Hắn đi rất chậm, bởi vì hắn nhất định phải phi thường cẩn thận.
Giờ này, trước sau hắn là oan hồn phiêu đãng. Chỉ cần có một oan hồn phát hiện hắn là giả, nghênh đón hắn sẽ là oan hồn ngập trời ngập đất.
Oan hồn phiêu đãng ở bên cạnh hắn, phát ra âm phong gào thét.
Đường Kiếp ở giữa đàn oan hồn không ngừng chuyển động bước chân hướng ra ngoài.
Hắn cầm huyễn hồn thảo như ngọc khí quý báu, cẩn thận đi qua đám quỷ mặt không đổi sắc, giống như Kinh Kha ở triều tấn kiến Tần vương trên đại điện, mặc dù trong lòng có lôi điện, ngoài mặt lại thản nhiên.
Không ngừng tiến lên, Đường Kiếp dần dần thoát ly khu oan hồn tập trung. Dù vẫn còn đông nhưng không còn chen chúc như trước mà chỉ túm năm tụm ba, khuếch trương ra ngoài.
Tuy nhiên lúc này, Đường Kiếp cảm thấy quỷ huyễn thuật đột nhiên giật mình.
Hắn biết rằng đây là dấu hiệu quỷ huyễn thuật không chống đỡ nổi nữa.
Quỷ huyện thuật khi biến ảo không chỉ cần pháp lực mà còn cần quỷ vật luyện hóa thành quỷ lực dùng để biến ảo bản thân, mà quỷ lực theo thời gian sẽ tiêu hao, bởi vậy cũng không thể sử dụng vĩnh viễn.
Thời khắc này Đường Kiếp cảm nhận được quỷ huyễn thuật đang khô kiệt, xem ra không bao lâu sẽ tiêu tan, vội gia tốc bước đi.
Hắn vừa gia tốc, một đám oan hồn phiêu đãng chú ý tới, có rất nhiều oan hồn nhìn sang hắn, trong đó một số chủ động tới gần, làm như đang kỳ quái sao đồng bạn lại gấp gáp như thế.
Trong lòng Đường Kiếp căng thẳng, chỉ có thể chậm tốc độ, từ từ đi tới.
Thời gian qua đi, quỷ ảo thuật suy giảm, khoảng cách Đường Kiếp tới ngoại duyên cũng càng lúc càng gần.
Mắt thấy oan hồn thưa thớt, Đường Kiếp sắp hoàn toàn đi ra khỏi đàn oan hồn.
Đúng lúc này, có một oan hồn đột nhiên tò mò nhích lại gần.
Đường Kiếp biết không tốt, quỷ ảo thuật đã vỡ vụn bên trong, sức sống có thể bị tiết lộ bất cứ lúc nào, chỉ có thể gia tốc tránh đi.
Nhưng oan hồn kia như hứng thú với Đường Kiếp, thấy Đường Kiếp gia tốc rời đi thì hưng trí ngăn cản, cứ phiêu đãng bên cạnh như coi trọng hắn vậy.
Đáng chết!
Đường Kiếp thầm mắng một câu, ý đồ muốn bỏ lại oan hồn kia, nhưng nó vẫn không chịu bỏ qua.
Đường Kiếp khẩn trương, quỷ ảo thuật đã sắp hoàn toàn vỡ vụn, quỷ khí đang từ trên người bóc ra, sau sương mù sắp lộ ra hình dáng. Đường Kiếp không để ý tới oan hồn kia nữa, rút chân lên muốn xông tới trước.
Oan hồn đưa tay ra nhưng không bắt được Đường Kiếp, nhìn hắn cuốn bụi đi mà phát ra tiếng than nhẹ đầy ưu thương.
Sau đó nó nhìn thấy quỷ vụ như đang điên cuồng chạy trốn, trong đó là một người như ẩn như hiện cùng mùi hương thơm nồng xông vào mũi.
Oan hồn đầu tiên ngẩn ngơ, lập tức ngửa đầu phát ra một tiếng thét chói tai:
- Hí!
- Hí! Tất cả oan hồn đồng thời kêu thành tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, hàng nghìn hàng vạn oan hồn cùng nhau rít gào, tiếng rét xé rách màng tai, chấn động trời cao.
Quỷ vụ phóng lên cao, vô số oan hồn cùng nhau đánh tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy da đầu run lên, lúc này không cần phải che dấu thực lực nữa.
- Yêu ma quỷ quái, sụp đổ, ly, tán!
Liên tiếp mấy tiếng quát khiến đất bằng bùng nổ phong vân, Đường Kiếp dùng uy thế vô tận lao ra.
Có mấy oan hồn muốn xông lên ngăn trở, Đường Kiếp đẩy một tay ra: - Cút ngay cho ta!
Đất bằng cuộn sóng, mấy oan hồn cuồn cuộn nhào lên.
Đường Kiếp như một cơn gió bay thổi qua bình nguyên.
Nhưng oan hồn không từ bỏ, chúng phẫn nộ đuổi theo phía sau, phát ra âm thanh sắc nhọn.
Một vài oan hồn gần Đường Kiếp trực tiếp phát động quỷ vụ hiện ra quanh Đường Kiếp.
Đỉnh đầu Đường Kiếp có một khối lốc xoáy, tiếp theo là một oan hồn chui ra, đúng là oan hồn lúc trước bị Đường Kiếp "Lừa tình". Nó phẫn nộ hét lên, hai tay chụp vào Đường Kiếp.
Đường Kiếp thu hồi huyễn hồn thảo, hai tay hợp lại kết xuất thiên luân ấn, chỉ thấy luồng sáng bùng ra từ bàn tay hắn: - PHÁ...!
Oan hồn bị Đường Kiếp đánh tan thành tro bụi.
Nhưng ngay sau đó lại có thêm vài con oan hồn vượt qua khoảng không mà đến, lập tức hiện ra trên đầu Đường Kiếp.
Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục đánh ra thiên luân ấn.
Thiên luân ấn kích phát năng lượng sinh mạng, thần thánh mênh mông cuồn cuộn, nhưng không phải thứ bây giờ Đường Kiếp có khả năng dễ dàng khống chế. Nó vốn là pháp thuật phải Thiên Tâm Cảnh mới có thể sử dụng, dù Đường Kiếp có kinh nghiệm của Tiên Đài và trí tuệ cùng thân thể hoàn mỹ thì liên tục sử dụng cũng đã đạt tới giới hạn cơ thể.
Oan hồn không ngừng xông tới, tuyệt không buông tha cho Đường Kiếp.
Đường Kiếp lúc này có chút hối hận.
Hắn không hối hận về huyễn hồn thảo mà là trong khoảng thời gian này chỉ biết tu luyện mà không nghiên cứu thủ đoạn đối phó quỷ vật, hiện giờ mới phát hiện thủ đoạn có thể sử dụng cực ít.
Tâm tư xoay chuyển, thiên luân ấn tế ra, mấy oan hồn mới xuất hiện đã bị giết chết.
Chỉ có điều trán của Đường Kiếp vã mồ hôi, hắn không còn đủ sức.
Đúng lúc này, một oan hồn xuất hiện phía trước, ôm lấy hắn.
Lúc này Đường Kiếp vừa mới dùng qua thiên luân ấn, trong khoảng thời gian ngắn vô lực thi triển, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đấm ra một quyền.
Oan hồn vốn là hư thể, lực lượng cường đại không có hiệu quả, thế nên Thể Tu khả không có hiệu quả khiến Đường Kiếp tác chiến gian nan, hắn không thể phát huy ra tất cả thực lực của mình.
Nhưng vào lúc đánh ra một quyền, Đường Kiếp đột nhiên cảm nhận được gì đó, huyết khí phát ra, một cỗ lực lượng cương trực mãnh liệt lao ra ngoài.
Lực lượng này bắn trúng oan hồn làm nó kêu thảm một tiếng, tan thành tro bụi giống như trúng thiên luân ấn khiến Đường Kiếp ngẩn ngơ.
Thể Tu huyết khí cuồn cuộn khổng lồ, cũng là thứ khắc chế quỷ vật. Tuy nhiên Minh giới quỷ vật hung tàn ẩn độc, âm tuyệt sát hàn, chỉ dùng huyết khí đâu thể giải quyết? Nếu đơn giản như thế, Vương Tuyệt Diệt đâu cần lăn lộn trong Minh giới? Lại nói gì mà kích phát, huyết chiến, tiến bộ, cuối cùng còn phải nhờ Tiểu Tam cứu về.
Cho nên Đường Kiếp thật không hiểu ra sao.
Tuy nhiên mê hoặc thì mê hoặc, Đường Kiếp sẽ không mềm tay.
Ngay sau đó hắn bắt đầu liên tục đánh ra.
Chỉ có điều mấy quyền tiếp không có hiệu quả như quyền đầu tiên.
Liên tục không đánh được oan hồn, ngược lại bị một oan hồn chạm vào hai lần, cũng may Đường Kiếp huyết khí tràn đầy, nhanh chóng khôi phục.
Tuy nhiên một giây chậm trễ làm rất nhiều oan hồn ùa lên khiến hắn trốn thoát càng thêm gian nan.
Cho tới bây giờ, Đường Kiếp cũng không nóng nảy, ngược lại ổn định tâm thần, bắt đầu trở về chỗ cũ cảm thụ quyền đầu mình đánh.
Lúc ấy hắn vừa mới dùng thiên luân ấn, vì niệm động pháp sinh không kịp chỉ có thể liều chết chém ra một quyền, nhưng trong thân thể dường như còn thiên luân ấn, chỉ có điều chưa kịp hoàn thành, chẳng lẽ...
Đường Kiếp vừa chạy trốn vừa nhớ lại, đồng thời thân thể bắt đầu tái diễn cảnh tượng lúc trước, một cánh tay chậm rãi nâng lên.
Một oan hồn nghênh diện đánh tới, phát ra tiếng kêu thê lương.
Đường Kiếp nhìn nó, vẻ mặt yên tĩnh như nước, tay phải khẽ nhấc, cứ như vậy đánh ra ngoài.
Một quyền này nhìn như bình thản, nhưng tràn đầy lòng tin của Đường Kiếp.
Hắn tin một quyền sẽ tái diễn được oai phong lúc trước!
Huyết khí mãnh liệt dâng lên, nghênh hướng đối diện, như biển lưu kích động đánh vào oan hồn, chợt nghe oan hồn rít một tiếng rồi như băng tuyết tan rã.
Thành công!
Ngay sau đó Đường Kiếp lại đánh một quyền vào oan hồn trên tay, khiến nó biết thành huyết khí mà tan thành mây khói.
Đường Kiếp phấn chấn, nhắm ngay phía sau liên tục đấm ra hơn mười quyền.
Đây không phải là thuật pháp, mà chính là quyền cước bình thường, nhưng mỗi một quyền mang theo năng lượng khổng lồ như ánh mặt trời chói chang tản khắp mặt đất.
Trong u ám bừng sáng, có thể thấy rõ vô số gương mặt khủng bố của oan hồn.
Chúng nó rít gào, chúng nó run rẩy, dưới ánh mặt trời Đường Kiếp phóng thích ra mà sợ run!
Đường Kiếp lại là không quan tâm phát động công kích, theo cảm giác mà toàn lực oanh kích, giống như muốn phát tất cả năng lượng và khí lực ra ngoài.
Hắn không biết mình đã đánh bao nhiêu quyền, chỉ thấy một màn khói trắng dâng lên.
Đó là cảnh tượng oan hồn tiêu tan, cũng tại thời khắc này hội tụ thành lưu bay thẳng đến chân trời, vô cùng đồ sộ.
Oan hồn sợ hãi!
Lấy trí lực hữu hạn của chúng.
Chúng kinh hô, chúng hét chói tai, chúng lui ra, chúng bỏ chạy!
Dưới quyền cước vô địch của Đường Kiếp, dưới luồng sáng mãnh liệt, dưới sóng triều cuồn cuộn!
- Rống! Đường Kiếp toàn lực oanh kích, đánh ra bằng tất cả điên cuồng, hoang dã và tình cảm mãnh liệt, một kích đuổi giết hơn mười oan hồn mới loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
Hắn đã thấy mệt.
Nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn.
Bốn phía trống rỗng, không còn một bóng dáng oan hồn.
Đường Kiếp ngắm nhìn xung quanh, phát ra tiếng cười ha ha rất lớn.
Tiếng cười kia không chỉ do hắn chiếm được một kiện bảo vật, đánh thắng một trận, mà bởi vì hắn hiểu chuyện gì xảy ra trên người mình.
Cười to xong, Đường Kiếp lay lay thân thể mọi mệt, quay trở về Diêm thủy hà.
Hôm nay thu hoạch đã đủ nhiều, bây giờ Đường Kiếp cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hắn đi không lâu, một cái bóng màu trắng từ xa bay tới.
Đúng là lệ quỷ Tử Anh.
Quét qua một vòng chiến trường, ác quỷ Tử Anh ngửa đầu truyền âm vào không trung.
Không bao lâu, ở phủ Dạ Xoa, Ma La Trí nhận được tin tức mình mong chờ.