Trận chiến đấu này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, luận thời gian chỉ có hơn mười nhịp thở.
Nếu không phải trong thiên địa còn sót lại hỗn độn, chỉ sợ ai cũng nghĩ chuyện mới xảy ra là giấc mộng.
Trận đại chiến thời gian ngắn ngủi, nhưng mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Đường Kiếp bản tôn tử vong tại chỗ, thi thể bị kéo vào cánh cửa Minh Giới, theo ý nào đó, Đường Kiếp chẳng khác gì đã chết, hiện tại còn sống chỉ là phân thân tu luyện thành công.
Hoàng Đình thế giới vừa mới đào tạo thành công đã gặp đả kích nặng nề trước nay chưa từng có.
Đại lượng ngũ hành tộc nhân tử vong, hơn mười danh Tử Phủ, gần ngàn Thiên Tâm, hơn mười vạn tu giả trong trận chiến này sống sót mấy người tu vi cao nhất!
Đối với Hoàng Đình thế giới mà nói, chuyện này tương đương với một lần gặp đại kiếp nạn diệt thế. Ở trong thời gian kế tiếp, sinh linh còn có thể tái hiện, ngũ hành tộc còn có thể sinh sôi không, ngay cả Đường Kiếp cũng không rõ. Cần phải có thời gian phát triển, cần mình đi đào tạo!
Hoàng Đình thế giới nguyên bản thống nhất bị vỡ thành mấy khối, biển theo khe nứt tiến vào, đẩy các mảnh vỡ ra xa nhau.
Vài đại trận giới nội cũng bởi vậy tổn hại, Hà Xung cùng những người khác không thể không liều mạng chữa trị trận pháp, duy trì thế giới. Bất quá bọn họ cũng chẳng khá hơn, uy năng kim tiên khủng bố khôn cùng, ba chưởng gần như phá nát Hoàng Đình thế giới, ngũ đại Địa Tiên cũng chết ba lượt. Bởi vì uy năng quá mạnh nên số lượng Tiên Nguyên hao hụt rất nhiều nhiều, một lần chết tương đương với mấy lần, nếu kim tiên bổ thêm một chưởng, chỉ sợ mọi người cũng mất tư cách sống lại giống bản tôn.
Vì thế, mọi người nghĩ lại mà rùng mình.
Đại La Kim Tiên, quả nhiên không hổ là cảnh giới siêu việt vô thượng.
Ngược lại là Đường Kiếp tổn thất ít nhất.
Bàn tay kim tiên biến mất, tất cả đạo lực khôi phục, Đường Kiếp liền khôi phục bình thường, Hứa Diệu Nhiên cũng vô sự. Hai phu thê nhìn nhau mà vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Một lát sau, Hứa Diệu Nhiên mới nói: - Bản tôn vào Minh giới, phải làm thế nào đây?
Nàng còn chưa biết bản tôn đã hoàn toàn tử vong.
Đường Kiếp ngẫm lại cũng không nói, chỉ nói: - Sống chết có số, có một số việc nghĩ nhiều vô ích, lại nói không phải còn có Tiểu Tam sao.
Nhìn ánh mắt Đường Kiếp điềm tĩnh tự tin, Hứa Diệu Nhiên vốn đang hoảng sợ dần dần an định lại.
Quay đầu nhìn lại, đỉnh núi phía xa tràn ngập tiếng khóc.
Ngọn núi lớn ngàn dặm giờ chỉ còn một đỉnh núi.
Đỉnh núi Tinh Diệu Môn được Hoàng Vô Cực toàn lực giữ gìn, khó khăn lắm mới bảo vệ được.
Nhưng mà trừ lần đó ra, Tinh Diệu Môn không còn dư lại gì. Tất cả kiến trúc, Linh Điền, tất cả đều bị hủy, thậm chí còn có vài người chết thảm.
Núi cao biến thành hoang vắng, thành cung tro tàn hoang vắng.
Tinh Diệu Môn xây dựng gần trăm năm chưa xong đã hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ một tiếng chấn động, chỉ một câu hô quát, chỉ chút gió tàn, chút dư uy đã tạo thành cục diện trước mắt.
Hoàng Vô Cực nhìn đống hoang tàn, tâm tang mà chết.
Đường đường một môn phái có Địa Tiên lại bị coi là mồi dụ địch, hơn nữa tổn thất nghiêm trọng như vậy, mức độ đả kích thế nào có thể nghĩ.
Giờ này khắc này, hắn đã không còn phong thái như xưa.
Nhìn hắn, Đường Kiếp rất băn khoăn.
Hắn bay về phía Hoàng Vô Cực.
- Ngươi còn tới làm gì? Mấy tên Tử Phủ Tinh Diệu Môn căm tức nhìn hắn, tuy biết mình không phải đối thủ của hắn, tuy rằng biết rõ người này thực lực khủng bố đánh được cả kim tiên, cả lão tổ cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng bọn họ vẫn không hề lui bước.
Đường Kiếp cũng không tức giận, hắn biết bọn họ có lý do để hận.
Mặc kệ như thế nào, mọi chuyện đều do mình gây ra.
Cho nên hắn dứt khoát nói: - Đó là một cạm bẫy, Thượng nhân.
Hoàng Vô Cực nhìn hắn: - Thế nào? Ngươi cho là lão phu đang hại ngươi?
Đường Kiếp lắc đầu: - Đương nhiên không phải, ta chỉ nói người bố trí cạm bẫy chính là Tề Thiên tông, ta và ngươi đều là người bị hại. Tinh Diệu Môn có tâm huyết, nhưng càng nên có lý trí, nếu không chỉ để người ta thừa dịp.
Hoàng Vô Cực ngẫm nghĩ một chút, chỉ có thể gật gật đầu: - Ta biết, ai bảo năm đó chúng ta giết người Tề Thiên tông, lúc trước cũng biết phiền toái sớm muộn gì sẽ đến. Tuy nhiên Tề Thiên tông vốn tính ương ngạnh, tung như thế, nếu cho lão phu thêm một cơ hội, lão phu cũng sẽ giết bọn họ.
Nghe thế, Đường Kiếp mỉm cười: - Vâng, tuy rằng chúng ta giết hai phái, nhưng nguyên nhân lại do họ gây ra, làm việc nếu không thẹn với lương tâm thì không cần phải hối hận.
Mặc dù nói này đó hơi vô nghĩa, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là thống nhất lập trường và tư tưởng. Xảy ra nhiều thảm sự như vậy, Đường Kiếp đầu tiên cần thống nhất tư tưởng, vấn đề ở đối thủ chứ không phải mình. Như thế mới có thể đồng tâm, tiếp tục làm bằng hữu.
Sau khi thống nhất ý kiến, Đường Kiếp nói: - Tuy nói vậy những vẫn phải giải quyết phiền toái. Kim tiên Tề Thiên tông không giết được ta, tất nhiên sẽ còn đến. Nơi này không thể ở lâu, ta phải lập tức rời đi.
Hoàng Vô Cực gật gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Đường Kiếp lại nói: - Nhưng ta đi rồi, Tinh Diệu Môn làm sao bây giờ? Trận chiến hôm nay, không chỉ tạo tổn thương cho ta mà còn làm Tề Thiên tông xác nhận quan hệ giữa ta và Tinh Diệu Môn, chỉ sợ kế tiếp sẽ không kiêng nể gì mà tiêu diệt quý phái.
Hoàng Vô Cực nghe mà chấn động.
Đường Kiếp đã nói trúng tâm sự của hắn.
Đường Kiếp nhìn hắn như vậy, nhân tiện nói: - Vì kế hoạch hôm nay, sợ chỉ có một cách.
- Cách gì? Hoàng Vô Cực hỏi.
- Đi Tê Hà Giới! Đường Kiếp trả lời: - Nơi đây không lưu thì tất có chỗ lưu ta. Tề Thiên tông tay có dài tới đâu cũng không thể che hết toàn bộ Tinh La Đại Thiên Giới. Đổi một nơi khác tiếp tục phát triển, nói không chừng còn có thể phát triển tốt hơn.
- Đổi nơi khác phát triển? Hoàng Vô Cực ngơ ngác.
Có thể nói, đổi nơi phát triển nói dễ hơn làm. Dưới tình huống này còn tương đương với bỏ xứ chạy nạn.
Muốn đi tới một nơi hoàn toàn mới, người không quen cũng thôi đi. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Hồng hoang đại lục là đại lục lớn nhất, đi bất kỳ đâu cũng sẽ nhỏ hơn.
Như trước đã nói, tầng cấp lớn nhỏ trực tiếp quan hệ đến tiền đồ của tu giả, thế giới càng lớn, tầng cấp càng cao thì tiền đồ càng lớn. Như Hoàng Đình thế giới, Đường Kiếp mất nhiều tài nguyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đào tạo một địa tiên. Tê Hà Giới cho ra một Chân Tiên là cực hạn; duy có Hồng hoang đại lục, Tiên Đài thành xếp thành đống, có cả kim tiên thánh tiên.
Bởi vì cái gọi là người đi lên chỗ cao, từ Hồng hoang đại lục đi Tê Hà Giới là chạy từ thành phố lớn về nông thôn, có bao nhiêu người có thể chấp nhận? Đối với Hoàng Vô Cực mà nói, thì càng trói buộc hắn phát triển —— hắn ở Hồng hoang đại lục cũng mới thành Địa Tiên, chạy tới Tê Hà Giới còn có hi vọng sao?
Nhưng sự thật tàn khốc lại cho hắn biết, ngoài cách này không còn cách nào khác tốt hơn, bởi vậy trong lòng do dự, nhất thời do dự.
Đường Kiếp nhìn ra suy nghĩ của hắn, tiếp tục nói: - Tê Hà Giới đang chuẩn bị chiến tranh tu giới.
- Cái gì? Nghe thế, Hoàng Vô Cực chấn động.
Hắn nhìn Đường Kiếp, Đường Kiếp rất khẳng định gật đầu.
Hoàng Vô Cực hỏi: - Ai khơi mào?
Câu hỏi rất có tiêu chuẩn, chuyện tu giới từ trước đến nay ai mạnh thì đi gây chiến, cho nên thực tế câu này muốn hỏi ai mạnh hơn.
Đường Kiếp trả lời: - Chúng ta. Tê Hà Giới có một vị Chân Tiên, không tính ta, năm Địa Tiên.
- Mục tiêu?
- Không có Chân Tiên, bốn Địa Tiên.
- Vậy có thể. Bất quá nếu Tinh Diệu Môn tham dự, chẳng phải là phá đất?
- Phải đi thì mới có chỗ tốt. Đường Kiếp trả lời.
Lúc trước chuyện của Tiêu Dao cung khiến Đường Kiếp biết cưỡng ép phân chia địa bàn rất dễ dẫn phát mâu thuẫn. Nhưng Tinh Diệu Môn thừa dịp chiến tranh tu giới trực tiếp cướp đoạt Huyết Hà giới làm địa bàn thì sẽ không như chuyện của Tiêu Dao cung. Đối với Tê Hà Giới mà nói, bọn họ có nhiều trợ thủ, có thể đẩy nhanh tiết tấu. Chỉ cần có thể thuận lợi tóm thế giới, Tê Hà Giới thực lực tăng mạnh, tương lai còn có thể tiếp tục thâu tóm giới khác, theo thực lực không ngừng đề thăng mà tiến vào trình tự rất cao.
Dưới tình huống như vậy, đối với việc Tinh Diệu Môn gia nhập sẽ chỉ là hoan nghênh chứ không phải là cự tuyệt.
Mà đối với Tinh Diệu Môn mà nói, bởi vì Tê Hà Giới chỉ có một Chân Tiênc của phái Tẩy Nguyệt, ý vị bọn họ qua đó địa vị cũng sẽ không thấp, trên cơ bản chính là đại phái gần với phái Tẩy Nguyệt, không cần phải nín thở như bên này vậy.
Hoàng Vô Cực còn có tu giả Tinh Diệu Môn nhanh chóng nhận ra đây là một cơ hội, lập tức quyết định di chuyển.
Thời gian Tề Thiên tông cho bọn họ không nhiều lắm, cho nên nói là làm, Tinh Diệu Môn bắt đầu thu dọn đồ đạc đi đường. Cũng may tu giả cuộc sống đơn giản, có đồ vật gì cũng chỉ cần một túi Giới Tử mang đi. Hơn nữa Đường Kiếp có Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trực tiếp thu đồ rất nhanh —— Hoàng Đình thế giới rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm, cần phải có người đi làm việc. Dù sao bọn họ nhàn rỗi thì làm những việc cần thiết đi.
Đương nhiên cũng có người không nguyện ý rời khỏi, Hoàng Vô Cực cũng không bắt buộc, mặc kệ họ tự đi.
Vì thế, Đường Kiếp đóng gói Tinh Diệu môn vào ngũ nguyên động phủ, dưới Gang Tấc Thiên Nhai chạy đi cực nhanh.
Cùng lúc đó, phía trên Minh hà.
Một khối nhục thân khổng lồ chậm rãi trôi qua.
Phảng phất như một con thuyền lớn đi tới chân trời.
Sâu sâu phía chân trời là một ngọn núi bạch cốt. Ở đỉnh cao nhất có một tòa đại điện nguy nga, vô tận uy nghiêm.