Đỉnh Bão Nguyệt là một trong các mạch của Vân Sơn, không tính là ngọn núi gì lớn, thậm chí còn không nằm trong phạm vi chủ của phái Tẩy Nguyệt, chỉ có điều lần này Đường Kiếp trở về mới mở ra dùng để tiếp nhận khách —— đại tiệc phải bày hơn mười ngày, cũng có ca múa, luận võ và trợ hứng, đương nhiên không thể không an bài.
Tiêu Dao cung được an bài ở đó.
Làm một môn phái trung đẳng, Tiêu Dao cung bị nhấn chìm trong biển người. Không có biện pháp, Tê Hà Giới có nhiều môn phái. Nếu là lúc trước lục phái tạo thế chân vạc thì môn phái trung đẳng ở Văn Tâm vẫn là thượng hào, Tiêu Dao cung và phái Tẩy Nguyệt chỉ cách mấy đại phái, mười mấy trung thượng phái.
Nhưng Vân Thiên Lan thành tựu Chân Tiên, vận mệnh đột nhiên thay đổi, nguyên bản thế chân vạc thành thế cục một mối, sáu môn phái biến thành một phái Tẩy Nguyệt siêu cấp, Thất Tuyệt Môn, Thiên Nhai Hải Các, Thiên Tình Tông là ba môn phái lớn, phía dưới có mấy chục cái đại phái, mấy trăm môn phái.
Những môn phái này không ngoại lệ đều là đến chúc mừng, Tiêu Dao cung cũng bởi vậy bị ném ra vị trí áp chót, ngay cả xếp hạng cũng chỉ có thể ở đỉnh Bão Nguyệt tầm thường, dưới tình huống này, người của Tiêu Dao Cung đương nhiên là không gặp được Đường Kiếp.
Cho dù nhìn thấy thì sao? Có lẽ hắn cũng đã hoàn toàn quên mất mình? Thẩm Tình Đan suy nghĩ.
Từng là duyên phận, bất quá chỉ là nhất thời gặp gỡ. Ngẫu nhiên ở chung, đối với dòng sinh mạng của tu giả chỉ vội vàng như một cái chớp mắt. Đối phương không nhớ ra mình thì có gì phải ngạc nhiên?
Mặc dù như thế, trong lòng vẫn khó chịu, cô đơn, thê lương, cũng có một chút không cam lòng, tâm tình cũng bởi vậy mà không thoải mái.
Đứng ở đỉnh Bão Nguyệt, nàng nhìn những đốm sáng xa xa, suy đoán xem Đường Kiếp là điểm sáng nào.
Nhưng bất kể là ai, nghĩ đến người bên cạnh hắn nhất định là Hứa Diệu Nhiên rồi?
Thẩm Tình Đan không khỏi chua xót nghĩ, trong lòng đầy cay đắng và chua xót.
Đang xót xa, chợt nghe sau lưng có âm thanh: - Cung chủ, Thác Bạt môn chủ đến.
Người nói chuyện là một lão bà, chính là Tiêu Dao cung Miêu trưởng lão.
Nghe thấy tên này, Thẩm Tình Đan sắc mặt biến hóa: - Không gặp!
Không đợi kia Miêu trưởng lão hồi phục, chợt nghe thanh âm nam tử vang lên: - Thẩm cung chủ làm gì từ chối người từ ngoài ngàn dặm như vậy chứ.
Chỉ thấy một gã thanh y nam tử từ xa đi tới, cước bộ của hắn, mỗi bước đều có Thanh Liên nâng lên khiến chân không dính đất, nhẹ nhàng đi tới, nương theo là nhiều đóa Thanh Liên nở rộ cho thấy tu vi phi phàm, cũng là một vị Tử Phủ.
Chỉ khoảng nửa khắc đi vào, người nọ hướng Thẩm Tình Đan thi lễ, cười nói: - Thác Bạt Hồng gặp qua Thẩm cung chủ, nhiều ngày không gặp, cung chủ mạnh khỏe chứ?
Thẩm Tình Đan lạnh nhạt nói: - Vốn rất tốt, nhưng thấy ngươi rồi lại không tốt.
Thác Bạt Hồng làm như không nghĩ tới Thẩm Tình Đan trực tiếp như thế, ngẩn người, vỗ tay cười nói: - Thẩm cung chủ vẫn luôn thẳng thắn như vậy, bất quá ta thích, chân thật, hồn nhiên. Có thê tử như thế, thật sự trượng phu ta không còn gì đòi hỏi hơn. Ha ha!
Thẩm Tình Đan hai mắt phun ra lửa: - Thác Bạt Hồng, ngươi đừng có vô sỉ, ai là thê tử của ngươi?
Thác Bạt Hồng cười nói: - Bây giờ không phải, tương lai lại nhất định phải. Tiêu Dao cung thiếu Thanh trúc cửa một vạn linh ngọc, tài khoản này không sai. Thanh trúc môn cũng không ép người quá mức, chỉ cần cung chủ đồng ý gả cho ta, khoản tiền kia coi như sính lễ. Không chỉ như vậy, Thanh trúc môn còn dâng thêm một vạn linh ngọc.
Thẩm Tình Đan căm tức Thác Bạt Hồng: - Thác Bạt Hồng ngươi câm miệng, lúc trước nếu không phải ngươi thất ước thì mẫu thân ta đâu phải chết? Tiêu Dao cung đâu bị Hỏa liên môn Tam hoa giáo chèn ép đến mức này? Ngươi bây giờ lại còn có mặt mũi nhắc tới việc này sao?
Thác Bạt Hồng thở dài một tiếng: - Việc thất ước là ta không đúng. Bất quá ta đã giải thích qua, lúc ấy Hỏa liên môn Tam hoa giáo xin cường nhân đối phó ta, khiến ta không thể phó chiến.
Thẩm Tình Đan hừ lạnh: - Ngươi không thể phó chiến, Thanh trúc môn hạ nhiều như vậy, Trưởng Lão đường chủ đều không thể phó chiến?
Thác Bạt Hồng trả lời: - Đều bị chặn lại rồi.
- Ngươi cho là ta còn có thể tin vào chuyện ma quỷ của ngươi? Thẩm Tình Đan nói.
Thác Bạt Hồng thở dài, buông tay nói: - Cung chủ tin hay không, sự thật đều là như thế. Kỳ thật cung chủ cần gì phải chấp nhất, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, ta thề ta tất đối tốt với nàng. Tấm lòng ta dành cho cung chủ, thiên địa có thể chứng giám!
Thẩm Tình Đan quay mặt nhìn ra xa không nói lời nào.
Nhìn Thẩm Tình Đan, Thác Bạt Hồng sinh lòng tức giận: - Thẩm cung chủ chấp nhất như thế, không phải là vẫn còn nhớ nhung vị đại nhân kia không quên đi?
Thác Bạt Hồng lại không thèm để ý nói: - Mấy trăm năm rồi, vị đại nhân kia có từng tới thăm Tiêu Dao cung? Nàng xem, hôm nay vạn tiên triều bái, Tiêu Dao cung cũng có trên danh sách. Nhưng vị đại nhân kia có từng nói muốn gặp nàng? Không có! Kỳ thật hắn căn bản cũng không nhớ tới nàng nữa.
- Cho nên ngươi vừa lúc tới đó tìm ta? Thẩm Tình Đan lạnh lùng nhìn Thác Bạt hồng: - Nhìn tận mắt Tiêu Dao cung gặp lạnh nhạt, không ai để ý rồi tùy ý tới ép ta?
Thác Bạt Hồng vội hỏi: - Cung chủ nói cẩn thận, Thác Bạt Hồng tuyệt không bức hôn. Chỉ có điều Tiêu Dao cung thiếu Thanh trúc cửa mười ngàn linh ngọc hơn một trăm năm, ta Thác Bạt Hồng có giục cũng không quá đáng chứ? Thiếu nợ thì trả tiền, việc này nói thế nào cũng là ta có lý. Cho dù vị đại nhân kia tới cũng không thể vì thế trừng phạt tại hạ. Cho dù thế giới này tôn xưng kẻ mạnh thì cũng phải nói đạo lý, đúng không?
- Đúng là có lý. Một thanh âm từ từ vang lên.
Thanh âm này vừa thốt ra, Thác Bạt Hồng sắc mặt đại biến, đang muốn quát hỏi người nào, lại nhìn thấy gương mặt Thẩm Tình Đan hiện niềm vui bất ngờ, lập tức biết chuyện gì xảy ra, trong lòng biết không ổn, sự tình quả nhiên vẫn phát triển theo hướng mình lo nhất.
Hắn ứng biến cũng nhanh, chưa nhìn thấy gì đã trực tiếp quỳ xuống: - Thác Bạt Hồng gặp qua Tiên Tôn!
Một bóng dáng hư ảo xuất hiện, đúng là Đường Kiếp.
Hắn cũng không để ý Thác Bạt Hồng đang quỳ trên đấy, nhìn thẳng Thẩm Tình Đan.
- Đã lâu không gặp. Hắn nói.
- Đã lâu không gặp. Thẩm Tình Đan trả lời, sương mù trong mắt lan tỏa.
Hắn rốt cục đã tới.
Nàng cưỡng chế kích động trong lòng, cố gắng bình ổn tâm tình của mình, chỉ có điều bàn tay run nhè nhẹ đáng tố cái nội tâm kích động của nàng.
- Những năm gần đây, bận việc.. Tu luyện, cũng không biết tình huống của nàng, là ta sơ sót. Đã có khó khăn, vì sao không nói cho phái Tẩy Nguyệt? Đường Kiếp hỏi.
Thẩm Tình Đan lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Nói cho phái Tẩy Nguyệt?
Nói như thế nào?
Không thể không hướng phái Tẩy Nguyệt cầu viện, nhưng ngoại trừ Đường Kiếp, Thẩm Tình Đan cũng không nhận ra ai là bạn của hắn. Cầu viện đương nhiên không được coi trọng.
Về phần năm đó nàng và Đường Kiếp ở Nhai Hải thành lập giao tình, kề vai chiến đấu lại không ai biết.
Mọi người biết đến quan hệ giữa Đường Kiếp và Thẩm Tình Đan, chẳng qua là năm đó trên Thiên Đô Phong lục phái chi chiến, trăm năm ước hẹn.
Nhưng mà sau trăm năm, Đường Kiếp vẫn chưa cưới Thẩm Tình Đan, trăm năm ước hẹn cứ thế mà chết, quan hệ hai phái có thể tưởng tượng, nhưng chỉ sợ không có tốt như người ta tưởng tượng. Lại qua trăm năm, Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên thành thân là việc thiên hạ đều biết, thì càng không ai để ý tới Tiêu Dao cung.
Từng kề vai chiến đấu, thông cảm lẫn nhau, bất quá chỉ là một đoạn gặp gỡ bất ngờ, không ai biết được, đương nhiên cũng không ai để ý.
Nhìn Thẩm Tình Đan bất đắc dĩ, Đường Kiếp cũng ý thức được gì, gật đầu nói: - Là ta sơ sót, ta vốn tưởng Tiêu Dao cung vào Văn Tâm sẽ được chiếu cố.
Thẩm Tình Đan im lặng.
Chiếu cố?
Tự nhiên là có.
Lúc mới vào Văn Tâm, phái Tẩy Nguyệt đích xác chiếu cố tới Tiêu Dao cung rất nhiều.
Nhưng không ai có thể chiếu cố vĩnh viễn, tương lai vẫn phải dựa vào chính mình.
Nhìn Đường Kiếp, Thẩm Tình Đan mỉm cười: - Ngươi có thể tới thăm ta, ta cũng rất thấy đủ rồi.
Đường Kiếp lắc đầu: - Ta lại không thể tha thứ cho mình. Mấy năm nay làm khổ nàng, nàng nói cho ta biết, ta làm chủ cho nàng. Có phải Thanh trúc môn chủ không?
Hắn nói xong đưa mắt nhìn Thác Bạt Hồng.
Thác Bạt cả kinh kêu lên: - Tiên Tôn hiểu lầm, Thanh Trúc môn tuyệt đối không có ức hiếp Thẩm cung chủ, cho tới nay đều chiếu cố Tiêu Dao cung. Năm đó Tiêu Dao cung đối kháng Hỏa liên môn Tam hoa giáo, lấy một chọi hai không được, là Thanh trúc môn ra tay giúp bọn họ ngăn cản. Sau cung chủ tu luyện tiêu dao thủ cần tài nguyên, cũng là Thanh trúc môn cung cấp. Khoản tiền này bọn họ thiếu hơn một trăm năm! Thanh trúc môn vẫn chưa hề đòi lại, Thác Bạt Hồng hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ta thừa nhận, trong khoảng thời gian này thúc giục Thẩm cung chủ thành thân có phần mất lễ nghi, nhưng bất kể thế nào cũng không đến mức ức hiếp! Xin Tiên Tôn minh giám!
Đường Kiếp nghe xong, quay đầu lại nhìn Thẩm Tình Đan: - Là như thế phải không?
Đường Kiếp lại nhíu nhíu mày: - Hỏa liên môn và Tam hoa giáo ta biết, cũng là môn phái ngàn năm ở Văn Tâm, các nàng sao lại nảy sinh tranh cãi với họ? Phái Tẩy Nguyệt tại sao không chịu quản?
Thẩm Tình Đan lúc này mới nói.
Chuyện này kỳ thật vẫn liên quan tới chuyện Tiêu Dao cung dời vào Văn Tâm cảnh năm đó.
Cái gọi là tu hành, tu ở tài nguyên. Mà thổ địa chính là tài nguyên trực tiếp nhất. Có thổ địa mới có Linh Điền, có thổ địa mới có nhân dân, có thổ địa mới có linh khí.
Bởi vậy cho dù tu giả có thể tu hành, bọn họ cuối cùng vẫn không thể rời thổ địa, vẫn có nhu cầu với tài nguyên.
Năm đó phái Tẩy Nguyệt là người kéo Tiêu Dao cung kéo qua, đương nhiên phải phân cho Tiêu Dao một miếng.
Nhưng đất đai ở Văn Tâm kỳ thật sớm đã bị phân chia xong, chỗ linh khí tốt nhất sung túc nhất thuộc về phái Tẩy Nguyệt, còn dư lại chia cho các môn phái lớn nhỏ. Tiêu Dao cung mới đến là không có lãnh thổ, nhưng phái Tẩy Nguyệt lại chia cho các nàng. Bọn họ cũng không có thể chuyển đi chỗ khác, cũng không muốn để đất của mình cho Tiêu Dao cung, kể từ đó, cũng chỉ có thể chiếm đoạt của các môn phái khác.
Khu đất năm đó chia cho Tiêu Dao cung chính là phân chi từ hai môn phái trung đẳng là Hỏa liên môn và Tam hoa giáo.
Từ đó trở đi, ba phái chôn xuống hạt giống cừu hận.
Đối với hai phái mà nói, Tiêu Dao cung chính là cướp đoạt lãnh thổ của người, còn đối với Tiêu Dao cung lại là cái giá bọn họ gia nhập Văn Tâm. Hai phái muốn tìm cũng không nên tìm bọn họ gây phiền toái, mà nên đi tìm phái Tẩy Nguyệt.
Đáng tiếc Tiêu Dao cung có tự nhận vô tội thế nào cũng không làm phai nhạt hận ý hai phái.
Cũng may khi đó phái Tẩy Nguyệt cũng coi như che chở Tiêu Dao cung, bởi vậy hai phái mặc dù trong lòng có hận, nhưng cũng không có biện pháp.
Nhưng sự tình sẽ luôn xuất hiện biến hóa.
Làm người ta bất đắc dĩ là biến hóa này do Đường Kiếp tạo thành.