Đường Kiếp ngồi trên điện, đỉnh đầu là chiến trường hỗn độn, trước mắt là đại trận tràn ngập tinh quang. Nơi này là trung tâm toàn bộ tịnh giới đại trận, từ nơi này có thể nhìn thấy tình huống các mắt trận. Nó lấp lánh như sao trời, lóe sáng trong đêm tối, qua một thời gian sẽ có những chỗ ảm đạm đi.
Điều đó ý nghĩa có một mắt trận bị phá hư.
Cũng có vài chỗ tối rồi lại sáng lên, ý nghĩa nó được chữa trị, còn có một vài chỗ ảm đạm không sáng lên nữa, ý vị nó không thể chữa trị, trừ phi được bố trí lại một lần nữa.
Trong đại điện tinh quang sáng tối không ngừng, biểu thị giao chiến đang tới trình độ kịch liệt.
Phản kháng mạnh mẽ bất ngờ từ Huyết Hà giới, yêu ma hai tộc triển khai phản kích điên cuồng khiến Tê Hà tu sĩ chịu thiệt, mặc dù là Đường Kiếp phái ra phân thân, ngũ hành tộc và Đậu Binh cũng khó khăn ổn định cục diện. Cũng may là hắn, chứ đổi thành một tiên nhân khác muốn dựa vào lực lượng một người ổn định đại cục cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù như thế, theo chiến sự kéo dài, thương vong của Tê Hà cũng ngày một lớn.
Ngay như vừa rồi, Đường Kiếp nhận được tin tức chiến trường Phong tây lĩnh, Thiên Tình Tông bỏ mình hai gã Tử Phủ, mà ngay cả Vương Phá Sát cũng bị trọng thương, may mắn có đám người Vệ Thiên Xung đúng lúc cứu viện mới xoay chuyển kết cục, mặc dù như thế, Tê Hà cũng bị thua lỗ một phương.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn bấm tay bắn vào khoảng không, trong không khí tuôn ra tiếng trúc vang.
Một tiểu đồng đã tiến vào điện hướng Đường Kiếp quỳ gối: - Đường tổ!
- Chỗ Quảng Nguyên Tử có động tĩnh gì không?
- Thưa sư tổ, Quảng Nguyên Tử công bố, lần trước đại chiến, Huyết Hà Nhân Tộc thương vong thê thảm và nghiêm trọng, cần thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, tạm thời không nên gia nhập chiến sự, mời sư tổ thư thả cho chút thời gian.
Đường Kiếp hừ một tiếng: - Không phải là muốn chơi trò rắn chuột hai đầu sao, ngồi nhàn xem xiếc, thuận tiện cũng mượn cơ hội hai bên suy yếu mà tranh thủ thêm ưu đãi.
Chiến đấu vào lúc kịch liệt nhất, Quảng Nguyên Tử không ra tay, tự nhiên có ý lấy Tê Hà Giới làm vũ khí, thuận tiện cũng nghiệm thực lực Tê Hà Giới. Nếu muốn nuốt Huyết Hà nên xuất ra chút bản lĩnh mới đúng.
Đường Kiếp ngược lại không để ý.
Cho nên Đường Kiếp đã nói: - Nói cho bọn họ biết, ta đã cho bọn họ bảy ngày. Nếu mai còn không ra tay, vậy sau này không cần bọn họ ra tay nữa.
- Tuân mệnh Đường tổ! Tiểu đồng tuân mệnh rời đi.
Làm xong việc này, Đường Kiếp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tịnh giới trận lấp lánh vô số ánh sao, lại có hai nơi báo nguy, thế địch xuất quỷ nhập thần, đúng là làm cho người ta hoàn toàn không nắm bắt được hướng đi. Đường Kiếp biết đó là Huyết Hà Chi Chủ đang âm thầm thi triển Huyết Hà truyền tống.
Hắn vốn là Huyết Hà hóa thân thành quái, ở Huyết Hà có thể tự do truyền tống, vận binh cũng chỉ ở một ý niệm, vậy nên mới tạo thành tình cảnh vây quanh tu sĩ Huyết Hà giới. Tuy nhiên Vân Thiên Lan đã tự mình tìm kiếm và tập trung vào Huyết Hà Chi Chủ, chỉ cần không ngừng ra tay thì cũng sẽ bại lộ bản thân. Đến lúc đó, chính là thời khắc quyết chiến.
Một khi quyết chiến bùng nổ, Huyết Hà Chi Chủ sẽ không còn đường lui, đến lúc đó, trận chiến tu giới có thể chấm dứt.
Thứ duy nhất có thể thay đổi chiến cuộc chính là thủ đoạn ẩn giấu của Huyết Hà Chi Chủ.
Nghĩ đến đây, Đường Kiếp nhăn mặt.
Hắn tuy rằng không rõ lời Huyết Hà là thật hay giả, nhưng từ trong vận số tối tăm, Đường Kiếp đã đẩy tia bất trắc kia đi, cảm ứng được lời Huyết Hà không phải nói ngoa. Có tâm dùng thiên mệnh vận thuật lại quá lãng phí, dù sao hiện tại thiên mệnh vận thư chỉ có tám tờ, mỗi tờ tương đương với bồi dưỡng một vị Địa Tiên.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp quyết định chờ đời, vẽ vào không trung vài đường.
Không trung đầu tiên có sóng gợn, tiếp theo là một gương mặt quen thuộc xuất hiện, đúng là Hỏa Thiên Tôn.
Nhìn Đường Kiếp, Hỏa Thiên Tôn nói: - Không biết chủ nhân gọi có chuyện gì?
Đường Kiếp nói: - Chuyện giao cho ngươi điều tra thế nào?
Hỏa Thiên Tôn lắc đầu: - Vẫn chưa rõ ràng.
Đường Kiếp mặt nhăn mày nhó.
Hỏa Thiên Tôn thấy hắn sắc mặt khó chịu, trong lòng khẩn trương, vội nói: - Ta thấy Huyết Hà Chi Chủ đã không còn quân bài gì chưa lật, bất quá chỉ là nói ngoa đe doạ thôi. Nhìn thực lực chủ nhân hôm nay, chỉ cần ta chờ đợi sẽ có thể giết được Huyết Hà, dễ dàng thâu tóm Huyết Hà giới, cần gì phải phiền toái như thế.
Đường Kiếp chậm rãi lắc đầu: - Không thể. Huyết Hà Chi Chủ chưa chắc đã nói ngoa, ta thấy hắn thực sự có chút thủ đoạn đấy. Hắn hiện tại chưa sử dụng là bởi vì hắn cảm thấy chênh lệch không phải quá lớn, còn có hi vọng. Nếu hắn phát hiện chúng ta có thực lực chân chính vượt xa những gì hắn biết, trong lòng tuyệt vọng sẽ lập tức vận dụng. Đến lúc đó chúng ta phản ứng không kịp, khó tránh khỏi bị động. Cho nên nhất định phải tìm ra trước khi hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Chuyện này còn cần ngươi phải phí tâm nhiều.
Hỏa Thiên Tôn mặt lộ vẻ khó xử: - Ta đã nhiều lần thử Huyết Hà, nhưng người này kín miệng không nói, ngay cả vị trí thật cũng giữ bí mật.
- Cứ chầm chậm thử, chỉ cần có dấu vết sẽ lộ ra. Ta sẽ tận lực thả chậm thế công, cho ngươi tranh thủ thời gian. Đường Kiếp chậm rãi nói.
- Vâng! Thân ảnh của Hỏa Thiên Tôn dần biến mất.
Nhìn Hỏa Thiên Tôn biến mất, Đường Kiếp trầm tư.
Chính vào lúc này, tinh thần chấn động, trong mắt Đường Kiếp hiện tinh quang, nói: - Rốt cục đã tỉnh...
————————————————�� �———
Minh giới, Diêm thủy hà.
Một huyết sát phách đang phiêu đãng ở giữa sông.
Đây là một quỷ vật thành thục, thân thể mơ hồ như khói không ngừng vặn vẹo biến hóa, cũng không duy trì hình thái cố định. Trong thân thể thường thường sẽ hiện ra những gương mặt khác nhau, nữ có nam có, trẻ có già có, tuy nhiên cũng không có âm thanh gì. Đây đều là những quỷ vật từng bị nó cắn nuốt, cũng chứng minh được sự cường đại của nó.
Nó không có chân, cứ như vậy nổi lơ lửng ở giữa sông, như sương khói trôi nổi. Một u hồn cô đơn trải qua lệ phách, bị huyết sát phách bắt được. Cảm nhận khí tức hùng mạnh, u hồn theo bản năng xụi lơ, cả phản kháng cũng không dám.
Không ngờ hồng phách huyết sát chỉ dụ được một u hồn nên ném xuống. U hồn tìm được đường sống trong chỗ chết, cuống lên không kịp. Duy có huyết sát phách vẫn như trước phiêu phiêu đãng đãng tiến tới, ở trong nước nửa chìm nửa nổi, cho đến khi đi tới mặt sông, dùng sức hít vài cái, lúc này mới lao xuống đáy nước.
Màu nước tối đen, Đường bản tôn đang lẳng lặng nằm đó.
Dưới thủ đoạn của hắn có một giọt huyết châu đang dần dần xuất hiện, hoàn toàn không chịu nước sông ảnh hưởng, từng chút vỡ tan dung nhập vào sông, vì thế cả đoạn sông như đỏ lên một chút.
Tiếp theo là một luồng khí tức sinh mệnh hùng hậu tản ra.
Cảm nhận được khí tức này, huyết sát phách kích động gần như phát điên.
Nó phát ra tiếng thét chói tai, phóng tới đáy sông, đi tới trước thi thể bản tôn, cảm nhận được khí tức sinh mệnh khổng lồ, thân thể loạng choạng phát ra tiếng hoan hô sung sướng.
Sau đó thân thể dần dần ngưng thực, bụng sinh ra cái miệng lớn cắn tới bản tôn, trong miệng có vô số oan hồn đang kêu la thê lương thảm thiết.
Vào lúc sắp cắn xuống, trong thi thể có quang ảnh trong suốt lao ra bắt lấy huyết sát phách.
Hí!
Âm thanh bén nhọn vang lên, huyết sát phách liều mạng giãy dụa, huyết sắc sương khói lan tràn gần như phủ kín đáy sông. Sương máu có lực lượng ăn mòn và giết nhiều loại quỷ vật. Thú quỷ mặc dù là khắc tinh cũng không đại biểu cho vô địch, nếu không Minh giới đã sớm bị thú quỷ thiên hạ, Tiểu Tam cũng nhất thời không khống chế nổi nó, mắt thấy huyết sát phách sắp thoát được, Tiểu Tam khẩn trương.
Đúng lúc này, xác chết kia đột nhiên giật mình, một bàn tay giơ lên, hai ngón tay xông ra chạm vào huyết sát phách.
Phốc!
Như một khí cầu bị bóp nát, hồn phách huyết sát phát ra tiếng động tan vỡ, huyết phách đình chỉ chuyển động, một chút năng lượng linh hồn từ trong cơ thể nó chảy vào cơ thể bản tôn.
- Phụ thân! Hình dáng trong suốt của Tiểu Tam hiện ra, vẻ mặt vui mừng nhìn Đường Kiếp: - Phụ thân đã tỉnh?
- Ừm. Bản tôn thản nhiên lên tiếng, thanh âm từ trong động ngực truyền ra: - Rốt cục có thể miễn cưỡng ngưng hình rồi.
Xuyên thấu qua cửa động, mơ hồ có thể nhìn thấy một nhân hình đang ngồi ngay ngắn trên trái tim, dung nhan đúng là Đường Kiếp, chỉ có điều hơi thở mỏng manh, tu vi là sơ kỳ linh đồ.
Đây đúng là Đường Kiếp tái sinh, qua Tiểu Tam trường kỳ cố gắng, ý thức của Đường Kiếp đã hoàn toàn thức tỉnh, chỉ có điều Đường Kiếp đang đứng ở đáy nhân sinh, thực lực kém tới tột đỉnh. Vừa rồi một chỉ kia có hung mãnh nhưng vẫn là Đường Kiếp mượn dùng lực lượng xác bản tôn làm ra. Hiện giờ bản tôn với hắn mà nói giống một khối ma tượng lớn, bởi vì đồng nguyên có thể khống chế, ngoài ra cũng tương đương với một Binh Chủ Bí Cảnh, toàn bộ thân thể chính là một khối bảo tàng. Chỉ có sau khi hoàn toàn hấp thu bản tôn thì Đường Kiếp mới có thể khôi phục lại tu vi từng có.
Tuy nhiên cho dù là sinh mạng đồng nguyên, đối với tân sinh Đường Kiếp mà nói, muốn hoàn toàn hấp thu hết huyết nhục bản tôn cũng là một công trình lớn.
Đường Kiếp không thèm để ý, chuyện hắn chân chính quan tâm là một chuyện khác.
Thời khắc này hắn cúi đầu nhìn mình, lẩm bẩm nói: - Ta chết lần này cũng coi như đi theo thuyết pháp lập rồi lại phá, không biết là … có thể áp dụng Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật.
Nói xong nhắm mắt suy ngẫm, đem ý thức truyền cho phân thân ở Huyết Hà giới phía xa.