Khi Đường Kiếp đánh ra một quyền long trời lở đất cũng như một quyền đánh vào trái tim Thường Hi Nhiên.
Lòng hắn trầm xuống.
Quyền phong chấn động, sóng lớn cuồng bạo như thiên quân vạn mã chạy qua, quét ngang tất cả yêu vật.
Tinh anh cũng tốt, bình thường cũng thế, dưới lực triều khủng bố trở nên yếu ớt không chịu nổi, trong khí kình cuồn cuộn, máu thịt héo rũ. Quyền phong gào thét đánh vào vách đá, mà ngay cả tinh kim, thêm trận pháp thủ hộ cũng run rẩy mấy cái.
Đường Kiếp đánh ra một quyền vẫn chưa chấm dứt, theo sát sau đó là một quyền lại một quyền. Quyền phong biến mọi trở ngại thành bột mịn.
Yêu vật lấy thân thể xưng hùng đối mặt với công kích này yếu ớt như đậu hũ.
Trong nháy mắt, liên tiếp hơn mười quyền đánh ra, năm yêu vật bị chấn vỡ, cả một khối thịt cũng không lưu lại.
- Vì sao lại có lực lượng kinh khủng như vậy?
Trên tầng mười ba, chúng tu cùng nhau hô lên kinh ngạc.
Không phải chưa từng thấy Luyện Thể Thể Tu, nhưng dũng mãnh đến trình độ như vậy, chỉ một vài quyền đấm chết biến hóa đại yêu thì hiếm thấy. Pháp thể song tu đến tình trạng này thì đúng là có một không hai.
Nhất thời chúng Đại Năng đều ngây ra.
Duy có Hồng Loan tiên tử vui tươi hớn hở, nhìn Đường Kiếp cũng thấy thuận mắt hơn, quay sang nói với Thường Hi Nhiên: - Lấy ra đây.
Thường Hi Nhiên vẻ mặt sầu khổ, tâm bất cam tình bất nguyện đưa truy phong kiếm hoàn cho Hồng Loan.
Bên này Đường Kiếp khôi phục xong đi lên tầng thứ 9, quả nhiên có một khỏa bạo cương nguyên đan, ngoài ra còn có thêm đan dược bổ dưỡng khí huyết.
Đường Kiếp không khách khí thu lấy rồi khiêu chiến tầng thứ 9.
Bắt đầu từ tầng thứ 9 có Hóa hình thượng phẩm yêu thú xuất hiện.
Mà Đường Kiếp ở triển lộ Thể Tu rồi cũng không còn ẩn núp, phát huy đầy đủ khí lực dũng mãnh tấn công hóa hình thượng phẩm đại yêu, thậm chí còn không dùng vòng bảo hộ tự bảo vệ mình, trực tiếp dùng thân thể che chắn, phản kích nhanh như sấm sét.
Tay trái hắn vung trọng quyền, quyền như chùy lớn leng keng rèn sắt, chấn động mọi tà ma đạo chích, tay phải nắn ấn quyết dùng bí pháp, phong vân đột biến, sấm sét mãnh liệt, tiêu diệt quỷ vực ngoại đạo!
Trong đại điện chấn động sóng pháp lực xung kích, ầm ầm nổ vang, tòa tháp có thể chịu đựng Tử Phủ Đại Năng giao chiến đang không ngừng kích động tiếng sấm, khiến chúng tu gia nghe mà kinh hãi.
Tầng thứ 9, qua!
Tầng thứ 10, qua!
Đường Kiếp dùng tất cả thủ đoạn giết tới, không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản hắn, thực lực vững bước tăng trưởng. Rảo bước đi lên khiến chúng tu gia hoảng sợ.
Chỉ là tới bước này, Đường Kiếp cũng đã rất mỏi mệt.
Tuy rằng mỗi lần chiến đấu qua đi hắn có thể nghỉ ngơi, linh khí có thể khôi phục, nhưng cảm giác mệt mỏi sâu trong nội tâm không dễ tiêu trừ. Liên tục chiến đấu khiến thể xác và tinh thần thượng bị ảnh hưởng tới không chỉ ngồi xuống tĩnh dưỡng một lúc là có thể giải quyết, nhất là cường độ lớn như thế đã khiến Đường Kiếp hao hết tâm lực.
Bước chân của hắn rõ ràng đã nặng nề hơn.
Mặc dù như thế, Đường Kiếp vẫn là không thay đổi ước nguyện ban đầu, tiếp tục đi tới trước.
Mặc dù chỉ là một khảo nghiệm nhỏ, ở trong suy nghĩ của Đường Kiếp trở thành một lần kiểm nghiệm chính mình.
Tầng thứ mười một.
Lựa chọn tặng phẩm xong, tu vi Đường Kiếp đã tiếp cận Linh Hoàn hậu kỳ. Tuy nhiên đối mặt với ba Hóa hình thượng phẩm đại yêu và mười lăm con trung phẩm, tu vi này vẫn có vẻ hơi thấp.
Giải trừ trói buộc, lũ yêu cùng phát ra tiếng hô cuồng bạo, đối mặt với tình huống này, Đường Kiếp cũng không sợ hãi đón nhận.
Một hồi đại chiến triển khai, chỉ thấy trong điện khói lửa cuồn cuộn, ánh lửa phần phật, bầy yêu kêu khóc, khắp nơi đều là tiếng sấm tiếng sét, mưa sa gió giật, Loa toàn đại điện như tiểu thế giới nghênh đón thiên tai, nghênh đón vô số đại nạn.
Thiên tai yêu họa liên tục ùa đến, một nhân ảnh bay qua lướt lại, khi thì hóa thân thành người khổng lồ mười trượng, ba đầu sáu tay, rít gào phong vân, khi thì hóa làm yêu vật, hoặc ưng hoặc khuyển, hoặc chim kiến sâu linh hoạt lẩn tránh, khi thì lại ẩn nấp trong hư vô, tung hoành xuyên qua, giơ tay nhấc chân mang theo phong vũ lôi điện, ngọn lửa vô biên đánh tới, ở trong điện trình diễn một trận đấu pháp đấu lực thậm chí còn có cả đấu trí.
Một Hóa hình đại yêu há mồm phun ra khói độc Đường Kiếp, Đường Kiếp lăn một vòng hóa làm lưu quang phi độn, vừa mới bay đi đã có một yêu gào thét vung cánh cuốn động phong vân, hình thành vô số đao phong. Đường Kiếp cũng không né tránh, cứng rắn lấy thân thể kháng trụ, niết ấn pháp rút dao thi cửu trọng thiên kiếp đao, chỉ thấy ba con thượng phẩm hóa hình đồng thời há miệng phun chướng khí màu đỏ, ở trên không trung hình thành hồng quang bảo vệ, kháng trụ đao luân. Tuy rằng hồng quang cuối cùng cũng bị kích phá, nhưng dư lực công kích đã nhỏ đi nhiều.
Đường Kiếp một kích vô công, còn bản thân bị vô số đao phong cắt vào, một ong yêu hợp thời phi tới phóng đuôi châm. Châm này kịch độc, mặc dù là Đường Kiếp Thể Tu cũng không nguyện cứng rắn chống đỡ, vội hóa làm vật thể nhỏ, nhưng như thế vẫn trúng hai châm đánh Đường Kiếp về nguyên hình, Đường Kiếp gầm lên đánh ra một quyền nát đầu ong yêu, bản thân cũng lắc lư, cánh tay trái trúng châm tê dại, nhất thời không nâng lên nổi.
Song phương cứ như vậy chém giết, số lượng yêu vật càng ngày càng ít nhưng thương thế của Đường Kiếp càng ngày càng nặng, dù người hắn làm bằng sắt thì cũng dần dần không chịu nổi, bước chân phù phiếm, động tác cũng chậm chạp đi.
Cũng may tình trạng lũ yêu không lạc quan, chiến đến hiện tại, trung phẩm hóa hình đã chết sáu con, còn lại đều bị thương. Chỉ có điều ba con thượng phẩm đại yêu phối hợp thích đáng khiến thế cục không ngừng xoay chuyển.
Cảnh tượng này khiến chúng tu cũng khẩn trương vì hắn, Võ Tu Càn đã lần nữa đã làm xong công tác chuẩn bị cứu viện.
Nhưng vào lúc này một con Ngưu Thân Quy dùng đầu va vào bụng Đường Kiếp khiến hắn ngã ra sau, ở trên không trung phun ra một lượng máu lớn.
Đây không phải lần đầu tiên hộc máu, vốn cũng không có gì, nhưng lúc này Đường Kiếp lại nằm ngã xuống đất, trong lúc nhất thời không thể đứng lên.
- Mau đứng lên! Ngay cả lão thái bà Hồng Loan tiên tử không biết điều cũng hô hắn cố lên.
Mọi người rối loạn.
Cùng lúc đó, lũ yêu đã nhào tới, thẳng hướng Đường Kiếp.
- Mau kêu cứu đi! Võ Tu Càn gấp đến độ muốn nhảy lên.
Lúc này, Đường Kiếp nhìn lũ yêu xông lên, nhếch miệng cười cười: - Còn chưa tới thời khắc cuối cùng đâu... Xuất!
Hắn giơ song chưởng, huyết quang phóng lên cao.
Huyết quang vừa xuất hiện, tựa như tơ đỏ, từng sợi, từng tia tạo thành từng mảng che kín không trung, huyết sắc sương khói như mây như sương tràn ngập không gian. Đường Kiếp dùng âm dương ấn, đẩy tay ra cao giọng quát: - Chuyển!
Chỉ thấy sương mù màu đỏ chuyển động, lũ yêu bị vây trong đó như gặp phải đòn nghiêm trọng, đồng thời phát ra âm thanh thống khổ.
Giống như có gì đó đè ép bầy yêu, tất cả yêu vật đồng thời biến hình, sương máu phiêu đãng, bị xoa nắn, nắn tròn, ấn dẹt, lôi kéo chúng thành các loại hình thù kỳ lạ, dường như trong nháy mắt biến thành quái vật.
Mà cái giá phải trả cho việc cưỡng chế biến hình chính là nhục thể của chúng điên cuồng phun máu.
Huyết Nhục Ma Bàn!
Đây đúng là thần thông đầu tiên Đường Kiếp sáng tạo ra Huyết Nhục Ma Bàn.
Bởi vì thần thông ít nhất cũng phải tới hóa hồn cấp mới có thể thi triển, năm đó Đường Kiếp có thể chưa tới hóa hồn đã dùng được là do Huyền Vũ huyết và duyên cớ đặc thù, cho nên bản tôn sống lại, dù có thân thể hoàn mỹ cũng không thể sử dụng phương pháp này.
Nhưng giờ phút này, hắn lại dùng đến rồi.
Dùng Huyết Nhục Ma Bàn khiến yêu vật thống khổ khóc thét, dù chúng biến hóa kiểu gì thì ở trong đại điện cũng không thể tránh được áp lực kinh khủng kia. Huyết sắc yêu khí ôn nhu phiêu động như mây như sương nhưng lại phát ra lực lượng kinh khủng, như núi như biển.
Máu tươi của chúng yêu dung nhập vào huyết nhục ma bàn, lại tiến thêm một bước gia tăng lực lượng nghiền ép của nó.
Cho dù là Hóa hình thượng phẩm yêu vật cũng không chống được lực lượng khổng lồ, bị đè ép tới biến hình, lúc biến hình dần mất máu, mất máu dần suy yếu, suy yếu mất đi sinh mạng...
Huyết Nhục Ma Bàn chuyển động, từng con yêu vật một chết đi.
Cuối cùng, không có may mắn nào tồn tại.
Cùng lúc đó, Đường Kiếp thù tay, quỳ sát trên mặt đất, thở dốc không ngừng.
- Thần thông... Không ngờ là thần thông! Hắn làm sao làm được? Chúng tu gia đều thất thanh kêu lên.
Mà ngay cả trái tim tông chủ Nguyên Thiên Trọng cũng nhảy lên kịch liệt.
Người thanh niên này có rất nhiều bí mật!
Chỉ là hắn không nghĩ ra, có nhiều bí mật, bí pháp như vậy, vì sao lại không hề giữ lại mà thi triển hết ra? Chẳng lẽ hắn không sợ người ở đây sinh lòng tham với hắn sao?
Hay hắn đơn thuần đến cho rằng, lúc đại nạn Viêm Dương giới buông xuống sẽ không ai còn tham niệm sao? Hắn không nghĩ tới nếu chẳng may Viêm Dương giới ngăn chặn được Minh giới xâm lấn, đến lúc đó hắn sẽ đối đãi với người nảy sinh lòng tham sao?
Hay là hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy? Chỉ là xem biểu hiện chiến đấu, công thủ có độ, suy nghĩ rõ ràng, nhìn thế nào cũng không giống người bình thường.
Nguyên Thiên Trọng không tìm được đáp án, chỉ cảm thấy rất băn khoăn. Những người khác không ngờ Nguyên Thiên Trọng nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy mà chỉ nghị luận xem Đường Kiếp rốt cuộc thi triển ra thần thông như thế nào.
Bên này Đường Kiếp đứng lên, bắt đầu thu nạp thi thể, khôi phục thực lực.
Nguyên Thiên Trọng nhướn mày, không nhịn được nói: - Ngươi vẫn còn muốn khiêu chiến sao?
- Đương nhiên, vì sao không? Đường Kiếp hỏi lại.
- Thần thông ngươi vừa thi triển chính là thủ đoạn ẩn giấu cuối cùng phải không? Lão phu tin, lấy tu vi Linh Hoàn thi triển thần thông, khẳng định sẽ có hạn chế, ngươi không có khả năng liên tục thi triển. Ngươi đã vô lực, lại không có phép thi triển thần thông khẳng định sẽ không qua được tầng thứ mười hai, người trẻ tuổi ta thấy ngươi đừng cố quá. Ngươi dùng tu vi Linh Hoàn đi đến bước này đã là vinh quang rất lớn.
Đường Kiếp nghe xong, cười cười trả lời: - Ta đoán, người đang nói là tông chủ Đại Nhật tông Nguyên Thiên Trọng Nguyên tông chủ rồi? Đường Kiếp trước đa tạ hảo ý của tông chủ. Về phần ta qua ải, không phải là vì vinh quang, cũng không phải là muốn sáng tạo kỷ lục, hư danh đối với ta không có chút ý nghĩa nào. Cho nên lấy tu vi Linh Hoàn tới bước này, việc khoe khoang và thỏa mãn căn bản cũng không phải thứ ta muốn, cũng không thể trở thành lý do ta dừng bước.
Nguyên Thiên Trọng nghi hoặc khó hiểu: - Vậy ngươi vì cái gì phải liều mạng như vậy?
- Vì sao? Đường Kiếp chớp chớp mắt trả lời: - Còn có thể là vì sao chứ?