Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1387: . Xông trận (p2)



- Hả? Âm thanh gì thế?
Đường Kiếp như nghe thấy gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lại không phát hiện ra gì, chỉ có thể tiếp tục bước đi.

Vừa đi vừa cẩn thận đo lường tính toán pháp trận, vượt ải xông trận không thể bạo lực cứng rắn xông vào, hắn cần tập trung tất cả tinh lực tính toán, cũng thật sự không thể phân tâm quá nhiều.

- Hoàn hảo lão tử nhanh chân không bị hắn nhìn thấy, bằng không quá mất mặt rồi.

Hạc linh một lần nữa tránh về trong trận, thổn thức tự nói.

Vừa rồi hỏa trận nướng nó từ bạch hạc thành hắc hạc, nhưng nó vốn là hạc linh, thoát ly thật thể lại khôi phục bình thường.

Dù thế, bạch hạc vẫn vò đầu bứt lông không ngừng mắng:
- Hảo tiểu tử, lại dám hại hại hạc gia gia của ngươi, không thể không hảo hảo giáo huấn ngươi một phen.

Lại nhìn Đường Kiếp đi tới, dọc đường chưa hề kích hoạt cạm bẫy nào, biết người này quả nhiên có chút môn đạo, hừ một tiếng:
- Nếu như thế, ta cho ngươi nếm thử một chút lợi hại đích thực của bích hỏa trận.

Nói xong vỗ hai cánh, chợt nghe cả đại trận thủ núi phát ra tiếng ầm ầm.

Phàm là trận pháp thủ hộ sơn môn đều có hai cách mở. Một loại mở ra bình thường, phong bế đại bộ phận uy năng, chỉ chừa bộ phận cơ quan chủ yếu tiện cho đệ tử đi lại , nếu không nếu chẳng may đệ tử kia bất cẩn giẫm nhầm cạm bẫy chẳng phải sẽ bị chết oan. Còn một loại chính là mở toàn diện. Cũng chỉ dưới tình huống này mới có thể chân chính phát huy uy lực của một trận pháp nên có.

Hạc linh lúc trước chỉ cần Đường Kiếp có thể đi qua trận này là được, hiện giờ mắt thấy cách mở bình thường không cản được đối thủ nên quyết định mở toàn diện. Dù sao lúc trước chỉ nói xông trận, cũng không nói xông trận gì. Với cả đại trận thủ núi cũng không qua được thì nói gì tới tăng cường Viêm Dương đại trận.

Về phần trận thủ núi tồn tại mấy ngàn năm, không suy xét uy lực, luận trận đạo đã có trình độ phức tạp tinh vi chỉ có hơn chớ không kém Viêm Dương trận, nó đương nhiên sẽ không để ý đến.

Một tiếng nổ lớn, Đường Kiếp lập tức nhận ra pháp trận xuất hiện biến hóa.

Đầu tiên chính là cảnh sắc xung quanh thay đổi, thềm đá đi thẳng lên đỉnh núi biến mất, xung quanh là màn sương đậm hạ tầm nhìn xuống điểm thấp nhất.

Tiếp theo là các thanh âm kỳ quái vang lên bên tai, tất cả những thứ nguyên bản yên lặng bất động như sống lại, phát ra âm thanh gào thét kỳ dị.

Đường Kiếp vừa mới đi được vài bước đã gặp một khối đá lớn lăng không đánh tới, dù hắn phản ứng nhanh cũng suýt bị đánh lên. Đừng nhìn nó chỉ là một khối đá lớn, nó nặng như vạn quân, nếu đánh trúng thật thì chẳng có gì tốt.

- Mở toàn diện sao?
Đường Kiếp khẽ mỉm cười, cũng không thèm để ý.

Mở bình thường và toàn diện có điểm khác nhau lớn nhất là các bố trí sẽ trở nên chủ động, công kích cũng không còn là bị động mà là chủ động tìm khe hở công kích. Dưới tình huống như vậy xông trận cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đường Kiếp cũng không để ý, chỉ tiếp tục yên lặng suy tính từng phương vị, từng bước một.

Tuy rằng trong trận nhiều cơ quan, cạm bẫy mạnh nhưng với thực lực của Đường Kiếp cũng có thể đỡ. Hơn nữa hắn tinh thông trận đạo, sẽ chủ động lẩn tránh cạm bẫy, có khi tình nguyện đi đường vòng xa một chút cũng không cưỡng ép đột phá, lần nào cũng đi tới nơi an toàn nhất để bớt việc.

Dù sao hắn cũng không có gì không cần bới móc, mà không như thế cũng không hiển lộ tiêu chuẩn trận đạo của hắn.

Kia hạc linh nhìn hắn đi từng bước vào phần quan trọng, từng bước không lệch, suy tính tinh chuẩn, rõ ràng là lần đầu tiên đến nhưng dường như đã quen trận từ lâu, biết là cao nhân trận đạo chân chính thì âm thầm khâm phục.

Chỉ có điều nó cũng trái tính, mắt thấy không cản được Đường Kiếp, tròng mắt đảo tròn, nói:
- Tiểu tử này xem ra cũng có vài phần bản lĩnh. Chỉ có điều để hắn đi qua như vậy hắn sẽ cho hạc gia gia không có bản lĩnh. Cần cho hắn chút phiền toái, ra một vấn đề khó khăn, thể hiện thủ đoạn của ta mới được, nhân tiện cũng trả món thù bị nướng cháy khi nãy.

Nghĩ vậy nó đảo mắt, làm như nghĩ tới điều gì, ha hả cười rộ lên nói:
- Không bằng dùng cái kia đi.

Bên này Đường Kiếp còn đang đi tới, tính tính khoảng cách đã không còn xa.

Trong lòng vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe bên tai có dị âm vang lên, nghe thanh âm như có thứ gì tấn công tới.

Từng bông hoa từng cọng cây ngọn cỏ, hòn đá trong trận đều là cơ quan, lắng đọng năng lượng cường đại, không phải muốn thu nhỏ là được. Mà thời khắc này nghe thấy thanh âm, động tĩnh đúng là không nhỏ.

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, phá lệ lần đầu tiên lui về phía sau, đồng thời vận đủ thị lực nhìn lại.

Bản thể vốn ngộ đạo sau đó tu thành Động sát Thiên Mục, nhưng sau khi sống lại, tiến vào phản đạo chi cảnh khiến các thủ đoạn liên quan đến đạo mất đi, cũng khiến Đường Kiếp thầm hận, nếu không chỉ cần một cái nhìn, có yêu ma quỷ quái nào không lọt vào mắt.

Không nhìn ra kẻ thù đang ẩn nấp, chợt nghe tiếng gió gào thét như có vật gì đó bay tới, Đường Kiếp chợt lóe thân tránh thoát, mới nhìn ra đó là một nhánh cây linh động như trường tiên.

Đường Kiếp vừa mới tránh thoát, chợt nghe phía sau lại có tiếng tiên vang lên, trong lòng biết không tốt, chợt nghe BA một tiếng, trúng phải thứ cứng rắn.

Cũng may hắn có thân thể hoàn mỹ, Thể Tu thân, tuy nặng nhưng chưa khiến hắn bị sao.

Chỉ có điều ngay sau đó vang lên tiếng huýt gió liên tục, vô số trường tiên đầy trời lao đến.

Đường Kiếp biết không tốt, bật hơi phát ra một tiếng quát chói tai:
- Mở!

Theo tiếng rống, chỉ thấy mây mù xung quanh đảo cuốn, tầm nhìn thêm được vài phần. Đường Kiếp đã nhìn thấy bốn gốc đại thụ, đang lay động nhánh cây, duỗi ra vô số rễ cây như trường tiên đánh tới.

Bốn đại thụ tinh rõ ràng đã tu luyện thành yêu quái ngàn năm, ở trong trận có tác dụng trấn thủ mắt trận, nắm giữ trung tâm, thủ trận hộ trận nên không dễ dàng xuất chiến. Để bảo đảm dễ sai khiến, Đại Nhật tông đã xóa thần trí của chúng, chỉ nghe theo lời hạc linh sai khiến.

Đường Kiếp xông nhận nhưng không phá trận, bản thân pháp trận không việc gì, vậy sao bốn đại thụ tinh lại xuất động?

Đường Kiếp nghĩ kỹ, hừ nói:
- Hạc linh, ngươi là đồ giả dối.

Hạc linh cười ha hả nói :
- Ta đâu có giả dối, Ất linh tứ mộc vốn là thủ hộ bổn trận, thuộc về lực lượng trong trận, đối phó ngươi hoàn toàn chính đáng, nếu như ngươi không qua được thì đứng nói mình là cao nhân trận đạo.

Đường Kiếp nói:
- Nhưng Ất linh mộc có nhiệm vụ gác trung tâm mắt trận, trừ phi gặp công kích, nếu không không xuất động. Ta chưa từng động lầm cơ quan, càng không có công kích mắt trận, dựa vào cái gì bị tứ linh công kích? Công kích thế đã không còn là trận đạo mà là tu vi cá nhân rồi, đâu còn ý nghĩa gì?

Hạc linh bị hắn nói tới á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn chơi xấu nói:
- Ta không biết ngươi nói cái gì, dù sao không qua được chính là ngươi thua.

Nói xong liền không để ý tới hắn.

Đường Kiếp bị hạc chơi xấu không nói gì, tức giận vô cùng ngược lại còn cười:
- Được, được, ngươi đã nói như vậy, vậy chớ trách ta không khách khí.

Nói xong thân hình như điện xông tới một cây đại thụ.

Cây đại thụ duỗi ra trăm cái cành đánh tới, Đường Kiếp cũng không khách khí, phản thủ đấm một quyền.

Diệt Ma Quyền!

Quyền kình vô biên bùng nổ, sấm sét sinh ra, thậm chí quyền của Đường Kiếp còn tạo thành một lốc xoáy nhỏ.

Trăm ngàn rễ cây của thụ tinh vào trong lốc xoáy, đúng là bị lốc xoáy trong quyền kình xoắn thành phấn vụn.

Đây đúng là hiệu quả khi Đường Kiếp đánh ra Diệt Ma Quyền với thân thể hoàn mỹ, thực lực có thể so với Tâm Ma tu giả, đại thụ tinh không có cả cơ hội chống cự đã bị kình khí gọt trọc rễ.

Đường Kiếp nhanh tay nhào tới, tay trái duỗi ra thăm dò thể nội đại thụ, một trảo dùng sức lấy ra một viên tinh hạch.

Một thụ tinh ngàn năm có thể so với tâm ma tu giả cứ như vậy bị Đường Kiếp đánh chết.

Không phải Đường Kiếp không muốn lưu tay, mà là bốn thụ tinh cấp Tâm Ma liên kết, lại còn ở bên trong trận pháp có thiên thời địa lợi, Đường Kiếp thực không nắm chắc phần thắng. Cho nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết từng con. Giết chết rồi, Đường Kiếp lại như điện thiểm lao ra, ba đại thụ tinh không kịp cản lại để hắn thoát khỏi vòng vây, trong nháy mắt đã lao ra ngoài trận.

Biến hóa liên tiếp khiến hạc linh hoàn toàn ngây ngốc:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi giết Ất linh mộc!

- Này, đừng nói như vô tội thế, là do ngươi bức mà. Lại nói nó chỉ là đầu gỗ ngu ngốc thôi, khi các ngươi xóa đi thần trí của nó thì nó đã chết rồi.
Đường Kiếp không kiên nhẫn trả lời.

Giờ phút này hắn đã lao ra khỏi pháp trận, đang đứng trên một ngọn núi.

Ngọn núi kia vô cùng lớn, trên núi có thành, trong thành người qua lại náo nhiệt. Trước cửa thành còn có hai quân tốt thủ vệ, nhìn thấy Đường Kiếp xuất hiện thì ngơ ngẩn.

Đường Kiếp thản nhiên đi tới, nói với hai gã quân tốt:
- Xin hỏi Loa toàn hỏa diệm đi hướng nào?

Loa toàn hỏa diệm là tháp của tông chủ Nguyên Thiên Trọng, hai gã quân tốt nghe Đường Kiếp hỏi nơi đó thì nghiêm nghị, chỉ vào bên trong nói:
- Đi dọc theo con đường này là đến.

Đường Kiếp chắp quyền nói:
- Đa tạ.

Rồi tự đi vào bên trong thành.

Hai quân tốt ngẩn ngơ, nhất thời lại không dám hỏi hắn là ai, càng không dám ngăn cản hắn.

Chỉ có điều ngay sau đó, hạc linh trong trận hiện thân, tức giận hổn hển nói:
- Đường Kiếp đừng chạy! Có người xông trận! ! !

Một tràng tiếng cảnh báo vang lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com