Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện gương mặt Đường Kiếp lại có thêm vài phần già nua.
Làn da bóng loáng hiện giờ đã có nếp nhăn, chân mày râu tóc xuất hiện màu trắng, người ngồi đó nhưng lưng lại hơi còng xuống biểu thị sự lão hóa.
Chỉ có điều ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như trước, sắc bén tới tu giả bình thường nhìn vào sẽ bị trúng thương.
Hắn ngồi trên điện, tinh đăng lóng lánh, chiêu kỳ vận mệnh chiến sự, ánh mắt của Đường Kiếp không ngừng xuyên qua tinh hỏa, ngắm nhìn phương xa, không biết nhìn về nơi nào.
Cho đến khi một gã tiểu đồng tiến vào, quỳ lạy nói: - Lăng Tiêu trưởng lão, Tiêu trưởng lão cầu kiến!
- Để bọn họ vào đi. Đường Kiếp đáp lại. Ngay lúc hắn nói, màu trắng ở chân mày rút đi, làn da trở lại bóng loáng, cả người ngồi thẳng trở lại.
Giống như đúc. Phù Sinh Vạn Tượng đạo pháp hạ xuống, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thấy được manh mối.
Tiểu đồng rời đi, Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn tiến vào.
Hai vị này từ khi thoái chức, toàn tâm tu hành, khoảng cách tới Tiên Đài đã tiến thêm một bước. Hôm nay tới là do nhận được chi mệnh của Đường Kiếp mà trở về.
Thời khắc này tiến vào trong điện, Tiêu Biệt Hàn nói: - Vì sao vội vã gọi chúng ta về thế? Trong khoảng thời gian này luân phiên chiến đấu hai chúng ta kiếm được nhiều chỗ tốt, tự cảm cũng có tiến bộ, sao không chờ thêm một chút cho chúng ta tấn công?
Quan hệ giữa hắn với Đường Kiếp không bình thường, bởi vậy ăn nói ngay thẳng.
Đường Kiếp lắc đầu nói: - Ta không có nhiều thời gian như vậy, Hồng Thiên Lý đã cho ta vị trí của đám Huyết Hà, cuộc chiến đấu cuối cùng sắp bắt đầu.
Lăng Tiêu nhíu mày: - Chuyện đó liên quan gì tới hai người ta thăng tiên, Huyết Hà cường thịnh cũng không thể mạnh hơn ngươi và sư thúc.
Đường Kiếp lắc đầu: - Không liên quan tới trận chiến này, chỉ là ta hy vọng chuyện thăng tiên có thể hoàn thành trước khi chiến đấu.
- Vì sao?
Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn đồng thanh hỏi.
Đường Kiếp trầm mặc một lát mới nói: - Sau trận chiến này, ta có khả năng phải bế quan một thời gian rất lâu, đến lúc đó chưa chắc có thể giúp được các ngươi.
Tu vi tới bước Đường Kiếp Vân Thiên Lan, một lần bế quan trăm ngàn năm vốn là chuyện thường, nghe hắn nói như vậy, Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn cũng không biết nói gì nữa. May mà giờ họ đã đi đến bước này, có Đại hứa nguyện thư, chuyện tấn công Tiên Đài đã mất đi yếu tố bất ngờ, khác biệt chỉ ở trình tự cao thấp.
Đối với Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn mà nói, họ hy vọng trình tự càng cao càng tốt.
- Nếu như thế, khi nào tấn công? Tiêu Biệt Hàn hỏi.
- Đợi thêm hai người nữa. Đường Kiếp trả lời.
- Còn hai người nữa? Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn đồng thời ngạc nhiên.
Đường Kiếp nói: - Quý chưởng giáo và gia nhạc.
- Quý Thanh Phong, Hứa Quang Hoa? Tiêu Biệt Hàn giật mình nói: - Ngươi còn muốn giúp bọn họ tấn công Tiên Đài? Nhưng ban đầu không phải ngươi tính toán cho...
Đường Kiếp lắc đầu nói: - Không chờ được lâu như vậy.
Nghe nói như thế, Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn cùng cảm thấy không ổn.
- Kiếp nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lăng Tiêu trầm giọng hỏi.
Đường Kiếp không trả lời, chỉ có điều chân mày ủ rũ, cứ thế phất phất tay ý bảo hai người lui xuống.
Đường Kiếp không kênh kiệu, hắn là vãn bối của hai người họ. Những hắn cũng là Tiên Đài, là Đại Năng, là phái trụ cột trấn phái của Tẩy Nguyệt... cũng cần phải có khí tức này.
Thấy hắn như thế, Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn cũng hiểu việc này không còn cơ hội thảo luận, đành phải lui ra.
Nhìn hai người lui ra, Đường Kiếp thở dài.
Một tiếng thở dài, đúng là vô cùng già nua.
Già nua là kết quả tất nhiên do hắn tu luyện Hàng Thế Tâm Kinh.
Thân thể héo rũ dần dần chết đi, thần hồn thì không ngừng lớn mạnh.
Một ngày nào đó, thể xác sẽ hoàn toàn chết đi, chỉ còn thần hồn hùng mạnh thì chính là lúc hồn tu đại thành.
Nhưng trong quá trình này, một cảm xúc bất an đã khống chế Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Thế nên hắn mới đưa Hứa Diệu Nhiên vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vội vàng lệnh đám người Lăng Tiêu tới chuẩn bị tấn công Tiên Đài.
Cùng lúc đó, sự uy hiếp trong lòng Đường Kiếp ngày càng mạnh, giống như sắp có âm mưu cực lớn giáng xuống mình nhưng vẫn còn thiếu gì đó.
Có lẽ chính là một bước cuối cùng.
Đường Kiếp không biết một bước này là gì, nhưng hắn đã cảm giác được âm mưu này đã sắp tới rồi.
Cúi đầu nhìn chính mình, Đường Kiếp lẩm bẩm nói: - Ngươi còn chờ gì? Là thi thể dưới đáy Huyết Hà hay là thứ khác?
Không có câu trả lời.
Đường Kiếp chậm rãi nhắm mắt lại.
Ba ngày sau, Quý Thanh Phong và Hứa Quang Hoa tới nơi, chờ đợi bọn họ chính là một nghi thức nghênh đón cực kỳ đơn giản —— khác với Tử Phủ hoa điển, đại lễ thăng tiên khiêm tốn chưa từng có.
Không có kẻ nào thông tri, ngoại trừ vài lão đại trong phái, Thất Tuyệt Môn và Thiên Nhai Hải Các, còn lại không có những người khác.
Địa điểm thăng tiên được chọn ở khe núi Bạo Phong.
Khe núi Bạo Phong không thuộc về Tê Hà Giới và Huyết Hà giới, mà là chỗ tự nhiên sinh ra khi hai thế giới giao hòa. Hai ngọn núi lớn chia ra hai phe như hai thanh lưỡi lê, lần lượt thay đổi thành một địa hình lớn mà quỷ dị.
Nơi này là một điểm nút đặc thù của tịnh giới đại trận, lực lượng đại trận chỉ có mỗi nó thể hiện bằng hình thức. Nó hiện hóa như gió lốc kích động xung quanh. Khắp nơi là hòn đá, ngọn núi, bụi cây rừng trôi nổi từ các nơi về đây, gió bão đan lại một chỗ hình thành khu vực phức tạp hỗn loạn.
Mỗi nơi đều phát sinh cảnh trời sụp đất nứt như có kịch biến, bởi vậy cũng có thể che dấu thiên địa kịch biến khi thăng tiến Tiên Đài.
Tuy nhiên ngay cả như vậy, một lúc xuất hiện bốn Đại Năng cùng tấn công Tiên Đài, phạm vi ảnh hưởng vẫn vượt qua gió lốc khe rãnh, mở rộng ra bên ngoài.
Ở vị trí chính giữa có bốn áng mây dâng lên, như bốn cơn lốc xoáy điên cuồng và tham lam cắn nuốt thiên địa nguyên khí, cũng kịch liệt khuếch trương ra ngoài.
Mỗi một lần thăng tiến sẽ đòi hỏi rất nhiều năng lượng thiên địa, khi có nhiều Tiên Đài cùng thăng tiến, ở trình độ nhất định sẽ tranh đoạt lẫn nhau, cũng khiến việc tấn công Tiên Đài chịu ảnh hưởng. Nhưng đối với người đã chuẩn bị tấn công lại có chỗ bất đồng.
Giờ phút này bốn cơn lốc xoáy nhắm về bốn phương điên cuồng nuốt nạp linh khí, chuyên tâm đòi lấy sức mạnh của thiên địa.
Chúng có lực hấp thu hùng mạnh và khủng bố, thế cho nên trong khoảng thời gian ngắn đã tạo ra không sực phạm vi mấy ngàn dặm. Cũng may gió lốc khe rãnh ở đây không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, nếu không có thể kéo tới ngàn vạn người tử vong.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Ở không trung cách bốn lốc xoáy này chưa đến ngoài trăm dặm, một đoàn người đang nhìn bọn họ tấn công. Trong đó có chưởng giáo Tẩy Nguyệt Huyền Nguyệt, có Đường Kiếp, có Thất Tuyệt Môn chưởng giáo Vương Tuyệt Diệt, cũng có Thiên Nhai Hải Các Ngọc Hư Tiên Tôn.
Bọn họ cùng nhìn về phía đó, nhưng tư tưởng lại khác nhau.
Đối với Huyền Nguyệt mà nói, chỉ muốn Lăng Tiêu và Tiêu Biệt Hàn xung kích Tiên Đài thành công, ý nghĩa thực lực phái Tẩy Nguyệt tiến thêm một bước, đại biểu cho cả môn phái rầm rộ. Cho dù Quý Thanh Phong và Hứa Quang Hoa cũng là do "Phái Tẩy Nguyệt" ủng hộ mới thành tựu tiên vị, nhất định sẽ là người một nhà, bởi vậy tâm tình khá tốt.
Tâm tư của Vương Tuyệt Diệt đơn giản nhất.
Hắn đến không phải quan sát mà là học tập!
Hắn không nháy mắt nhìn bốn người tấn công, cũng cố gắng lý giải chỗ mấu chốt trong đó, cố gắng lý giải để tương lai tấn công Tiên Đài sẽ có thêm kinh nghiệm. Trong quá trình quan sát, hắn dần dần chú ý tới phạm vi vận mệnh lực ảnh hưởng tới bốn người, phát hiện mỗi khi bốn người tấn công sẽ có một vài hiện tượng kỳ quái xuất hiện, có thể do làm lỗi hoặc lực lượng chưa đủ vượt qua cửa ải khó khăn.
Những lực lượng này có thể là gió lốc, giới lực, cũng có thể đến từ năng lượng của những người khác tràn sang. Vốn chỉ dư thừa một ít năng lượng tán ra, lại cơ duyên xảo hợp mà may mắn thành tựu người khác.
Việc này khiến Vương Tuyệt Diệt ý thức tác dụng của vận mệnh. Hắn bắt đầu hiểu vì sao Đường Kiếp muốn bốn người cùng tấn công, hơn nữa còn ở nơi đầy gió lốc khe rãnh này, không chỉ vì đây là nơi không người, cũng không chỉ che giấu kịch biến khi tấn công Tiên Đài mà nhiều hơn nữa là mượn dùng lực lượng phức tạp xung quanh ảnh hưởng tới vận mệnh.
Đúng vậy, vận mệnh cần điều kiện, trong không gian hư vô tuyệt đối, không có ý nghĩa để vận mệnh tồn tại. Thiên mệnh vận thư muốn chân chính phát huy tác dụng cũng cần có điều kiện đặc thù để ngự sử nó.
Vương Tuyệt Diệt ngộ đạo, trong một khắc này như nhìn thấy ánh rạng đông, mở ra cánh cửa ngộ đạo vận mệnh.
Ngọc Hư Tiên Tôn có tâm tư phức tạp nhất.
Luận thân phận, bà là chưởng giáo Thiên Nhai Hải Các, luận tu vi, bà đạt tới xuất khiếu đỉnh cao sớm hơn Hứa Quang Hoa không biết bao nhiêu năm. Ở trước mặt bà, Hứa Quang Hoa tính là cái thá gì? Mấy trăm năm trước hắn còn chưa phải xuất khiếu. Thiên Nhai Hải Các có ba Tử Phủ đã hai người là thiên tôn nhập đạo, hắn chỉ là chân quân chưa nhập đạo thì có gì đắc ý?
Nhưng hắn lại sinh được nữ nhi tốt, trở thành nhạc phụ của Đường Kiếp thì sướng run lên. Những năm Đường Kiếp phát tài, Hứa Quang Hoa thơm lây không ít. Những thứ không nói khác, chỉ riêng lưỡng giới mậu dịch, Hứa Quang Hoa có được bao nhiêu tài nguyên, bằng không cũng không thể tiến cảnh nhanh như vậy, mới mấy trăm năm đi tới xuất khiếu đỉnh cao.
Kỳ thật lấy tu vi hiện tại của Hứa Quang Hoa mà tấn công Tiên Đài vẫn còn có chút gượng ép. Nếu lựa chọn thì vẫn là Ngọc Hư thích hợp hơn. Nhưng vì chuyện Linh Lung năm đó do Ngọc Hư tác động, bởi vậy Đường Kiếp sẽ không có khả năng cho Ngọc Hư cơ hội. Cho nên dù Hứa Quang Hoa còn thiếu sót, Đường Kiếp cũng dựng Hứa Quang Hoa lên.
Điều này khiến Ngọc Hư Tiên Tôn không có tư vị, cũng vì việc lúc trước mà hối hận vô cùng.
Suy nghĩ mỗi người khác nhau, trong thung lũng, bốn người Lăng Tiêu đã tới thời khắc mấu chốt tấn công Tiên Đài.
Khí lưu tản mạn khắp nơi, kéo theo lượng lớn linh triều dũng mãnh tiến vào lốc xoáy. Ở trong đó, bốn người đã tiến vào quá trình cuối cùng là phá rồi lại lập, thân thể không ngừng nứt vỡ, tan rã, cũng không ngừng ngưng hợp, tụ lại, tái sinh trong hủy diệt tuần hoàn .
Khi Đường Kiếp tấn công Tiên Đài lại khác, Đường Kiếp luôn theo đuổi mục tiêu cao nhất, hình thức hoàn mỹ nhất, quá trình tụ tiên thân duy trì suốt một trăm lẻ tám lần, ấn hợp thiên đạo chí lý, là thân viên mãn.
Mà bốn người Lăng Tiêu tấn công lấy đạt thành là việc chính, chỉ cần tái sinh đạt tới lần thứ ba mươi sáu, được gọi là tiểu viên mãn thì Tiên Đài tức thành, kế tiếp có thể ngưng tụ thêm bao nhiêu lần phải tùy người.
Lúc này, tu vi chênh lệch giữa bốn người đã được thể hiện ra.
Lăng Tiêu không hổ từng là chưởng giáo Tẩy Nguyệt, trình độ ngưng tụ cũng là cao nhất, tới lần thứ tám mươi bốn thì thần hồn lực lượng hao hết mà dừng.
Tiếp theo là Tiêu Biệt Hàn, luận chiến lực, cuồng chiến nhân chưa bao giờ kém Lăng Tiêu, nhưng so tu vi với Lăng Tiêu lại kém một đoạn, cuối cùng chỉ ngưng tụ ở lần thứ bảy mươi mốt, khoảng cách tới viên mãn bậc trung bảy mươi hai chỉ thiếu chút nữa.
Quý Thanh Phong và Tiêu Biệt Hàn không kém bao nhiêu, kỳ thật luận thiên phú còn trên cả Tiêu Biệt Hàn, chỉ có điều không được Đường Kiếp chỉ điểm sớm như Tiêu Biệt Hàn, đã có chuẩn bị từ sớm, bỏ chức chưởng kiếm nhân toàn lực theo đuổi nâng cao cảnh giới, cho dù việc Đường Kiếp bảo hắn thăng tiến Tiên Đài trong khoảng thời gian này quá gấp gáp. Sự chuẩn bị không đủ nhưng cũng chỉ kém Tiêu Biệt Hàn một chút, ngưng tụ ở lần thứ sáu mươi tám.
Kém cỏi nhất là Hứa Quang Hoa, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn, mặc dù có Đường Kiếp dùng thiên mệnh vận thư trợ giúp, hắn cũng chỉ khó khăn đột phá qua tiêu chuẩn thấp nhất, dừng lại ở lần thứ bốn mươi mốt.
Điều này cũng ý nghĩa Hứa Quang Hoa có chiến lực thấp so với người cùng giai, mà việc tấn công Chân Tiên cũng là vô vọng.
Nhưng hắn vốn có tư chất hữu hạn, cho dù Đường Kiếp cho hắn nhiều thời gian hơn cũng không chắc tốt hơn bao nhiêu, có thể đi tới bước này, Hứa Quang Hoa đã thỏa tâm nguyện.
Hôm đó, dưới tác dụng của Đại hứa nguyện thuật, Tê Hà Giới có thêm bốn vị Tiên Đài, hoàn thành bước này, trận quyết đấu cuối cùng với Huyết Hà giới cũng đã đến.