Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1329: . Chặn giết



Tình huống tương tự liên tục diễn ra ở các nơi trên chiến trường.

Trên trăm Đường Kiếp phân thân chạy tới các chiến trường nhỏ, cứu được tu sĩ các chỗ thủ trận, giống như một đội viên cứu hỏa.

Nhưng mà chiến quả nhiều hơn vẫn do ngũ hành tộc nhân và Đậu Binh sáng tạo.

Lượng lớn ngũ hành tộc nhân gào thét quay về chiến trường. Bọn họ hình dạng cổ quái, bộ dáng thoạt nhìn giống như yêu mà không phải yêu, có năng lực quái dị vô cùng.

Bởi vì ở Hoàng Đình thế giới, ngũ hành lực lượng của họ rất hùng mạnh, các loại pháp thuật thần thông gần như đều căn cứ vào đó triển khai. Cho nên chúng tu thường thường thấy khi thì lửa, khi thì biển, khi thì bão cát, một rừng cây lăn xuống đánh tới, sau đó... Vốn không có sau đó rồi.

Nếu như nói Đường Kiếp làm người ta phấn chấn và vui mừng, ngũ hành tộc khiến người ta rung động và thần bí, mà Đậu Binh thì buồn cười và khôi hài.

Nhìn một đám Đậu Binh y y nha nha chạy tới, quơ chiến đao trường thương tác chiến, dù trên chiến trận lớn cũng có chút khí thế. Thấy nhóm Đậu Binh khoa trương thủ thế, gương mặt đáng yêu khó tránh khỏi làm cho người bật cười. Tuy nhiên dàn Đậu Binh làm người ta buồn cười này trong lúc tác chiến lại hung ác vô cùng, biểu hiện ra sức chiến đấu càng làm lòng người kinh sợ.

Dù Đường Kiếp phái ra ba lực lượng không ngừng ảnh hưởng chiến cuộc, nhưng sự thật là, vẫn có mắt trận không ngừng bị công hãm, tốc độ tịnh giới theo xu thế trì hoãn. Tuy nhiên theo mắt trận tan vỡ, chỗ tu giả Tê Hà cần phòng thủ càng ngày càng ít, tu sĩ cũng càng ngày càng tập trung. Một vài mắt trận bị phá hủy, tu sĩ sẽ gia nhập địa phương khác hiệp trợ phòng thủ, khiến cho độ phòng thủ không ngừng tăng cường. Cùng lúc đó, ưu thế nhiều cao tầng của Tê Hà Giới cũng từng bước được phát huy.

Lam tâm lĩnh.

Xoát!

Nương theo kiếm quang xẹt qua, một gã Huyết tộc bị chém thành hai đoạn, lực lượng khổng lồ trong người bùng nổ thành bột mịn, hóa thành mưa máu. Huyết tộc tu sĩ Tử Phủ này đúng là bị một kiếm chém giết.

Thái Quân Dương phất phất đại kiếm, cười nói:
- Cái gì mà Linh Lung sơn bát môn chân tu Tử Hà đại yêu, cả tam kiếm cũng không đỡ nổi, hoá ra cũng thường thôi. Này, hai người các ngươi có muốn ta hỗ trợ không?

Cách hắn không xa, Vệ Thiên Xung và Thích Thiếu Danh đang cùng hai gã Tử Phủ quần chiến, mắt thấy tình hình như vậy cùng hừ nói:
- Không cần!

Thích Thiếu Danh tâm tư cao, nhưng hắn không ngông cuồng tự đại, nhờ năm đó bị Đường Kiếp đánh phục, biết thiên ngoại hữu thiên, nhưng trong lòng vẫn có sự cao ngạo của một cửu chuyển thiên tài. Đường Kiếp hắn không đuổi kịp, Thái Quân Dương hắn vẫn có thể đuổi theo. Trước Tử Phủ hoa điển, Thái Quân Dương vẫn dẫn đầu hắn, đáng tiếc Thái Quân Dương cuối cùng không thể dựa vào bản thân đột phá tiến vào Tử Phủ, vẫn là nhờ Đường Kiếp giúp hắn một tay, làm cho Thích Thiếu Danh và Thái Quân Dương đồng kỳ tấn cấp, Đường Kiếp trong lúc vô ý giúp Thích Thiếu Danh kéo chênh lệch, dưới tình huống này, hắn tự nhiên không nguyện bị Thái Quân Dương vượt qua, đau khổ đuổi theo.

Mắt thấy Thái Quân Dương đã dẫn đầu hoàn thành đánh chết, Thích Thiếu Danh chấn động, kiếm quang chém về phía đối thủ mình. Tu giả kia tế ra một hạt châu nhỏ màu lam tỏa hào quang trong suốt khiến cho kiếm quang không thể hạ xuống. Thích Thiếu Danh hừ một tiếng, thân hình chia làm chín, đúng là Phân quang lược trảm ảnh đắc ý của hắn. Chỉ có điều theo tu vi nâng cao thì thuật pháp đã lên tới thần thông, chín Thích Thiếu Danh đều là Tử Phủ, trong tay cầm Thất Tinh truy nguyệt kiếm hoàn mỹ liên tục chém xuống.

Chỉ thấy lam châu thủy quang bị kiếm khí kích động liên tục lóe ra hoa quang, chín Thích Thiếu Danh trong nháy mắt này cũng không biết chém ra bao nhiêu công kích, kiếm triều chém vào hạt châu khiến nó không thể chịu đựng, nổ vỡ.

- Hải châu của ta!
Người kia đau lòng kêu lên. Thích Thiếu Danh thì ở trên không trung như gió lốc, hoàn toàn bao phủ người kia trong cơn lốc kiếm ý của mình.

Bên Vệ Thiên Xung thì lâm vào cục diện bế tắc. Đối thủ của hắn là một gã Ma Môn đại tu, một thân ma khí lượn lờ, toàn thân có kịch độc, kiên cố không thể thúc giục. Vệ Thiên Xung dùng pháp thuật đánh lên làm tổn thương hắn thì hắn lại lập tức nhanh chóng phục hồi như cũ. Đồng thời một quyền một cước đánh tới, nhìn như đơn giản lại có uy lực hùng hậu. Một quyền đơn giản cũng có cảm giác như ngọn núi khổng lồ giáng xuống.

Vệ Thiên Xung không biết người này tên Kim Đỉnh Ma quân, ở trong ma môn cũng là là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, tuy chỉ là Dục Anh nhưng chiến lực hùng mạnh, là ba người cầm đầu. Thời khắc này Vệ Thiên Xung dùng hết thủ đoạn không thể thắng mà còn bị áp chế, có cảm giác không chống đỡ nổi.

Trước mắt Thái Thích hai người chiếm thượng phong, duy có mình nghèo túng, trong lòng tức giận, quát:
- Mẹ cái da này, coi lão tử là bùn đất hay sao?

Kim Đỉnh Ma quân cười gằn nói:
- Trong mắt của ta, ngươi cũng không mạnh hơn bùn đất bao nhiêu?

- Vậy sao? Vậy sẽ cho ngươi mở mang kiến thức xem thế nào!
Vệ Thiên Xung đột nhiên vứt bỏ bảo vật, song chưởng nhấn xuống dưới, cuồng thanh nói:
- Ra cho ta!

Phía dưới hắn là ngọn núi vỡ vụn trôi nổi trên trời do dẫn lực. Vệ Thiên Xung vừa ra tay, chỉ thấy những ngọn núi trên bầu trời đồng thời truyền đến chấn động, sau đó chỉ thấy núi non đột biến, vươn ra cánh tay, hóa làm một đám sơn lĩnh cự nhân, cứ như vậy đạp trên hư không hướng tới Kim Đỉnh Ma quân.

- Đây là...
Kim Đỉnh Ma quân thấy thế hoảng sợ, không rõ chuyện gì xảy ra.

Vệ Thiên Xung phẫn nộ quát:
- Nếm thử chút thần thông bách luyện khôi lỗi đi, giết cho ta!

Chỉ thấy kia một đám sơn lĩnh cự nhân đã huy động cánh tay hướng kia Kim Đỉnh Ma quân đánh tới.

Nếu sơn lĩnh cự nhân chỉ cậy mạnh thì Kim Đỉnh Ma quân có đầy đủ cách thu thập, nhưng xem sơn lĩnh cự nhân có quang hoa tỏa sáng, khắp nơi có quỹ tích của pháp trận, cho thấy nó không phải chỉ cậy mạnh. Quả nhiên ngay sau đó kia Kim Đỉnh Ma vung tay dốc toàn lực đánh ra một chưởng, núi cũng theo đó sụp đổ, nhưng đánh vào thân người chỉ thấy quang hoa chợt lóe, người khổng lồ như không có việc gì, dư thế không giảm đánh hướng đối phương. Dù là Kim Đỉnh Ma quân thể pháp song tu, bị bàn tay khổng lồ đập vào cũng ăn không tiêu, không thể không vội vàng tránh lui.

Chỉ có điều càng nhiều người khổng lồ nữa chen chúc đến, vây bốn phương tám hướng, không chỉ như thế, pháp trận quang hoa lưu chuyển khóa khoảng không, khóa độn pháp, khiến độn thuật không có hiệu quả, lên trời xuống đất đều không có lối đi.

Đây đúng là thần thông của Vệ Thiên Xung bách luyện khôi lỗi, khác với Sang sinh vô hạn, Sang sinh vô hạn là giao cho sinh mạng, bách luyện khôi lỗi thì chế tạo ra khôi lỗi không có sự sống. Đây cũng là bí pháp độc môn của Vệ Thiên Xung, dung nhập với thiên phú chân chính của hắn mà khai sáng ra thần thông này. Đương nhiên, cũng không có tài liệu trân quý, cho nên tuy rằng thoạt nhìn hùng mạnh nhưng uy lực hữu hạn, nhưng chỉ cần có đầy đủ núi cung cấp cho hắn thi triển, khôi lỗi liên tục không ngừng sinh ra, uy lực của nó cũng không kém trước.

Thời khắc này từng ngọn núi hóa làm khôi lỗi quơ tay đánh Kim Đỉnh Ma quân, dù Kim Đỉnh Ma quân cứng như bàn thạch, bị đập liên tục cũng dần dần chống đỡ hết nổi, phát ra tiếng kêu gào điên cuồng mà tức giận.

Ầm!

Lại một cánh tay như trụ trời đánh úp lại, đánh vào kim thân khiến hắn hộc máu bay lên.

Cùng lúc đó, xa xa truyền đến một tiếng kêu to, hoá ra là đồng bạn của mình đã bị Thích Thiếu Danh chém giết.

Đồng bạn chết khiến Kim Đỉnh Ma quân bị áp lực tâm lý, không tiếp tục ham chiến, quay đầu muốn chạy.

Hắn muốn lui, ngược lại cho Vệ Thiên Xung không gian thi triển, chỉ thấy hắn không ngừng thúc dục pháp lực, thần thông thi triển, càng ngày càng nhiều ngọn núi hóa làm khôi lỗi vọt tới, ầm ầm thành đủ người khổng lồ lấp đầy không gian quanh Kim Đỉnh Ma quân.

Kim Đỉnh Ma quân tả xung hữu đột không ra được, mắt thấy sắp bại, ánh mắt lộ ra tia tuyệt vọng, đột nhiên cúi đầu, quát:
- Các ngươi đừng mơ giết ta!

Nói xong cả người hóa thành một đạo kim quang bay tới trước. Kim quang sắc bén vô cùng, một hơi xuyên thủng hơn mười người khổng lồ, cứng rắn tạc ra một lối đi.

Lao ra khỏi Vệ Thiên Xung phong tỏa, Kim Đỉnh Ma quân cười ha ha nói:
- Một đám ngu xuẩn, lão phu muốn chạy, ai có thể cản lại được?

Hoá ra Kim Đỉnh Ma quân lúc ban đầu tên là Kim Đỉnh Ma quân vì có đại thần thông này, uy năng quả nhiên không nhỏ, tiến công hay chạy đều sắc bén vô cùng, Kim Đỉnh Ma quân giết chóc vô số, khiến vô số người đuổi giết, chính là dựa vào chiêu thức ấy mới sống được đến bây giờ.

Thời khắc này một kích đột phá chạy thoát trùng vây, Kim Đỉnh Ma quân cười ha ha bay đi, lúc này đám người Thái Quân Dương muốn đuổi theo đã không kịp.

Đúng lúc này, Kim Đỉnh Ma quân đột nhiên cảm thấy sự nguy hiểm trong lòng, hắn biết không tốt, còn chưa có động tác đã thấy một đạo kiếm quang đột từ đánh úp tới.

Một kiếm này vừa nhanh vừa quỷ dị, như mặt trời mới lên ở hướng đông, chiếu rọi tất cả bộ phận của hắn, khiến hắn có cảm giác không thể né tránh. Một khắc này hắn chỉ có thể là vận dụng tất cả lực lượng phủ bên ngoài thân, niệm động pháp sinh vận hành đến mức tận cùng, trong phút chốc sinh ra vô số vòng bảo hộ, phối hợp với khí lực ngăn trở một kích này.

Nhưng khi một kiếm kia tới gần, hắn biết mình sai lầm rồi.

Dưới kiếm quang, tất cả phòng ngự đều không có hiệu quả.

Kiếm quang như bẻ gãy nghiền nát vòng bảo hộ của Kim Đỉnh Ma quân, đâm vào thân thể hắn, lúc xuyên thấu hắn còn phát ra năng lượng lớn, như biển triều nổ tung, lấy xu thế không thể ngăn cản phá hủy hắn.

- Hảo... Sắc bén...
Kim Đỉnh Ma quân nỉ non, hắn cuối cùng không có thể nói hết lời, theo kiếm quang tan thành mây khói.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com