Ngoài Thiên Đô Thành, lúc này vẫn vang lên tiếng chém giết mấy ngày liền.
Không còn Đường Kiếp trở ngại, những Minh hà tử thị kia tiếp tục trở lại chiến trường chém giết nhân loại. Tuy rằng do Đường Kiếp làm chúng thương vong thê thảm và nghiêm trọng, chết tới không còn lại một phần ba. Nhưng chỉ một phần ba Minh hà tử thị vẫn gây phiền toái cho mọi người. Mặc cho ai đụng tới đối thủ này cũng sẽ cảm thấy đau đầu.
Dựa vào đặc tính bất tử của Minh hà tử thị, Minh giới quỷ tộc đang phát huy ưu thế số lượng của chúng, đánh lén liên miên không ngừng.
Mà Nhân Tộc tu giả mới đầu còn mạnh, sau khi chiến trận tan rã, thành viên tổn thất, pháp lực tiêu hao, rõ ràng không còn được như trước.
Ưu thế số lượng trong chiến tranh đã được thể hiện ra, dù là tác dụng chậm nhưng mạnh mẽ.
Chỉ cần còn binh lính, quỷ tộc có thể tiếp tục chiến đấu, không vì sĩ khí, không sợ thương vong, chiến đấu tới chết!
Nhiều loại quỷ vật hình thành đại quân như biển lao tới, quỷ vụ thổi quét mang tới áp lực tử vong.
Dưới tình huống như vậy, việc công phá thiên đô thành, phá hỏng đại trận, cứu dân chúng dần trở nên gian nan.
Hơn nữa theo thực lực một bên tăng một bên giảm, tiến thêm một bước cũng rất khó khăn.
Thấy thế, Nguyên Thiên Trọng cũng có chút lo lắng, kêu lên: - Chư vị mau cùng ta xung phong, nhất định phải phá bỏ Hỗn La Thiên cơ trận kia!
Hắn nói xong, tam vị chân hỏa long gầm hét lao lên.
Nhưng bàn quay của Minh hoàng Chiêu La lóe sáng, hắc vụ tràn ra kết thành Hắc Long, không hề thua kém Chân Hỏa Thiên Long của Nguyên Thiên Trọng.
Cùng lúc đó, các Quỷ Vương quỷ tướng lao ra nhằm tới các Tử Phủ, gần như mỗi Tử Phủ đều có năm sáu Quỷ Vương bậc cao vây quanh, mỗi người phải nghênh chiến số kẻ thù gấp bội thập chí là gấp chục lần.
Tịch Tàn Ngân, Vệ Thiên Xung vây đánh Chiêu La cũng bởi vậy tan rã, vô số quỷ vật xông tới, cứng rắn chia cách bọn họ.
Tuy rằng dựa vào thực lực hùng mạnh, bọn họ giết được một đám lại một đám, nhưng quỷ vật như con nước lớn vĩnh viễn không có điểm dừng khiến người ta tuyệt vọng.
Tịch Tàn Ngân cảm thấy khó thừa nhận đầu tiên, kiếm của hắn đã chém giết rất nhiều oan hồn, làm thích khách chuyện đối phó cao thủ bậc cao nhưng đánh lâu dài lại không phải điểm mạnh của hắn, hai lần vận dụng Xá Sinh kiếm đã khiến hắn tiêu hao quá lớn, thêm thời gian loạn chiến cùng Chiêu La càng làm cho hắn hao hết tâm lực. Hơn nữa hắn không sở trường quần chiến, dưới tình huống như vậy có là Tử Phủ cũng thấy nặng không gánh nổi.
Xoát!
Một đạo âm phong trảo lên người hắn. Mặc dù chỉ là một vết thương bình thường nhưng vẫn bại lộ bản chất suy yếu của hắn. Cũng may quỷ vật vô tình, không biết sợ hãi mà cũng không có vì thế mà bùng lên sĩ khí hay hoan hô, điều này cũng làm ý nghĩa của vết thương bị mai một.
Tịch Tàn Ngân không thể không lùi về phía sau, tận khả năng tránh khỏi cục diện bị vây công. Đối với vô tận quỷ triều này, hắn không phải tính một kiếm có thể giết chết bao nhiêu kẻ thù mà kiếm đánh ra có gì sơ hở, phải tiết kiệm pháp lực thế nào, phải né tránh thế nào.
Mà không chỉ có mình Tịch Tàn Ngân, tuyệt đại đa số tu giả đều đang khổ chiến. Tử Phủ còn hoàn hảo, thực lực bọn họ mạnh mẽ hơn Quỷ Vương nên chưa tới nông nỗi. Những Thiên Tâm Cảnh và Thoát Phàm Cảnh thì nguy hiểm hơn, đối mặt với quá nhiều quỷ vật và tồn tại như Minh hà tử thị khiến họ khó mà chống đỡ.
Chiến trận tiến thêm một bước thu nhỏ lại, bên tấn công bị ngăn chặn, còn bị ép trở về từng bước một.
Lọat xung phong liều chết cách Thiên đô thành chưa đến trăm trượng, nhưng mà một chút khoảng cách đó lại như lạch trời, tu giả nhân tộc bị phát hiện thì không thể tiến thêm một bước, ngược lại còn bị đánh bật về.
- A! Tiếng kêu thê lương vang lên.
Một tu giả ngã xuống, chưa chết đi đã có vô số quỷ vật rít lên, nhào tới điên cuồng cắn nuốt huyết nhục của hắn.
Đây là tu giả hóa hồn, chiến đấu đến thời khắc này đã bắt đầu xuất hiện thương vong cấp hóa hồn.
Nhưng đến đó vẫn chưa chấm dứt.
Rất nhanh, hóa hồn thứ hai, thứ ba cũng bắt đầu ngã xuống.
Càng ngày càng nhiều người chết trận, trên bầu trời vẩy đầy máu tươi của Nhân Tộc.
- Không thể liều nữa! Rốt cục có người hô to: - Còn đánh kiểu này, đừng nói phá trận, cả chúng ta cũng sẽ chết!
- Thời cơ đã mất, tông chủ, mau hạ lệnh lui đi! Lại một trưởng lão của Đại Nhật tông kêu lên.
Nguyên Thiên Trọng trầm ngâm một chút.
Hắn đang tự hỏi thì có người phản đối: - Hiện tại mà đi thì dân chúng làm sao bây giờ?
Một gã trưởng lão Đại Nhật tông lập tức nói: - Việc đã đến nước này thì còn cách gì chứ? Mặc kệ Minh hoàng kia có âm mưu gì, chúng ta đã hết cách ngăn cản. Cho dù bỏ lại tính mạng cũng không công. Vì kế hoạch hôm nay, phải mau về lãnh địa Nhân Tộc, tự thủ cho chắc.
- Đúng vậy, ta thấy Minh hoàng để ý trận kia như thế, từ đó có thể thấy Minh giới xâm nhập chính là vì việc này. Có lẽ hắn hoàn thành việc này Minh giới sẽ kết thúc xâm nhập. Chúng ta mà còn tấn công sẽ rơi vào thế yếu.
- Nhưng để tên kia tăng trưởng thực lực rồi, tương lai càng không thể chống cự. Trong đám đông cũng không phải hoàn toàn ủng hộ lui về, cũng có người phản đối.
- Còn hơn toàn bộ chết trận, vậy thì cái gì cũng mất!
- Đúng đấy, mặc kệ thế nào, chúng ta đã hết lực, trong lúc đại nạn này cũng chỉ có thể oán chính bọn họ xui xẻo.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, cuối cùng ý kiến lui về chiếm thượng phong.
Lúc này, Thích Thiếu Danh đột nhiên nói: - Vậy Đường Kiếp thì sao? Hắn bị nhốt trong trận, hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ các ngươi không quản hắn sao?
Mọi người không nói gì.
Trầm mặc nửa ngày, một gã Vô Cực Tông trưởng lão nói: - Chỉ đành xin lỗi Đường công tử rồi.
Vệ Thiên Xung giận dữ: - Huynh đệ của ta vì các ngươi mà vào trong trận địa của địch, các ngươi lại không để ý tới hắn sao?
- Sự cấp tòng quyền, hiện giờ tình thế nguy ngập, sao có thể vì một người mà từ bỏ mọi người? Trưởng lão đề nghị rút lui nói. Người này tên Liêu Triều, ở Đại Nhật tông cũng có bối phận cực cao. Thời khắc này dựng râu trợn mắt nói: - Đường Kiếp vào trong trận sống chết không rõ, nói không chừng còn đã chết, còn chậm trễ thời gian làm gì.
- Lão nói thối lắm! Chúng tu Tê Hà giận dữ quát.
Giờ đang thời khắc mấu chốt, người hai phe rùm beng tới phân tâm, ngược lại khiến quỷ quân tiến lại gần bao vây xung quanh.
Trên bầu trời có thể thấy ánh mặt trời ảm đạm, mây đen khuếch trương, cả không trung sáng ngời đã co lại chỉ còn một vòm trời.
Nhưng song phương vẫn không nhượng bộ.
Liêu Triều thấy Tê Hà Giới không chịu lui, trong lòng nóng nảy, nói: - Các ngươi thích thì cứ ở lại chờ, ta phải đi đấy!
Nói xong đúng là muốn nhanh chóng rời đi.
Vệ Thiên Xung trừng mắt: - Ta xem ai dám đi! Chớ ép lão tử trở mặt!
Tiếng ồn ào hỗn loạn xuất hiện.
Bên ngoài quỷ quân vây thành, bên trong giương cung bạt kiếm, lúc này Nguyên Thiên Trọng có nói gì cũng không có hiệu quả.
Đúng lúc này, đột nhiên trong trận lóe lên ánh sáng kinh người, bay thẳng đến chân trời.
Chúng tu khó hiểu, Minh hoàng Chiêu La lại gào lên: - Không tốt!
Hắn bỏ lại chiến trường, chạy vào trong trận.
Chúng tu Viêm Dương giới chưa kịp phản ứng nhưng người của Tê Hà Giới đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vệ Thiên Xung cười ha ha nói: - Ta biết ngay, Đường Kiếp không chết được. Tên Minh hoàng kia dám nhốt Đường Kiếp vào trong trận thì đúng là muốn chết. Thiên hạ trận đạo có bao nhiêu người có thể vượt qua hắn?
Chúng tu lúc này mới tỉnh ngộ, nhất định là Đường Kiếp đã làm gì đó nên Chiêu La mới kinh hoảng như thế, thậm chí cả chiến trường cũng mặc kệ.
Không có Chiêu La chỉ huy, chúng tu cảm thấy áp lực giảm đi nhiều.
Không phải do quỷ tộc mất đi chiến lực mà là khi không có Chiêu La chỉ huy, quỷ quân rất dễ chia năm xẻ bảy, công kích sứt mẻ chứ không có viên mãn như trước.
Chúng tu cũng nhờ đó mà có cơ hội thở dốc.
Dưới tình huống này, Nguyên Thiên Trọng đưa ra quyết định: - Mọi người không được lui lại, tử chiến tại chỗ.
- Tông chủ, ngươi đang mạo hiểm với tính mạng của mọi người! Liêu Triều vẫn phản đối: - Phá hư đại trận, Minh hoàng tự mình vào trong trận đánh chết Đường Kiếp, Đường Kiếp tuyệt đối không phải đối thủ của Minh hoàng. Lúc này không đi, một khi Minh hoàng đánh chết Đường Kiếp sẽ triệu tập đại quân bao vây tiễu trừ, chúng ta sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nghe vậy mọi người không biết nói gì.
Đúng vậy, lấy Tâm Ma đánh Hóa Thần, cảnh giới chênh lệch quá nhiều, Đường Kiếp dựa vào cái gì đòi thắng?
Nguyên Thiên Trọng không khỏi do dự.
Thấy thế, Thích Thiếu Danh thầm hừ một tiếng, trong lòng biết tính Nguyên Thiên Trọng mưu mà vô tâm, dễ bị ý kiến của người xung quanh tác động nên mới nói: - Nếu như thế, sao tông chủ không chờ một chút? Nếu Minh hoàng giết Đường Kiếp đi ra, các ngươi rút lui chúng ta không ý kiến. Nếu hắn không làm được, như vậy Đường Kiếp vẫn còn chiến đấu, chúng ta đâu có lý do gì để lui bước đây?
Nguyên Thiên Trọng gật đầu nói: - Lời này có lý. Như vậy đi, nếu Minh hoàng xuất trận, bất kể kết quả như thế nào, ta lập tức lui lại. Trước đó, kính xin mọi người kiên trì thêm một chút.
Hắn nói như vậy cũng không chặn lại hy vọng chạy trốn của mọi người nên chúng tu mới chấp nhận.
Ai cũng không nhận ra, trong tình huống này, mấu chốt thắng bại đang nằm ở chỗ Đường Kiếp.