Trên không trung, Tận Thiên Nhai dựng trường kiếm nói: - Vì sao không thể là ta? Huyết Hà Chi Chủ, trường sinh Ma tôn, hiện giờ Huyết Hà giới gặp đại nạn cần giúp đỡ. Chỉ cần ngươi đồng ý trả lại đồ cho ta, ta lấy thiên đạo thề thay ngươi đánh trận này!
Đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Năm đó hắn bị tam tộc Đại Năng liên hợp trấn áp dưới tiên sơn, bảo vật bị Huyết Hà Chi Chủ và Ma Môn Ma Tôn chia nhau, bản thân thì thành tù binh kiêm chiến lợi phẩm của Trần Thiên Minh Quan, sau khi bỏ chạy lúc nào cũng muốn thu hồi đồ đạc của mình. Hắn đi đại khai sát giới yêu ma hai tộc cũng là muốn thu hồi bảo vật của mình, nhưng đáng tiếc không lấy được, mãi đến giờ, Tê Hà Giới quy mô tiến công, ngược lại cho hắn một cơ hội.
Trường Sinh Ma tôn nghe xong, cũng không nhiều lời, chỉ vung tay áo lên, hai đạo hào quang bay về phía Tận Thiên Nhai.
Tận Thiên Nhai vung tay nhận lấy, là một thanh trường kiếm màu tuyết, một mai kim toa.
Trong biển máu, một bàn tay lớn bay lên, trong tay là một con mắt ngọc thạch, toàn thân lam quang trong suốt, dù chỉ là một kiện nhưng khi Huyết Hà Chi Chủ giao ra có vài phần không nỡ.
Tận Thiên Nhai mất đi ba món đồ này, tuy trải qua mấy ngàn năm thì đây vẫn là ba món bảo vật quan trọng nhất với hắn, có thể trở về đã cảm thấy mỹ mãn, lập tức vứt đi thanh kiếm vừa sử dụng, cầm kim kiếm mừng rỡ nói: - Phi tuyết kiếm, truy nhật toa, Hạo Thiên thần nhãn... Các ngươi rốt cục đã về lại tay ta. Ha ha ha ha!
Trong tiếng cười lớn, tay nâng kiếm chém tới Mục Tự Dương.
Kiếm quang dâng lên, thăng hoa ra kiếm sơn ảo ảnh, xem khí thế phảng phất như Thiên Ngân kiếm bộc, chỉ có điều thi triển trên hư không có vẻ khổng lồ hùng hồn hơn.
So sánh với kiếm lúc trước, một kích này uy lực nâng cao đâu chỉ gấp đôi.
Mục Tự Dương hừ một tiếng, phía sau dung hợp đại yêu như cự thú che trời, đối mặt với kiếm sơn cũng không chút sợ hãi.
... Địa Tiên Đại Năng, ở giới nội bị áp lực giới nội ảnh hưởng, cùng đủ loại e dè mà không thể thoải mái khai triển, một khi ra ngoài hư không không có e dè, toàn lực đánh ra, uy năng to lớn nghe rợn cả người.
Thời khắc này hai vị Địa Tiên ở trong hư không nhấc lên sóng gió động trời, chấn động lưỡng giới tỏa sáng, huống chi là hơn mười vị tiên nhân đồng loạt ra tay, cận chiến khiến nhật nguyệt vô quang - sao trời phá nát.
Lúc này lực lượng đứng đầu song phương đều đã gia nhập chiến đoàn, duy có Đường Kiếp và Huyết Hà Nhân Tộc Quảng Nguyên Tử chưa ra tay, Quảng Nguyên Tử thân là người mời đã sớm tương đương với gia nhập Tê Hà, chỉ có điều hắn có tâm xem thực lực Tê Hà nên vẫn còn bàng quan.
Đường Kiếp biết tâm tư hắn, cười một tiếng dài bay vào hư không mới dừng lại.
Huyết Hà chúng tiên thấy đối thủ có thêm một vị Địa Tiên thì kinh hãi, ngược lại là Tận Thiên Nhai nhìn thấy Đường Kiếp, trước hơi ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu rõ. Bằng vào lịch duyệt của hắn, tự nhiên nhanh chóng hiểu ra. Hắn đã có lĩnh giáo với thực lực của Đường Kiếp, thấy Đường Kiếp xuất hiện, trong lòng lập sinh thoái ý. Chỉ có điều hắn vừa mới lập trọng thề, trận chiến này chưa kết thúc, hắn không thể rời khỏi, nhưng người đã dần dần lui về phía sau, cách Đường Kiếp càng xa càng tốt.
Huyết Hà Chi Chủ thấy Đường Kiếp thì thất thanh rống lên: - Là ngươi!
Hiển nhiên cũng đã nhận ra Đường Kiếp, chỉ có điều dưới áp lực của Vân Thiên Lan, hắn chỉ có thể toàn lực tự bảo vệ mình, đâu có cơ hội đi tìm Đường Kiếp.
Bên kia Đường Kiếp cũng không để ý đến hắn, chỉ cao giọng nói: - Các tiên gia đi đối phó Huyết Hà, nơi này giao cho ta là được.
Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên, nghe ý Đường Kiếp đúng là lấy một đối sáu, đánh sáu địa tiên ngoài Huyết Hà?
Quá điên rồi sao?
Bất kể thế nào, Đường Kiếp cũng chỉ là một tân Tiên Đài, cho dù đạo pháp thông huyền, thực lực dũng mãnh cũng không thể đánh đồng với sáu lão Địa Tiên.
Cùng Đường Kiếp giao hảo như Hoàng Vô Cực và Thất Tuyệt lão tổ đều muốn khuyên Đường Kiếp chớ tự đại. Chỉ có điều chưa nói ra, Diệp Vân Tử, Mục Tự Dương đồng thời lùi về phía sau. Bọn họ là lão tổ Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn, vốn không có giao tình với Đường Kiếp. Đường Kiếp muốn chịu đau khổ, bọn họ tuyệt sẽ không ngăn trở, ngược lại còn vui vẻ quan sát. Trái lại, nếu không phải nghe Đường Kiếp sẽ có khả năng bị Đường Kiếp nói không nghe hiệu lệnh, trừng phạt hai người. Tuy nói Đường Kiếp chưa chắc sẽ làm như thế, nhưng có khi làm người vẫn nên suy nghĩ nhiều thì tốt hơn.
Mà hai người này vừa lui, bốn người khác thấy thế cũng không thể không lui.
Lục tiên đồng thời thối lui, chuyển hướng đối phó Huyết Hà Chi Chủ, Huyết Hà lục tiên liền trống không.
Tà Vân Thượng nhân nhìn về phía Đường Kiếp, hừ một tiếng: - Kiêu ngạo, ngông cuồng!
Bàn tay chộp tới Đường Kiếp.
Cùng lúc đó, chúng tiên cũng đồng loạt ra tay, ngay cả Hỏa Thiên Tôn được Đường Kiếp bày mưu đặt kế cũng đánh tới Đường Kiếp, duy có Tận Thiên Nhai lúc ra tay còn đồng thời lui lại. Lui thì lui, lực xuất thủ không hề cắt giảm, Phi tuyết kiếm mang theo kiếm ý chém về phía Đường Kiếp.
Đối mặt với uy hiếp khủng bố, quang tuyến trên Đường Kiếp bắn ra, buộc vòng quanh hư không như bức hoạ cuộn tròn, điện ngọc trọng lâu hiện hình trong hư không, đúng là Vạn Cổ Trọng Lâu.
Đối mặt với lục tiên đồng thời công kích, Vạn Cổ Trọng Lâu phát ra ra quang hoa cường liệt, đạo pháp nở rộ chặn sáu vị Địa Tiên liên kết. Không đúng, xác thực mà nói, hẳn là năm vị, Hỏa Thiên Tôn xuất công không xuất lực, bảo hắn thi triển thủ đoạn độc ác với Đường Kiếp, hắn tuyệt đối không dám.
Dù là như thế, đồng thời ngăn trở năm vị Tiên Đài liên kết, phòng ngự của Vạn Cổ Trọng Lâu có thể nói là khủng bố.
Đường Kiếp ngồi trên vương tọa, quát một tiếng: - Mở!
Vạn Cổ Trọng Lâu khuếch trương, cuốn Hỏa Thiên Tôn và hai vị Huyết Hà Đại Năng vào trong.
Vạn Cổ Trọng Lâu Tỏa tiên đại trận trước mắtchỉ có thể đồng thời trấn áp hai vị Địa Tiên, giờ phút này trấn áp ba người, nhưng Hỏa Thiên Tôn là người của hắn, sớm nhận chỉ thị chỉ giả vờ giãy dụa, thực tế lại không xuất lực, bởi vậy Đường Kiếp chỉ chân chính trấn áp hai người. Chỉ là người ngoài không biết, thấy Đường Kiếp vừa ra tay đã trấn áp ba vị Tiên Đài Đại Năng, cả đám mặt mũi trắng bệch.
Đường Kiếp đã giơ cao Đế Nhận chém Tà Vân Thượng nhân gần mình nhất.
Oai của Đế Nhận Hỏa Thiên Tôn biết, Tận Thiên Nhai biết, Huyết Hà Chi Chủ cũng biết, duy Tà Vân Thượng nhân lại không biết. Mắt thấy Đường Kiếp chém xuống một kiếm, Tà Vân Thượng nhân dùng huyền quang nghênh đón.
- Đừng chống chọi! Huyết Hà Chi Chủ hô to.
- Mau lui! Tận Thiên Nhai cũng gọi, hắn không phải quan tâm đối phương mà là theo bản năng hô một tiếng.
Chỉ tiếc vẫn chậm, huyền quang đánh vào Đế Nhận lên, hai tướng va chạm có tiếng nổ vang, huyền quang đã bị chém thành một luồng sáng vỡ vụn, tiêu tan trong khoảng không.
- Làm sao có thể? Tà Vân Thượng nhân không dám tin nhìn mọi chuyện.
Đế Nhận đã tiếp tục hướng Tà Vân Thượng nhân chém xuống.
Tà Vân biết không tốt, đã liên tục đánh ra một cái nón úp, một cây cọc gỗ, một thanh chiến kích. Cái nón úp lớn trên không trung, ầm ầm phách về phía Đường Kiếp như chụp muỗi. Cọc gỗ tỏa lục quang quấn hướng Đường Kiếp, khiến cho hắn không thể nhúc nhích. Chiến kích tỏa hàn quang đâm về Đường Kiếp, mang ra vô tận sát ý. Tam đại thần trân xuất hiện, Tà Vân Thượng nhân lui nhanh ra sau, trên người hiện ra hào quang của pháp tráo, trong khoảnh khắc đó cũng không biết đã gia tăng thêm bao nhiêu phòng ngự cho bản thân.
Đối mặt với chuyện này, Đường Kiếp chỉ làm một chuyện, chính là xung.
Đế Nhận vũ động, cái nón úp vỡ tan, vung thêm một lần, cọc gỗ dập nát, lực định thân biến mất vô tung, Đế Nhận vung lần thứ ba, Tề Thiên chiến kích bị phá nát, cứ như vậy đánh thẳng tới, chẳng quản ngươi có thần trân pháp bảo gì, tất cả đều phá nát, dưới kiếm quang, pháp tráo của Tà Vân Thượng cũng sụp đổ.
Tà Vân hoảng hốt, kiếm quang gần như tiêu tan trong gió.
Đường Kiếp bổ xuongs khoảng không, Đế Nhận đã biến thành một tòa cổ chung, bên trong tỏa sáng như có lốc xoáy chuyển động, kia Tà Vân Thượng nhân mặc dù hóa gió chạy đi cũng không cách nào chạy, nhưng lại bị Đế Nhận cổ chung hút vào, trên đường xoắn vào phát ra tiếng hét thê lương, đúng là bị giết tại chỗ.
Tuy rằng hắn sống lại ngay lúc đó, nhưng trên mặt trắng bệch tỏ ý sợ hãi trong lòng.
Ngay lúc Đường Kiếp chém giết Tà Vân, bên kia Ma Môn Ma tôn cũng giết tới.
Hắn là lãnh tụ Ma Môn, một thân tu vị không như bình thường. Thời khắc này toàn lực ra tay hắc khí cuồn cuộn, đem trọn phiến hư không nhuộm thành màu mực.
Trong sương mù có vô số ma đầu, có thể đục khoét hồn người, khiến người nhập ma. Đương nhiên, thủ đoạn nhập ma của hắn kém Cơ Dao Tiên rất nhiều, với Đường Kiếp không có nhiều tác dụng, nhưng tiếng rít trong ma vụ thê lương không ngừng, ngoài nhập ma còn có ảnh hưởng tâm thần, thần thức và công hiệu, cho dù là Địa Tiên cũng có tác dụng. Dưới ma vụ, tất cả thần trí của Tiên Đài đều giảm xuống, còn đối với tiên nhân mà nói, năng lực thần thức giảm xuống tương đương với mọi bề giảm xuống, không dễ dàng cảm thụ xung quanh.
Trường Sinh Ma tôn tái bùng lên đánh bất ngờ, thường sinh ra hiệu quả kỳ hiệu.
Khi Đường Kiếp công kích Tà Vân, Trường Sinh Ma tôn thời cơ phát động, chính là vì cơ hội giết Đường Kiếp. Hắn vốn là Ma môn, ác nghiệt vô tình, cho dù liên thủ với Yêu tộc cũng sẽ không để ý đối phương sống hay chết, trái lại muốn lợi dụng mạng Tà Vân để đối mạng cho đối phương.
Cho nên khi Đường Kiếp chém giết Tà Vân, âm mưu ấp ủ trong lòng Trường Sinh Ma tôn bùng phát.
Đây là Ma Môn kỳ kỹ, chuyên dùng cho thần hồn, cho dù Tiên Đài hồn đã thành thần, chịu này một kích cũng phải khổ sở, hơn nữa trực tiếp tác dụng lên thần hồn thì thần hồn bị diệt, hiệu quả hơn cả tử vong. Chỉ cần nắm chặt thời cơ, liên tục chém giết bảy tám lần đều có thể.
Nhưng ngay lúc ra tay, Trường Sinh Ma tôn lại cảm giác không gian xung quanh như chậm lại.
Tất cả mọi thứ đều chậm, duy có thân hình của Đường Kiếp lại chợt nhanh hơn.
Theo Đường Kiếp phiêu động, một chưởng ngưng tụ không ngờ không thể đánh trúng Đường Kiếp.
Làm sao có thể?
Trường sinh giật mình, chỉ thấy Đường Kiếp đã quay đầu lại nhìn hắn.
Cái nhìn này hoàn toàn không bị Hắc Ma che khuất làm Trường Sinh Ma tôn giật mình, không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ hắn có thể nhìn được ta?
Đường Kiếp dùng hành động chứng minh dự đoán.
Ngay sau đó Đế Nhận thu hồi, nhắm ngay Trường Sinh Ma tôn đâm tới.
Trường sinh Ma tôn biết không tốt, vội thoái lui, mây đen phấp phới đã hóa thành sóng ma cuốn hướng Đường Kiếp.
Chỉ có điều ngay lúc làn sóng ma sắp sửa chạm tới, Đường Kiếp một bước bước ra, người biến mất, đồng thời một đạo ánh sáng lạnh từ phía sau bốc lên. Trường sinh Ma tôn biết rằng không ổn, ngay lúc Đế Nhận kề cổ hóa thành một làn khói nhẹ.
Hắn thấy Tà Vân chết kiểu này, cho nên khói không tiêu tan mà hóa làm hắc ám thiên ma, che lấp mặt trời, thổi quét trời cao, cuồng tiếu cắn tới Đường Kiếp.