Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1349: . Giáng lâm.



Trên bầu trời, Đường Kiếp sừng sững, đồ sộ như núi, nghiêm nghị cao ngạo vô cùng.

So sánh ra, quỷ ưng ở trước Đường Kiếp như đứa trẻ con, hèn mọn như con kiến.

Nhìn tồn tại như thiên thần xuất hiện, quỷ kia ưng kinh hãi rít gào:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Đúng vậy, làm sao có thể?

Làm sao có thể có bóng của Nhân Tộc Đại Năng xuất hiện ở đây?

Hơn nữa nhìn tướng mạo rõ ràng là nhân loại trước mắt mình.

Chẳng lẽ nhân loại trước mắt là phân thân của Nhân Tộc Đại Năng nào đó?

Quỷ ưng kinh nghi nghĩ, nếu thật sự là như thế, mình đã trêu chọc phải một kẻ khó lường.

Nhưng Nhân Tộc Đại Năng cũng không thể nào đột phá Minh giới chướng bích chứ.

Phải biết rằng Minh giới và nhân gian được bảo vệ nghiêm mật, không dễ dàng công phá, hình bóng linh hồn muốn xuyên qua càng chịu trở ngại lớn. Nhất là Đại Năng phải chịu lực lượng càng lớn, chịu lực bài xích mạnh mẽ của Minh giới, bởi vậy ở Minh giới ngàn vạn năm qua chưa hề có hình bóng nào của Đại Năng tiến vào.

Nhưng hiện tại, quỷ ưng lại chân chính gặp được.

Không chỉ gặp mà còn cực kỳ hùng mạnh, sao mà nó không sợ hãi cho được.

Đây đúng là tác dụng do Đường Kiếp lợi dụng hắc sa.

Trong lúc đang nghiên cứu hắc sa, Đường Kiếp phát hiện lấy linh hồn làm vật chất, hắc sa đan xen vào giữa hư ảo và chân thật, chính là bảo vật cực kỳ thần kỳ. Không chỉ có thể tu bổ thần hồn, thậm chí có thể kết nối lưỡng giới. Có vật này, Đường Kiếp và linh hồn của phân sẽ kết nối trên phạm vi lớn, dễ dàng định vị, thậm chí có thể trực tiếp tiếp dẫn hình chiếu của phân thân tới cho mình dùng. Có hắc sa, mọi trở ngại với phân thân sẽ được giảm xuống.

Đương nhiên, việc này làm hắc sa tiêu hao lớn, Đường Kiếp lấy Trí Tuệ Đạo tính, phát hiện số hắc sa hắn kiếm được từ hủy diệt hai lưỡi hai cộng lại chỉ có thể duy trì hình chiếu tồn tại trong chốc lát.

Sử dụng như thế quá xa hoa, trước đó Đường Kiếp cũng không dám tùy ý vận dụng. Nhưng ông trời có mắt cho hắn nhìn thấy thi linh hoa. Dùng vật này luyện thành thông linh phù có thể phóng đại linh hồn trên phạm vi lớn. Do đó tiêu hao hắc sa cũng giảm xuống.

Hơn nữa là do bản tôn triệu tập phân thân, linh hồn nhất thể, hoàn toàn tự nhiên giảm đi mọi ảnh hưởng, đương nhiên là hoàn thành việc chưa từng có ai đột phá.

Đường Kiếp Tiên Đài vừa hiện, quỷ ưng hoảng hốt không dám công kích.

Ngược lại là Ma La Trí nhìn Đường Kiếp, vẫn không sợ giơ đinh ba lên, quát lớn:
- Không cần biết ngươi là gì, đều chết hết cho ta! ! !

Không phải hắn đã kiêu ngạo, ngông cuồng đến dám khiêu chiến thiên thần mà là hắn theo bản năng không muốn tin chuyện này. Không như quỷ ưng có thể cảm nhận sâu sắc lực lượng của hình chiếu, tu vi Ma La Trí còn chưa đủ để hắn nhận ra chênh lệch này, như con kiến không biết được sự vĩ đại của diều hâu. Cho nên trong mắt hắn, đó chỉ là huyễn thuật vớ vẩn của Đường Kiếp.

Mà Dạ Xoa bộ tộc vốn là phần tử hiếu chiến, dù chỉ còn một chút cơ hội mỏng manh phải dũng mãnh ra trận, nếu không cũng hổ thẹn với danh hiệu thân thể dũng mãnh.

Bởi vậy khi thấy Đường Kiếp không lùi mà còn tiến tới, giơ đinh ba tỏa hàn quang như sao băng đánh tới Đường Kiếp ảo ảnh.

- Không cần!
Quỷ ưng kinh hãi kêu to lên.

Trên bầu trời Đường Kiếp mở to mắt, nhìn thoáng qua phía dưới, hừ nhẹ một tiếng.

Chỉ một tiếng hừ nhẹ lại như tiếng chuông khổng lồ nổ vang, đầu Ma La Trí ong lên một tiếng nổ vang, cảm thấy một cỗ lực lượng vô thượng ngăn cản khiến hắn không thể nhúc nhích, đinh ba không thể đâm xuống. Đồng thời chúng quỷ phía dưới cũng bị tiếng hừ lạnh phá nát, ngoài quỷ ưng không còn ai sót lại.

Trong lòng hắn kinh hãi muốn chết, nhìn Đường Kiếp ở không trung đã chậm rãi mở hai mắt ra.

Hắn nhìn Ma La Trí một cái.

Chỉ một cái nhìn đã khiến Ma La Trí vô cùng hoảng sợ.

Cái nhìn kia tràn ngập hư không, bên trong phảng phất có vô số vì sao đang xoay tròn, thâm thúy quỷ dị không nói ra được.

Thân ở trong đó, Ma La Trí cảm giác như mình lạc trong biển sao.

Sau đó Đường Kiếp thở dài.

Nhẹ nhàng một hơi.

Vì thế Ma La Trí bay lên.

Hắn nhìn thấy mình không ngừng bay lên trời, càng bay càng cao, mà ở phía dưới còn có một bản thân mình ngưng lập ở không trung như tò te đá. Khí gió thổi qua kéo theo một lượng cát lớn.

Đó là... Ta sao?

Ma La Trí ngạc nhiên, hắn nhìn mình tiêu tan trong gió như người cát, theo gió mất đi...

Ta chết rồi!

Ma La Trí rốt cục đã hiểu ra.

Khi hắn đưa vũ khí về phía Đường Kiếp thì hắn đã chết rồi, hiện tại thứ lưu lại chỉ có linh hồn của hắn.

Bởi vì đang ở Minh giới nên linh hồn trực tiếp tồn tại dưới hình thức khác. Nếu may mắn nó có thể quay về thân thể trực tiếp sống lại. Việc chết mà sống lại kia, đối với một số quỷ vật mà nói lại dễ như ăn cơm.

Đáng tiếc hắn không may chút nào.

Khi hắn chết, nhục thể của hắn bắt đầu hủ hóa, hong gió, tiêu tan. Nhục huyết hóa làm cát bụi bay lượn trong không trung. Tàn hồn không chỗ cư trú, chỉ có thể dùng hình thái quỷ vật tiếp tục cô đơn đi lại đại địa.

Mà ở trước Đường Kiếp, ngay cả việc này hắn cũng không làm được.

Ngay sau đó Đường Kiếp nhìn về phía Quỷ Hồn, lẩm bẩm nói:
- Ký ức của ngươi, có chỗ ta cần...

Theo lời này, linh hồn Ma La Trí hóa làm hắc quang bay tới Đường Kiếp ảo ảnh. Dù Ma La Trí liều mạng giãy dụa cũng không được. Chỉ thấy ảo ảnh lớn hé miệng nuốt trọn Ma La Trí vào.

Không cần thuật pháp mà trực tiếp tiêu hóa, hấp thu, cắn nuốt linh hồn Ma La Trí, cũng thuận tiện nắm giữ phần lớn trí nhớ của hắn. Về phần không thể nắm giữ chủ yếu là do tiêu hao trong tử vong, Đường Kiếp cũng không thể ngăn cản.

Cả một đóa hoa cũng chưa bị hao tổn, Ma La Trí cứ như vậy bị cắn nuốt, huyết nhục tiêu tan, linh hồn vô tung, quỷ ưng giật mình sợ chết. Thiên thần ảo ảnh dù bận vẫn ung dung ợ một hơi, động tác không chút hình tượng này ngược lại tôn lên uy nghiêm, mang tới sự khủng bố tà ác.

Ánh mắt của Đường Kiếp nhìn về phía quỷ ưng:
- Ngươi... Cũng muốn cùng ta đối nghịch sao?

Quỷ ưng hoảng sợ, ngã quỳ xuống đất:
- Tiểu nhân vô tri, mạo phạm uy nghiêm của thiên thần!

- Biết là tốt rồi.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói. Trong lúc nói mắt lại hiện lưu quang. Đó là hắn đang hấp thu và lý giải trí nhớ Ma La Trí lưu lại.

Đang định thuận tay kết thúc hóa hồn quỷ ưng, hắn đột nhiên nhìn thấy một đoạn ký ức.

Khẽ ồ một tiếng:
- Hóa ra là như vậy sao.

Hắn cúi đầu suy tư một lát.

Tuy chỉ là một lát, nhưng có Trí Tuệ Đạo, cuối cùng đã nhanh chóng sinh ra một kế hoạch.

Mặc dù kế hoạch này nguy hiểm vô cùng, nhưng nếu thành công sẽ thu được rất nhiều lãi.

Đường Kiếp từ trước đến giờ vốn không phải hạng người sợ chết, sau khi xác nhận độ phiêu lưu và hồi báo đã đưa ra quyết định.

Lúc này nhìn về phía quỷ ưng, nói:
- Muốn sống hãy giao ra bản mạng chi hỏa của ngươi.

- Cái gì?
Quỷ ưng ngạc nhiên ngẩng đầu.

Đường Kiếp lạnh nhạt nói:
- Ta đếm tới ba. Nếu còn không có làm, vậy ngươi có thể đi chết rồi, 1... 2...

Hắn đếm không chậm, hiển nhiên không có ý định cho quỷ ưng cân nhắc.

Quỷ ưng chỉ do dự một chút, lập tức kêu to:
- Ta đồng ý!

Tiếp theo trong cơ thể có u hồn xanh biếc bay ra, đúng là bản mệnh chi hỏa của quỷ ưng.

Bản tôn Đường Kiếp tiếp nhận lấy, hồn hỏa biến mất. Nhưng quỷ ưng có thể cảm nhận nó chưa tiêu thất, chỉ có điều bị Đường Kiếp dùng bí pháp giấu trong thân thể.

Thiên thần Đường Kiếp lúc này mới lật tay về phía sau, đúng là bắt lại bách quỷ dạ hành thuyền đang muốn bỏ chạy.

Thuyền này là bảo vật Minh giới, có nguyên hồn nhập trú, thiên phú hồn binh, có thể tự hành chiến cuộc, đưa ra quyết định, đương nhiên cũng bao gồm thấy tình thế không ổn thì chạy trốn.

Chỉ là muốn chạy trước mặt Đường Kiếp nói dễ hơn làm.

Thiên thần Đường Kiếp khẽ mỉm cười, nói:
- Vẫn nên ở lại đi.

Tay duỗi ra tóm lấy bách quỷ dạ hành thuyền, và chạm đã hủy đi nguyên hồn bên trong, sau đó là kim quang chợt lóe, một phân hồn nhập vào trong thay thế Quỷ Hồn lúc trước nắm giữ chiếc thuyền.

Làm tốt việc này, thiên thần Đường Kiếp mới thu tay, đặt bách quỷ dạ hành thuyền trước bản tôn như một món đồ chơi. Tiếp theo lại có một vật bồng bềnh hạ xuống.

Nhìn kỹ, đó rõ ràng là một tấm da.

Một tấm da Dạ Xoa!

Ma La Trí!

Đây là bản tôn dùng Minh giới quỷ khí ngưng kết mà thành, chạm vào bản tôn khiến diện mạo biến hóa thành dáng vẻ của Ma La Trí, trong tay cầm đinh ba độc nhất vô nhị của Ma La Trí, đúng là do thiên thần Đường Kiếp dùng vô thượng thần thông tái tạo.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quỷ ưng làm sao không biết Đường Kiếp muốn gì, sợ tới mức lạnh run.

Thiên thần Đường Kiếp nhìn quỷ ưng:
- Ta nghĩ ngươi đã hiểu được ta muốn gì.

- Trà... trộn vào Dạ u thành...
Quỷ ưng dùng đôi răng nanh run lên nói.

Đường Kiếp mỉm cười:
- Hiểu được là tốt rồi. Từ giờ ta là Ma La Trí, ngươi vẫn là ngươi... Sát La!

Nghe Đường Kiếp gọi tên mình, quỷ ưng biết ký ức của Ma La Trí đã bị nhân loại này thu giữ, mình có muốn lừa hắn cũng khó khăn, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Chuyện cho tới lúc này, nó cũng là không có cách nào, chỉ có thể mặc cho nhân loại xâm lược.

Mắt thấy mọi việc đã xong, thiên thần Đường Kiếp ảm đạm tiêu tan.

Bản tôn Đường Kiếp nhảy lên thuyền, phất ta bảo quỷ ưng đi lên.

Bách quỷ dạ hành thuyền to như vậy giờ chỉ có hai người bọn họ.

Đường Kiếp khống chế quỷ thuyền tiến về phía trước.

Quỷ ưng thấy thế kỳ quái nói:
- Đạ u thành không ở hướng đó.

Lời ra khỏi miệng lại hối hận vô cùng, người này đi lầm đường chẳng phải rất tốt, mình cũng không cần về Dạ u thành. Chỉ là nhân loại đã kế thừa ký ức Ma La Trí thì sao lại không biết chỗ của Dạ u thành.

Đường Kiếp nhìn nó, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Ta biết, tuy nhiên tạm thời không vội trở về.

- Vậy đi đâu?
Quỷ ưng tò mò.

- Sưu tập một chút thủ hạ, ta cũng không thể trở về tay không.
Đường Kiếp trả lời.

Hấp thu ký ức của Ma La Trí giúp hắn biết, Minh giới quỷ thành cũng không phải nơi hòa bình, cho dù có thân phận như Ma La Trí muốn sống yên cũng không phải chuyện dễ.

Cũng may Minh giới không thiếu nhất là quỷ vật. Dựa vào thân phận Dạ Xoa thân phận có thể vơ vét một chút mà không bị khiển trách.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com