệng nói.
Nó rõ ràng lớn hơn Đường Kiếp vạn tuổi, nhưng giờ luôn miệng gọi tiên trưởng, chỉ cần Đường Kiếp đồng ý để nó sống, có tự xưng tôn tử cũng làm.
Đường Kiếp nói: - Trước ngươi có ngủ say ở trong cơ thể một nhân loại trẻ tuổi tên Nguyên Thần Phi?
- Đúng vậy.
Đường Kiếp gật đầu: - Ngủ say vạn năm, phá rồi lại lập, ý tưởng không sai. Nhưng có lập lại thế nào thì tiên khí cũng không thể tự nhiên mà đến rồi? Tu vi khổng lồ cũng không đạo lý một lần là xong. Như vậy lực lượng ngươi thức tỉnh từ đâu mà đến? Đừng nói với ta là Nguyên Thần Phi cung cấp cho ngươi.
Phù Phong Tử nghe vậy biến sắc: - Không được nói cho hắn biết!
Bàn long không để ý —— nó hiện tại không hất Phù Phong Tử từ trên lưng ngã xuống đã rất nể tình rồi, đáp: - Bẩm tiên trưởng, thâu thiên hoán nhật đại tiên thuật tuy nói là phá rồi lại lập, nhưng phá lập là mình chứ không phải tiên khí, tiên khí không nhất thiết cần phá lập.
Đường Kiếp gật đầu, đúng là như thế. Linh khí cũng tốt, tiên khí cũng thế, từ bản chất đều là một loại năng lượng, tu giả tu năng lượng, nắm trong tay năng lực, tất cả tấn cấp kỳ thật đều là thông qua năng lượng nắm trong tay nâng cao năng lực.
Bàn long tiếp tục nói: - Vậy nên, khi thi triển Thâu thiên hoán nhật đại tiên thuật đầu tiên cần ngưng tụ Thần cung, phá vỡ hư không, đem tất cả tiên khí ngưng tụ cất giữ. Đợi khi thời cơ chín muồi để chân thần hiện hình, tiên khí lấy ra có thể cải tạo thân thể thần tiên.
- Giống như tấn công Tiên Đài?
- Đúng vậy! Bàn long khẳng định nói.
Vạn năm thức tỉnh, bước cuối cùng kỳ thật chính là một lần cải tạo thân thể thần tiên, giống với tấn công Tiên Đài, đối với tiên nhân mà nói không phải chuyện khó.
Mà Thần cung là không gian trong cơ thể khi tu giả đạt tới trinh độ nhất định, chỉ có điều không gian này tương đối nhỏ, đa dụng đến gửi một vài đồ trọng yếu, tỷ như Đường Kiếp để truyền tống trận tới Tẩy Nguyệt ở đó.
Mà Thâu thiên hoán nhật đại tiên thuật mở rộng thần công, lại bố trí nhập vào trong hư không. Lấy thần hồn và Thần cung liên kết tạo thành sợi dây liên hệ không gián đoạn. Tiên khí ở trong đó, đợi khi thức tỉnh gọi hoàn hồn cung, lấy tiên khí lưu trữ cải tạo thân thể thần tiên.
Đã biết đáp án này, Đường Kiếp tự nhiên sẽ biết Phù Phong Tử giấu đồ ở đâu.
Không hề nghi ngờ, đó là Thần cung của hắn.
Người trải qua Thâu thiên hoán nhật đại tiên thuật thì Thần cung đều trở nên khổng lồ, căn bản không cần túi Giới Tử.
Thời khắc này biết đáp án, Đường Kiếp nói: - Nói cách khác, giết ngươi là có thể lấy đồ. Rất tốt, rất tốt, như thế rất tốt.