Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1351: . Quá quan.



Dọc theo đường núi đi vào trong, ngoại trừ tiếng bước chân ma sát vào đá thì không còn bất cứ thanh âm gì.

Ra roi cho chúng quỷ đi trước, cho đến khi đi vào sương mù, chúng quỷ như cảm nhận được sự khủng bố bên trong nên không dám đi trước.

Hàn quang trong mắt Đường Kiếp lóe lên:
- Người nào không tiến tiến sẽ phải chết!

Nói xong chém chết một gã quỷ tốt lui ra phía sau.

Chúng quỷ bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiến vào trong sương mù, chỉ là người này đi sau người kia, không có ai dám tranh lên trước.

Lúc này Đường Kiếp nên sử dụng những quỷ vật vô tri vô nhận thức, ít nhất chúng không biết sợ hãi. Còn những quỷ vật vất vả sưu tập được đã có thần trí, cũng biết co vòi.

Khó trách quỷ tốt cấp thấp chỉ cần có thể nghe hiểu hiệu lệnh đơn giản là được, quả nhiên có khi biết càng ít càng tốt.

Theo việc họ xâm nhập, khí tức trong núi thêm cường thịnh, phát ra cảm giác có nguy hiểm lớn.

Chúng quỷ hồi hộp kêu khóc liên miên.

Ở bất cứ nơi nào, tiếng quỷ đều là âm thanh khủng bố, dọa người, mà bản thân nó cũng đã là dấu hiệu kinh hãi.

Âm phong từng trận, quỷ khóc liên tục, mà ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy lạnh giá.

Nhưng hắn biết khủng bố chân chính còn ở phía sau.

Một trận gió thổi tới mang theo sương đen bám cát bụi đánh tới người quỷ tốt tạo ra âm thanh sàn sạt như có gì đó cắn nuốt quỷ vật, mấy con quỷ đứng mũi chịu sào phát ra tiếng rít thống khổ.

Thân thể nhanh chóng tan rã, tình trạng thê thảm và độc nhất vô nhị như quỷ vật lúc trước.

Chúng quỷ đồng thời khiếp sợ lui về phía sau, Đường Kiếp lại nói:
- Sợ cái gì, chỉ là một đám thực hồn trùng thôi.

Minh giới là thế giới của quỷ, lại có được tồn tại ngoài quỷ tộc cũng giống như chính giới là Nhân Giới thì vẫn tồn tại những sinh vật không phải nhân loại.

Thực hồn trùng là một loại giới trùng mắt thường không thể nhìn thấy, trời sinh thần thông phệ hồn có thể phá mọi âm hồn quỷ vật, lấy Quỷ Hồn là thức ăn, lấy âm khí tẩm bổ. Thế nên quỷ vật mới có thể bị chết như vậy, hồn hỏa là trung tâm của quỷ vật, mất đi hồn hỏa cũng như người không xương, dĩ nhiên là tan rã.

Nó là khắc tinh của quỷ vật, trừ phi tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, hồn phách không thể phá vỡ, nếu không rất khó ngăn cản thực hồn trùng xâm nhập.

Tuy nhiên nó sợ huyết khí tràn trề sinh mạng lực. Lúc trước hắn dùng máu bảo vệ một gã quỷ tốt cho hắn xâm nhập là vì đạo lý này.

Đường Kiếp vừa dứt lời đã đánh ra một chưởng.

Một chưởng này nhìn như không có gì lạ, chỉ có điều trong lòng bàn tay ẩn chứa một giọt máu tươi. Máu được chưởng lực ảnh hưởng hình thành nên Huyết thủ ấn bao phủ đám quỷ vật phía trước, chợt nghe trong thi hài của chúng vang lên những tiếng thét chói tai. Tiếng kêu thê lương như có vô số vong linh đang hô hoán, tất cả lớn nhỏ muôn hình muôn vẻ không giống nhau, mơ hồ có thể các nét mặt của nam nữ lão ấu các thống khổ. Ở trên không trung trong chốc lát rồi biến mất.

Đường Kiếp cũng không để ý, chỉ duy trì chưởng ấn đến khi những tiếng kêu dừng lại, thực hồn trùng đã bị huyết sắc đại thủ ấn hạ hóa thành tro tàn tiêu vong.

Chỉ là trong tro tàn có thể mơ hồ thấy tinh quang chớp động.

Là tinh hoa thực hồn trùng khi ngưng luyện thực hồn sinh ra, gọi làm Tinh Hồn sa, chính là bảo vật cực kỳ hiếm thấy. Có thể dùng để tẩm bổ thần hồn, lớn mạnh thân thể, đồng dạng có thể dùng để tu bổ thần hồn bị hao tổn, chỉ khi đã hút đại lượng hồn phách mới xuất hiện.

Tinh Hồn sa này ở nhân gian tính giá trị theo hạt, hiện tại Đường Kiếp tùy ý đánh một kích đã được mấy viên, có thể thấy không phải Minh giới không có tài nguyên, mà là làm thế nào phát hiện...

Đường Kiếp đi lên trước, nhặt lên Tinh Hồn sa rồi mới mới thản nhiên nói:
- Đi thôi.

Tiếp tục đi trước, kế tiếp lại gặp được mấy đám thực hồn trùng, tuy nhiên đều bị Đường Kiếp dùng Huyết thủ ấn khắc chế, đồng dạng mỗi lần sẽ xuất hiện một ít Tinh Hồn sa. Những bảo vật Nhân Giới truy sùng lại là hàng thông thường ở đây, chẳng có gì hiếm lạ.

Thu thập được hơn một trăm viên Tinh Hồn sa, thực hồn trùng rốt cục không tái xuất hiện nữa.

Phía trước là một khu rừng khô.

Cây cối trong rừng bị chết héo, không có sức sống, toàn bộ cánh rừng đều bởi vậy xuất hiện hơi thở chết chóc màu xám trắng.

Bộ xương khô cuối cùng Đường Kiếp phái vào đã biến mất ở đây.

Chứng tỏ huyết khí không thể khắc chế ở nơi này.

Nhưng Đường Kiếp cũng không thèm để ý, chỉ huy một vài quỷ vật tiến vào trong rừng.

Mấy oan hồn bồng bềnh tiến lên, chính vào lúc này đột nhiên có một đoạn gỗ khô từ dưới nền đất luồn lên xông tới oan hồn. Oan hồn rõ ràng là do ác khí tạo ra, nhưng bị nhánh cây quật xuống đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai. Thân thể hư ảo hoàn toàn không ngăn được việc bị nhánh cây đánh, chỉ thấy cành khô tản ra như vật còn sống, trói lại oan hồn, dưới đất nứt ra một kẽ hở như cái miệng lớn nuốt lấy oan hồn.

Tiếng kêu dừng lại.

- Tử Linh thụ.
Đường Kiếp thì thào thành tiếng.

Khi quỷ tốt cuối cùng ngã xuống Tử Linh thụ, Đường Kiếp đã có chuẩn bị.

Hắn vung tay đánh ra một ngọn lửa.

Tử Linh thụ quỷ dị hùng mạnh nhưng lại sợ lửa. Chỉ có điều trong Minh giới khó thấy lửa nên thiên địch không nhiều lắm, nhưng gặp phải Đường Kiếp thì coi như nó xui xẻo.

Thời khắc này gặp lửa, Tử Linh thụ lập tức rít lên, chỉ thấy rễ cây lao ra khỏi đất như vậy muốn đứng lên, xông lên Đường Kiếp, trên cành cây còn ẩn hiện ra một gương mặt tức giận. Chỉ có điều không đợi nó chạy tới, ngọn lửa kia đã biến nó thành một đống tro tàn.

Đáng tiếc Tử Linh thụ không để lại vật gì tốt.

Kế tiếp Đường Kiếp tiếp tục đi lên trước, ai dám ngăn đường đều cháy thành tro.

Kỳ thật Dạ Xoa tôn xưng thân thể mạnh mẽ, cho tới bây giờ không biết cái gì là ngọn lửa pháp thuật. Tuy nhiên đám quỷ vật đi theo có trí lực rất thấp, chúng nó biết sợ hãi lùi bước vì bản năng, nhưng không có nghĩa là chúng nó hiểu được những điều khác. Về phần hai gã quỷ tướng cũng nhận ra được gì đó, nhưng cũng chính vì vậy mà giả trang không biết gì cả. Thứ hai Đường Kiếp đã sớm quyết định rời núi này thì không còn quỷ tốt nào sống sót, hai gã quỷ tướng cũng thu đi căn nguyên hồn hỏa, cho nên không sợ lộ ra nội tình.

Càng đi Tử Linh thụ càng dầy đặc, Đường Kiếp không thể không liên tục ra tay, đốt ra một lối đi.

Cũng may hắn có thân thể hoàn mỹ, huyết nhục hùng mạnh, linh khí sung túc vượt xa người thường nên mới có thể duy trì tiêu hao như vậy.

Chính vào lúc này, đột nhiên trên không trung có một tia màu xám bắn tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp nghiêng đầu tránh né, tiện tay đánh ra một ngọn lửa, nhưng bóng xám kia lại dường như không có việc gì, từ trong ngọn lửa đi tới xuyên qua một quỷ vật, quỷ kia la hét thất thanh, rất nhanh khô quắt thành sương khói biến mất.

Lúc quỷ vật biến mất tia xám lại tái hiện, rõ ràng là một con rắn nhỏ màu xám.

- Hôi ngục xà.
Đường Kiếp nói.

Giống thực hồn trùng, hôi ngục xà là một loại Minh giới yêu xà, trời sinh khắc chế quỷ vật.

Loại này thân rắn màu xám trắng, bình thường nằm trên tàng cây không nhúc nhích, một khi hành động lại nhanh như thiểm điện. Bất luận là ai bị nó cắn cũng ăn mòn linh hồn, trực tiếp tiêu vong.

Thấy Hôi ngục xà, Đường Kiếp nắn pháp quyết, bắn ra một đạo ngưng thủy tiễn.

Ngưng thủy tiễn là tiểu thuật bình thường, nhưng lại khiến Hôi ngục xà như bốc lên khói trắng như bị bỏng, nó thét chói tai giãy dụa như gặp phải kịch độc.

Vật này sợ nước!

Do thủy tiễn ảnh hưởng, Hôi ngục xà chỉ vặn vẹo vài cái liền rơi xuống đất, bốc lên một luồng khói trắng, do tác dụng hòa tan của nước, cuối cùng chỉ để lại một tấm da.

Đây là vỏ lột nhưng cũng là bảo vật có giá trị. Khác Tinh Hồn sa, nó không phải bảo bối bổ dưỡng thần hồn mà là độc vật có tình ăn mòn hùng mạnh.

Thu vỏ rắn, Đường Kiếp tiếp tục đi tới trước.

Rắn trong Tử Linh thụ không ít. Chúng nó có vẻ bề ngoài tương tự với Tử Linh thụ, rất khó phát hiện. Hơn nữa hành động nhanh như điện, tuy rằng Đường Kiếp có phương pháp khắc chế cũng đã làm chết không ít quỷ vật.

Đợi ra khỏi Tử Linh thụ lâm, quỷ vật của Đường Kiếp tổn thất một phần tư, vỏ rắn trong tay lên tới hơn sáu mươi tấm.

Xuyên ra Tử Linh thụ lâm, Đường Kiếp đi vào một vùng lởm chởm quái thạch.

Hai tay vung lên, một đội quỷ vật xông lên.

Lần này đơn giản rất nhiều, chỉ thấy quái thạch chuyển động hóa thành một đám thạch quái. Chỉ có điều trên thạch quái phủ ánh sáng màu lam nhạt, nhìn kỹ thì chính là u hỏa bám vào.

- Minh thạch quái.
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Loại thạch quái này do minh thạch ở minh giới thông linh mà thành thạch quái, tính là thạch quái hiếm thấy. Bởi vì do đặc tính hồn hỏa nên minh thạch quái khó đối phó hơn thạch quái ở nhân gian, quan trọng nhất là chúng nó dễ hình thành.

Thời khắc này một lượng lớn thạch quái không chút khách khí lao tới Đường Kiếp.

Loại vật này không có gì có thể khắc chế, duy có đánh tan thân thể, phá hư hồn hỏa bên trong mới có thể tiêu tan. Cho nên kế tiếp Đường Kiếp cũng không khách khí, trực tiếp chỉ huy chúng quỷ vật giao chiến. Do minh thạch quái trời sinh thân thể cứng rắn, lực lớn vô cùng, chỉ dựa vào một mình Đường Kiếp đánh không lại đấy, còn làm Đường Kiếp mất rất nhiều quỷ vật, cũng may có quỷ ưng Sát La và hai đại quỷ tướng tương trợ.

Một hồi đại chiến mới diệt hết toàn bộ minh thạch quái.

Tuy nhiên trận chiến này cũng làm cho quỷ vật của Đường Kiếp bị hao tổn không còn một nửa.

Nhưng Đường Kiếp lại lơ đễnh, bởi vì Hôi ngục xà và Minh thạch quái, ba khả năng còn dư lại có thể xóa đi một loại, Đường Kiếp thêm nắm chắc về tồn tại ở trong núi kia.

Minh thạch quái sau khi rơi rụng thành vô số cục đá vụn, tuy nhiên trong đó lại có một vật hết sức trong suốt.

Đường Kiếp nhặt đá lên, nhìn kỹ một chút, ánh mắt sáng ngời:
- Thạch tủy?

Thứ này rõ ràng là thạch tủy, chỉ có điều không biết sao đã kết thành thể rắn, hơn nữa số lượng còn không ít. Đường Kiếp e dè là biến dị, tuy nhiên rốt cuộc có ích lợi gì, lấy trí thức của Đường Kiếp hiện tại vẫn không thể xác định, chỉ có thể cảm giác được năng lượng thổ hệ ẩn chứa trong đó và khí tức sinh mệnh khổng lồ.

Trong tình huống không thể xác nhận, cũng chỉ có thể trước thu lại rồi chậm rãi nghiên cứu.

Qua đống thạch quái, dần dần tiếp cận đỉnh núi.

Sương khói ngưng tụ ở đây thành một đám mây lớn.

Đường Kiếp đứng trước đám mây, thì thào tự nói:

- Kế tiếp sẽ là bước xác nhận cuối cùng. Rốt cuộc là Lưỡng sinh hoa hay Thông linh thảo!

Hắn cất bước tiến vào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com