Cấp bậc này dốc toàn lực đã có thể thi triển pháp thuật uy năng lớn. Toàn lực thi triển, nếu không phải quá bắt bẻ, dùng từ che trời phủ đất, che khuất bầu trời để hình dung thì miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Đào Thiên Đức giờ đang "Toàn lực" ra tay, không suy xét uy lực thực tế, một vùng băng sương bao trùm phạm vi trăm trượng, cuốn lấy mấy chục tu giả vẫn có thể làm được, hơn nữa có tâm phát tán nên diện tích có phần rộng hơn.
Cho nên Đào Thiên Đức dùng chiêu này ảnh hưởng tới ít nhất một phần ba người của Huyết tộc liệp sát đoàn, và Lệ Tiêu còn đúng là kẻ đứng mũi chịu sào.
Thân là Huyết tộc, Lệ Tiêu sớm đã thành thói quen ức hiếp Nhân Tộc. Một lần Nhân Tộc dám phản kháng đã khiến hắn "Khiếp sợ" rồi. Không ngờ khi mình tới cửa "Đòi công đạo" còn bị đối phương "Tùy ý lăng nhục".
Nhìn sóng tuyết hùng hổ cuốn tới, hoàn toàn không coi Tử Phủ như hắn ra gì, Lệ Tiêu đã tức giận đến muốn cắn vỡ răng nanh.
Đây không chỉ là khiêu khích hắn mà còn là khiêu khích toàn bộ Huyết tộc!
Niệm động pháp sinh, huyết lãng bay lên trời, đón lấy tuyết sắc sương hoa.
Linh Hoàn đối Tử Phủ, Đào Thiên Đức bị bại là chuyện không có gì lạ.
Tuyết lãng đụng huyết lãng nháy mắt đã tan thành mây khói, huyết lãng thế nhưng không giảm chút nào, tiếp tục dũng mãnh lao tới thiên thu thành, lấy một cỗ huyết đồ khí thế ngàn dặm đánh úp lại.
Một luồng sáng xanh chặn huyết lãng của Lệ Tiêu, chặn ở ngoài thiên thu thành.
Lệ Tiêu sắc mặt khó coi: - Liễu Nam Sơn, thực sự nghĩ rằng dựa vào thiên thu thành, ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?
Theo tiếng hắn hô, chỉ thấy xa xa có hai người bay tới.
Một lão giả râu tóc bạc trắng, phía sau còn đi theo một lão đầu trọc, người còn lại là nữ tử xinh đẹp như hoa, quần áo hở hang, trong tay còn cầm một cây đàn.
Nhìn thấy hai người này, Liễu Nam Sơn sắc mặt đại biến: - Là Hà Lão Lư và Huyết hậu, mau khởi động Lưu Vân thiên sương trận.
Hai người này đều là người nổi tiếng ở Huyết tộc, tu vi đều là Hóa Thần Kỳ, lấy hai đối một, Liễu Nam Sơn tuyệt không phải là đối thủ, cho nên quyết định phát động đại trận.
Nữ tử cười lớn nói: - Nam Sơn làm gì từ chối người từ ngoài ngàn dặm thế, Lưu Vân thiên sương đại trận chỉ khi hai tộc có chiến tranh mới sử dụng. Hiện giờ Huyết tộc không thịnh hành việc binh đao, chỉ tới nói đạo lý đã phải mở trận, đừng nói là hôm nay sử dụng trận pháp không cần tiêu hao chứ? Hay là Lưu Vân thiên sương đã thành tài sản riêng của Diệp Hồng Minh rồi?
Lời này thật ác độc, định nghĩa trận chiến này là tranh chấp khiến khiến Liễu Nam Sơn bị kiềm hãm. Chính như lời nói, Lưu Vân thiên sương mỗi lần khởi động hao tổn của cải cực lớn. Vậy nên Lưu Vân thiên sương không phải nói dùng là dùng, dù sao cũng phải nhìn tình thế, xác nhận tình thế bất lợi mới khởi động. Trước mắt đối phương chỉ hơn hóa thần, thực lực sai biệt cũng không rõ ràng, toàn lực một trận chưa chắc đã thua, rốt cuộc có cần mở đại trận không thì còn phải thương thảo.
Chỉ vào phút do dự này, nữ tử áo đỏ đã bay tới gần, phất ống tay áo thả hoa hồng đầy trời.
Liễu Nam Sơn biết không tốt, biết mình trúng tâm thuật của huyết hậu, lần này chần chừ đã bỏ lỡ thời cơ bắt đầu tốt nhất. Chỉ thấy những đóa hoa vỡ vụn sinh ra mây mù mảu đỏ ở không trung.
Mây mù bao phủ, linh triều hỗn loạn, vạn vật không hưng, toàn bộ thiên địa phiêu diêu, lâm vào mê loạn.
Đường Kiếp cảm nhận được đây là một pháp thuật quỷ dị, tác dụng chân chính kỳ thật không phải người, mà là vật, các loại vật thể có linh tính —— nó dùng để đối phó pháp trận!
Quả nhiên dưới sương mù đỏ, vạn vật bất hưng, Lưu Vân thiên sương trận lập tức vận chuyển khó khăn, đại trận bảo vệ thành nhất thời không thể phát động.
- Là Vạn Tử Thiên Hồng Yên, mau mau xua tan! Liễu Nam Sơn đã khàn giọng kêu to lên.
Chúng tu đồng loạt ra tay, muốn đuổi sương khói này đi.
Lão nhân râu tóc bạc trắng thấy thế, há miệng rống một tiếng.
Tiếng hô nghe bình thường, chợt nghe không trung vang lên âm thanh ầm ầm như sấm, phảng phất như có thần tiên đánh trống trên trời. Nếu cẩn thận nghe sẽ thấy nó là một tiếng gầm rú, nhưng chẳng biết tại sao không tiêu mà ngưng tụ như thực chất, không ngừng quanh quẩn phía chân trời, giống một chiếc dùi lớn đập thùng thùng.
Phương pháp này tên Lôi công oanh!
Thời khắc này Lôi công oanh vừa ra, chúng tu chỉ cảm thấy màng tai ù đi như có vạn tiếng chuông trống cùng kêu, tâm hồn con người run rẩy, khó có thể tập trung tinh lực.
Bên kia Lệ Tiêu dữ tợn nói: - Chúng tu gia, còn chờ gì nữa, giết bọn họ!
Chúng tu đã cùng đi lên, bắt đầu điên cuồng thi pháp.
Đường Kiếp thấy rõ Vạn Tử Thiên Hồng Yên và Lôi Công Oanh tuy mạnh, nhưng chỉ có thể ảnh hưởng Lưu Vân thiên sương nhất thời, không có khả năng khiến Lưu Vân thiên sương trận không thể phát động. Nhưng mục đích của đối phương hiển nhiên cũng chỉ ở đó —— Lệ Tiêu cũng không có ý bắt cả tòa thiên thu thành, chuyện đại chiến hai tộc hắn không có ý định làm, hắn chỉ thầm nghĩ mượn cơ hội này chiếm một chút tiện nghi. Giết vài Nhân Tộc đoạt bảo vật rồi đi.
Chuyện này ở Huyết tộc là vinh quang, không có di chứng gì.
Thời khắc này Huyết tộc nổi cuồng, Liễu Nam Sơn đã biết việc khó bỏ qua, cả giận nói: - Chớ có càn rỡ!
Thanh cương bay tới Lệ Tiêu.
Chỉ có điều Thanh Cương chưa đến đã bị mây đỏ cuốn đi, cũng là nó đã chạy tới chặn lại Liễu Nam Sơn.
Cùng lúc đó Hà Lão Lư bay tới, Vương Chiến Sơn, Mặc Vô Tâm và La Hương Nhiễm cùng bay tới. Ba người này đều là Dục Anh Kỳ, lấy ba đối một theo lý không phải là đối thủ của Hà Lão Lư, nhưng thực tế lại cảm giác Hà Lão Lư thực lực cũng thường thôi, lấy ba đối một thậm chí còn có thể chiếm thượng phong, lập tức cảm thấy người này vốn chỉ thổi phồng uy danh.
Hai gã hóa thần bị ngăn trở, Lệ Tiêu cũng lao đến.
Chỉ thấy trên người hắn hồng quang nở rộ, sau lưng sinh ra một cái đầu, đồng thời thắt lưng sinh ra hai cánh tay, thân hình điên cuồng bạo phát biến thành người khổng lồ cao mười trượng, hai đầu bốn tay, trong tay cầm chùy, côn, búa, giản - bốn loại vũ khí hạng nặng mang theo gió lốc đánh tới.
Huyết tộc phần lớn là thể pháp song tu, thân thể dũng mãnh, chiến pháp dũng mãnh, bởi vậy dù là Dục Anh nhưng đối mặt với Liễu Nam Sơn là Hóa Thần Kỳ cũng không sợ, toàn thân huyết khí lượn lờ, lực triều mãnh liệt, vừa có thần lực cái thế, lại có pháp thuật thông thiên, nói phong cách chiến đấu cũng có vài phần giống Đường Kiếp.
Người này tuy là Dục Anh, nhưng thực lực coi như đứng đầu Dục Anh, bốn vị trưởng lão Diệp Hồng Minh bị hai hóa thần kiềm chế, chỉ có hắn phát uy không trung. Tuy nhiên Diệp Hồng Minh cũng không có biện pháp, lúc này chợt nghe một tiếng quát: - Bố trí thanh mộc trận!
Đúng là Tô Hồng Mi.
Theo tiếng kêu của nàng, vô số đệ tử theo trình tự sắp hàng, rút kiếm, đồng thời quát một tiếng, chỉ thấy vô số kiếm khí ở trên không trung ngưng tụ ra một đạo kiếm khí cự đại chém về phía Lệ Tiêu. Lệ Tiêu xông tới, chỉ thấy trên bầu trời kích động thanh thế kinh khủng hơn cả hóa thần đại chiến, lấy Lệ Tiêu đường đường là Tử Phủ, công kích toàn lực đánh ra lại bị đám đệ tử đó chắn lại.
Xa xa Đường Kiếp nhìn cảnh tượng này, cũng không tán thưởng, ít nhất chiến trận liên kết này có uy năng không dưới Tê Hà lục đại phái.
Lúc này tu sĩ thủ hộ Lưu Vân thiên sương trận toàn lực phát động, chỉ cần kéo dài thêm nửa khắc thù có thể phát động trận pháp. Nhưng bọn họ không biết, Lưu Vân thiên sương trận đã không thể phát động —— Đường Kiếp đang đứng ở mắt trận Lưu Vân thiên sương trận lạnh lùng nhìn chiến sự triển khai.
Thiên thu thành, tu giả song phương va chạm.
Dù Diệp Hồng Minh có được Thanh Mộc Chiến Trận, nhưng nhìn tình thế mà nói, Diệp Hồng Minh vẫn rơi xuống hạ phong. Lệ Tiêu không hổ là thủ lĩnh Huyết tộc liệp sát đoàn, cường giả Huyết tộc đối mặt với Thanh Mộc Chiến Trận hoàn toàn không sợ, bốn kiện trọng binh khí thay nhau nện xuống, nhấc lên từng đợt tấn công khủng bố, nên những đệ tử liên quan khí huyết sôi trào. Những người khác của huyết tộc liệp sát đoàn cũng điên cuồng tiến công.
Huyết tộc từ trước đến nay dũng mãnh thiện chiến, thể pháp song tu là đặc điểm dũng mãnh nhất, thời khắc này lượn lớn Huyết tộc tu sĩ đồng thời thi pháp, điên cuồng công kích, lại có Lệ Tiêu nhất đẳng mãnh nhân dẫn đầu, đệ tử Diệp Hồng Minh không ngừng kêu khổ. Có người tu vi hơi thấp không duy trì được liên tục khóc ra máu. Còn có ngươi hơi không cẩn thận đã bị Huyết tộc lôi ra chiến trận, chết tại chỗ.
Tình thế tràn đầy nguy cơ, Lưu Vân thiên sương trận lại chậm chạp không mở ra, Liễu Nam Sơn sốt ruột kêu lên: - Lệ Tiêu, kẻ giết người là Đường Xung, ta có thể giao người cho ngươi!
Hắn nếu như đã chiếm thượng phong mới giao người, hay lúc đại trận mở ra thì Lệ Tiêu sẽ tiếp nhận rồi. Nhưng giờ đại trận chưa bắt đầu, Huyết tộc chiếm ưu thế, Lệ Tiêu đâu để ý tới hắn, Đường Xung là ai cũng không có hứng thú xử lý, chỉ lao vào sát phạt.
Liễu Nam Sơn tâm như lửa cháy, nhưng lại không có biện pháp nào.
Nhìn tình hình này, Đường Kiếp biết thời cơ đã tới, âm thầm động pháp quyết.
Một đám Huyết tộc cảm thấy thân thể bị kiềm hãm, linh khí vận chuyển trong cơ thể như mất đi linh quang. Không chỉ là tu giả bậc thấp mà ngay cả Lệ Tiêu cũng thấy huyết mạch vận chuyển không tiện. Cái gọi là niệm thông thiên, niệm động pháp sinh giờ khắc này như bị thiên địa áp chế, ý niệm trong đầu trì trệ hẳn.
Kết quả chính là Huyết tộc khí thế xuống dốc, ngược lại là Nhân Tộc khí thế như bão tố. Tô Hồng Mi đứng tuyến đầu tỏa ánh sáng như đang dùng bảo vật gì đó. Một kiếm chém ra, phía sau có vô số kiếm khí tụ lại, ngay sau đó kiếm khí chém về phía Lệ Tiêu.
Lệ Tiêu cảm giác như có luồng sức mạnh mãnh liệt muốn đánh vỡ khí kình hộ thân của hắn, chỉ một kích đã phá hủy tráo hộ thể, dư lực đánh tới gần như bổ đôi Lệ Tiêu ra.
- Kiếm ý! ! ! Lệ Tiêu không dám tin kêu lên.
Trái lại Tô Hồng Mi đại chấn, một kiếm vừa rồi nàng cảm giác như mình đã lĩnh ngộ được gì đó. Một cảm giác sắc bén từ đáy lòng dâng lên, không ngờ có thể đả thương Lệ Tiêu.
Là kiếm ý sao? Không ngờ mình lâm trận khổ chiến có thể ngộ ra kiếm ý.