Hắc động với lực hút khổng lồ ngưng tụ trong hư không, lôi kéo tất cả vào trong.
Lực hút khủng bố có thể phá núi, xóa biển, thậm chí có thể nghiền một thế giới, nhưng với một vị Đại La Kim Tiên thì sao?
Đường Kiếp sừng sững hư không, nhìn hư không chi kình há to miệng, phát ra tiếng cười khinh thường.
Hắn giơ tay lên nói: - Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình.
Một đạo chỉ phong điểm tới hắc động, nương theo chỉ này, hắc động lốc xoáy vô thanh vô tức tự động đình chỉ. Cũng nhờ Đường Kiếp lấy Vô Song Thiên Mục khám phá ra chỗ sơ hở của nó, một chỉ vào chỗ yếu nên dễ dàng phá vỡ.
Tiếp theo Đường Kiếp vung tay lên, ngón tay đã hóa thành nghìn đạo bóng kiếm chém ra, đúng là Thiên Ngân kiếm bộc.
Sau khi thăng tiến kim tiên, Đường Kiếp tu vi bạo tăng, kiếm ý hạ bút thành văn của Ngọc Thành Tử cũng được thi triển thuận buồm xuôi gió.
Kiếm quang liên tiếp chém xuống, nếu đổi lại là tồn tại khác thì chỉ một kiếm đã có thể đi đời nhà ma. Nhưng đối với hư không chi kình, loại hư không cự thú này mà nói, nghìn đạo bóng kiếm cũng chỉ như chín sợi lông trâu - không đáng kể, chỉ khiến núi cao trên lưng nó đá vụn bay tán loạn, Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược chứ chưa ảnh hưởng nhiều tới thân hình. Chỉ có vài kiếm ý sắc bén xuyên thấu qua vỏ nham thạch lọt vào người khiến nó đau đớn. Nhưng một chút đau đớn này là cảm giác đã lâu hư không chi kình chưa được cảm thụ.
Nó phát ra một tiếng rít gào tức giận, tiếng gầm gừ không thể truyền lại trong hư không mà trực tiếp tác dụng cho linh hồn, mặc dù Đường Kiếp có thần hồn cấp kim tiên thì cũng cảm thấy choáng váng.
Ngay sau đó hư không chi kình đã đánh tới.
Thân thể cồng kềnh vượt khoảng cách vạn trượng trong nháy mắt.
Đường Kiếp phát động Gang Tấc Thiên Nhai mới khó khăn tránh thoát cú va chạm có thể so với cấp thế giới, hiện ra trên lưng hư không chi kình. Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy vô số xúc tu rậm rạp dâng lên xoắn tới, đúng là xúc tu của hư không chi kình.
Xúc tu nhiều đến mấy ngàn chiếc, ngắn nhất cũng dài tới vạn mét, thô hơn ngọn núi, một khi đánh lên có thể nghĩ tới hậu quả.
Lúc này ngay cả Đường Kiếp cũng cau mày, đang định dùng Vạn Cổ Trọng Lâu cứng rắn chống đỡ thì nghe thấy giọng nói: - Ngươi sẽ chỉ dựa vào đạo pháp tác chiến sao?
Là tiên đế Ngọc Thành Tử.
Đường Kiếp ngẩn ngơ: - Chẳng lẽ còn lựa chọn gì tốt hơn đạo pháp sao? Tiên đế thở dài nói: - Thôi, rốt cuộc cũng hiểu được một phần ngộ đạo của của ta, chuyên chú cho đạo mà xem nhẹ tu, lại không biết ý nghĩa hai bên chân chính hỗ trợ lẫn nhau. Cũng được, hôm nay khiến cho ngươi cảm thụ một chút, đạo và pháp vận dụng khác biệt thế nào.
Lúc nói chuyện, ý chí đến từ tiên đế Ngọc Thành Tử một lần nữa tiếp quản thân thể Đường Kiếp.
Mặc dù vẫn là thân hình đó, nhưng khi ý chí chủ nhân thay đổi thì cảm giác mang lại cũng khác trước.
Ngọc Thành Tử mở hai mắt nhìn vô số xúc tu, nói: - Ngươi được xem trọng rồi, Tiên Nhân Chỉ Lộ. Nói xong hắn đưa một ngón tay ra.
Một ngón tay, xúc tu đang chen chúc trong không gian đồng thời dừng lại một chút. Đồng thời ngón giữa Ngọc Thành Tử bắn ra một đạo chỉ quang xuyên qua vô số trụ thịt trong không gian, giống như một luồng lôi điện bổ qua tầng mây, ánh sáng phá vỡ hắc ám, cứng rắn xuyên thủng hư không chi kình thành một thông đạo ngàn dặm.
Dài đến ngàn dặm!
Đó là khái niệm gì?
Đường kính một tiểu thế giới cũng xấp xỉ như vậy. Nói cách khác, một chỉ của Ngọc Thành Tử tương đương với trực tiếp đục xuyên một thế giới.
Mà trước đó, mặc dù là Chân Tiên Vân Thiên Lan muốn làm việc này cũng kém xa vạn dặm, hắn có thể khiến Tê Hà Giới long trời lở đất, gà chó không yên, bình định mọi đỉnh núi, thậm chí cũng có thể đánh xuyên Tê Hà Giới, nhưng tất cả chuyện này cũng khái niệm "Một kích" không có quan hệ gì.
Nếu Vân Thiên Lan muốn đánh xuyên qua Tê Hà Giới, khả năng phải đục từng chút một như đào giếng.
Mà hiện tại, Ngọc Thành Tử chỉ dùng một chỉ đã đục lỗ một thế giới, Đường Kiếp quan sát mà cũng há hốc miệng. Dù từng thấy Ngọc Thành Tử dùng một kiếm bổ đôi Tê Hà Huyết Hà, nhưng lúc đó Ngọc Thành Tử vẫn là thánh tiên, trong tay có Hiên Viên kiếm...
Đây là Tiên Nhân Chỉ Lộ, gặp núi khai sơn, gặp thạch đá vụn, tiên nhân chỉ, mở đường đi tới!
- NGAO! Hư không chi kình bị xuyên thủng phát ra tiếng hô long trời lở đất, tiếp tục công kích tinh thần của Đường Kiếp, hơn một ngàn cái xúc tu sau khi đình trệ tiếp tục quất về phía Ngọc Thành Tử.
- Vừa rồi là công. Ngọc Thành Tử thu chỉ hóa chưởng đẩy dời đi nói: - Hiện tại cho ngươi cảm nhận thủ. Bồng môn nan khai!! Một chưởng này hình thành một vách tướng cứng rắn như cánh cửa nặng nề, chặt chẽ chặn tất cả xúc tu của hư không chi kình. Dù đống xúc tu đánh tới cũng không có chút tác dụng nào, chỉ tạo thành thế giằng co.
Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp cũng cả kinh ngây người.
Hắn cũng từng gặp qua rất nhiều tu giả sử dụng thuật pháp thần thông cao siêu huyền diệu nhưng chưa thấy ai vận dụng tới mức như Ngọc Thành Tử.
Thậm chí sau khi hắn kế thừa bộ phận ký ức Ngọc Thành Tử, biết hai chiêu đó của Ngọc Thành Tử chính là hắn tu tập trong Tứ đại thần kinh, Tam sinh thiên vãng sinh, nhưng cũng không biết nó lại có uy lực như thế.
Không, không phải hai chiêu này có uy lực như thế, mà là nhờ Ngọc Thành Tử nên mới có uy lực như thế.
Cũng không đúng, là Ngọc Thành Tử sử dụng thân thể này mới có uy lực như thế, bỏ qua điều kiện này, Đường Kiếp hay Ngọc Thành Tử đều không làm được điều đó.
Tuy rằng đã không có cách thông suốt với tâm linh Đường Kiếp, Ngọc Thành Tử vẫn nhận ra tâm cảnh của Đường Kiếp đang biến hóa, vừa đỡ đòn vừa mỉm cười nói:
- Ngươi quả nhiên là người thông minh, đúng vậy, thủ đoạn vừa rồi ta vẫn sử dụng lực lượng của đạo. Như vậy ngươi có thể nhìn ra ta dùng cái gì.
- Chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ vừa rồi, ngươi dùng đạo thời gian, không gian, còn có sát lục và hủy diệt. Đường Kiếp nói. Khi dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ có hiện tượng khoảng không ngưng trệ nên liên quan tới thời không, chẳng qua đạo pháp thời không Đường Kiếp nắm giữ không có uy năng này, cũng không biết sao Ngọc Thành Tử làm được. Mà Sát lục đạo có tính công kiên mạnh mẽ, hủy diệt đạo có tính đánh vụn, cũng chỉ có hai điều này mới làm Tiên Nhân Chỉ Lộ đáng sợ như thế.
Ngọc Thành Tử mỉm cười gật đầu: - Đúng vậy, thời không ngưng trệ khiến hư không chi kình mất đi cơ hội phòng ngự, mặc dù không có không môn cũng có thể cưỡng ép chế tạo không môn, sát lục và hủy diệt tăng thương tổn lên mức độ lớn nhất, dùng bốn đạo gia tăng Tiên Nhân Chỉ Lộ tạo thành một kích vừa rồi. Thế còn Bồng môn nan khai thì sao?
- Âm Dương Ngũ Hành, sinh mạng luân hồi. Đường Kiếp không cần nghĩ thêm. Nếu như nói lúc trước câu trả lời còn hơi do dự, hiện tại đã vô cùng khẳng định.
Bồng môn nan khai hình thành cánh cửa không gian, có phần tương tự khi tạo thành Vạn Cổ Trọng Lâu, ngũ hành thêm âm dương, mà sinh mạng luân hồi thì khiến không môn thêm dẻo dai, không dễ phá hủy, thậm chí có thể tự mình chữa trị.
Khi xúc tu hư không chi kình lao tới, không môn chống đỡ đồng thời không ngừng chữa trị, thế nên Ngọc Thành Tử chỉ cần đủ đạo lực là có thể kiên trì phòng thủ đến cùng.
Mà quan trọng nhất là trong tình huống này, Ngọc Thành Tử không tiêu hao nhiêu đạo lực.
Bởi vì đó không phải thành hình mà hoàn toàn là đạo pháp cầu thành từ lực đại đạo!
- Hiện giờ hiểu chưa? Ngọc Thành Tử hỏi.
Hắn cũng không phải có tâm chỉ điểm Đường Kiếp, chẳng qua hắn nghĩ, cuối cùng Đường Kiếp cũng bị tiêu diệt, hơn nữa hắn cũng không biết Đường Kiếp bản tôn chưa chết, cho nên không có nhiều cố kỵ với tàn hồn này. Nếu hắn biết bản thể chưa chết thì suy nghĩ sẽ khác trước, dù sao giờ những thứ hắn dạy cũng sẽ được truyền đến chỗ bản thể.
- Uhm, ta nghĩ mình hiểu rồi. Lúc này Đường Kiếp thích ý diễn vai học sinh ngoan, còn nghiêm túc gật đầu nói: - Đại đạo chính là, thuật pháp là vẻ bề ngoài. Trong ngoài hỗ trợ mới là đạo pháp. Đơn thuần theo đuổi pháp, theo đuổi cảnh giới cũng như theo đuổi vẻ bề ngoài mà không đê y bên trong, đây cũng là bệnh chung của đa số tu giả. Chuyện này cũng khó trách, bởi vì chỉ dựa vào mắt thường sẽ không thấy rõ được bên trong. Mà theo đuổi đạo chính là theo đuổi lý, cần dùng tâm nhãn quan sát. Thân thể của ta cho ngươi chuyển thế cầu đạo, thiên phú ngộ đạo tâm nhãn, cho tới nay đều đi theo đạo, kết quả trong lúc vô ý bước theo con đường cực đoan, chỉ đả thương được người trong vòng. Như vậy cũng tốt hơn so với mọi chuyện đều dựa vào quỷ tính, không đê y đên vận dụng thực lực, ngược lại còn rơi vào thế hạ phong.
Ngọc Thành Tử cười ha ha: - Ngươi đã hiểu rồi đấy! Ý nghĩa của đại đạo là ở trình tự, là nâng cao mọi thứ căn bản trung tâm. Tiên pháp thần thông có thể làm được, dùng đạo chính là lãng phí! Cái ngươi gọi là mười hai đạo pháp, trong mắt ta chỉ là kỹ xảo bậc thấp, trung tâm chân chính mới là gốc rễ chân chính của đạo. Khi ngươi lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của đạo, ngươi có thể dung đạo vào pháp, hòa đạo niệm vào pháp thuật khiến bất kỳ thủ đoạn nào cũng hàm chứa chân ý của đạo!
- Đó mới thực sự là đại đạo!
- Đạo pháp chỉ là cách vận dụng và lý giải thô thiển nhất về đạo lý đại niệm mà thôi.
Được Ngọc Thành Tử giác ngộ, Đường Kiếp như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Dung đạo vào pháp, chuyện này không phải Đường Kiếp không biết.
Vốn từng có đạo pháp Đường Kiếp làm như vậy. Chẳng qua khi đó hiệu quả không rõ ràng, nguyên nhân rất đơn giản, khi đó hắn chỉ là sơ ngộ đạo cảnh, lý giải về đạo hữu hạn. So sánh ra, hình thành đạo pháp càng trực tiếp, hùng mạnh hơn, đây cũng là con đường mỗi người nhập đạo tất đi qua, chỉ là người có thể đi đến bước này cực nhỏ, còn về phần sau đó tự hiểu ra được lại càng hiếm.
Mà hiện tại Đường Kiếp hiểu ra, nó như đi một vòng tròn, bước tiếp theo lại trở về nguyên điểm, trở lại cảnh giới dung đạo vào pháp.
Thấy núi không phải núi, nhìn núi vẫn là núi, tiết tấu luân hồi, chẳng qua ở cảnh giới bất đồng, cảm ngộ và kết quả chênh nhau quá lớn.
Thời khắc này thấy Đường Kiếp đã có điều ngộ ra, Ngọc Thành Tử nói: - Nếu như thế, con hư không chi kình này giao cho ngươi rồi. Ta muốn ngươi trong vòng ba chiêu giải quyết nó, hơn nữa chiêu thứ nhất không được tiến công, chiêu hai không được phòng thủ, chiêu ba không công cũng không thủ!