Đối với thiện ý Tê Hà Giới bày tỏ, quân phản kháng Viêm Dương cũng không đồng ý.
Bọn họ không thể nhận lợi tức cao như thế, món nợ khổng lồ sẽ hoàn toàn đè sập Viêm Dương giới. Thế nhưng bọn họ lại vô cùng khát vọng có được quyền thống trị Viêm Dương giới bọn họ muốn có quyền lực nhưng lại không muốn gánh vác nghĩa vụ.
Theo ý họ, khoản nợ là của Nguyên Thiên trọng và tứ đại tông môn, không có quan hệ gì với bọn họ.
Đối với cách nói này, Đường Kiếp đã trả lại một trận đả kích sấm sét Tê Hà Giới không muốn trường kỳ sa vào chiến tranh, nhưng điều này không có nghĩa Viêm Dương giới hiện tại có lực chống đỡ được Tê Hà.
Rất nhiều tu sĩ được phái đi lục soát, đả kích đám tu giả phản kháng.
Ưu thế của những kẻ phản kháng Viêm Dương là bản thân ở chỗ tối, cho nên chiến pháp của họ thường là ám sát, thông qua không ngừng âm thầm ám sát tu giả Tê Hà nhằm làm suy yếu, nếu không sẽ là lôi kéo tu giả Viêm Dương.
Nhưng khi đối với với Đường Kiếp đều mất hết hiệu lực.
Bởi vì Đường Kiếp vốn không sợ ám sát.
Ám sát có hai con đường đơn giản, một là đánh úp, hai là tập trung ưu thế lực lượng để tằm ăn rỗi. Nhưng hai ưu thế đó không có ý nghĩa trước mặt Đường Kiếp. Đánh lén hay tập trung ưu thế lực lượng đều phải dựa vào thực lực. Mà phản quân Viêm Dương không có đủ thực lực có thể uy hiếp được Đường Kiếp.
Trừ phi là tu giả cấp Tiên Đài, còn dưới Tiên Đài Đường Kiếp đã không còn sợ bất cứ kẻ nào, thậm chí đã đạt tới mức không nhìn số lượng. Một mạch đánh chết hơn hai mươi Tử Phủ, Viêm Dương phản quân còn có thủ đoạn, thực lực gì để đối phó?
Tất cả việc đánh lén, phục kích, ám sát chỉ là trò cười trước mặt Đường Kiếp.
Một hình thức tự sát!
Sự thật đã rất nhanh chứng minh điều đó. Sau hai tháng tuyên chiến, Đường Kiếp ngụy trang ẩn trong một đội ngũ gặp được phản quân Viêm Dương phản kháng. Đường Kiếp bạo kích giết chết ba Tử Phủ tại chỗ. Sau đó không lâu Tịch Tàn Ngân tập kích giết chết một kẻ trong quân phản kháng.
Quân phản kháng mới sinh đã bị hủy diệt nặng nề, khiến tất cả thế lực phản kháng nảy sinh bi ai.
Vào lúc này, Đường Kiếp lần nữa đề nghị hòa bình.
Lúc này, bọn họ mới học được cách nhìn thẳng vào ý kiến của Tê Hà.
Bọn họ mới nhận ra, bản thân mình vốn không có cơ sở để phản kháng! Sau khi nhìn thẳng vào sự thật, chuyện kế tiếp dễ hơn rất nhiều. Đàm phán có thể thuận lợi tiến hành, theo ý tứ của Đường Kiếp, Tê Hà Giới từ bỏ quyền lợi chính trị chỉ lấy ích lợi về kinh tế.
Nhu cầu về tài nguyên sẽ chuyển hóa làm áp lực khổng lồ do người Viêm Dương gánh chịu. Nếu như Tê Hà Giới thống trị áp bức thì người Viêm Dương sẽ thù hận Tê Hà. Nhưng để người Viêm Dương đạt được quyền thống trị, tất cả tiếng xấu phải do người Viêm Dương tự gánh.
Người Viêm Dương hiểu điều này, nhưng họ không có quyền được lựa chọn.
Đối mặt với thế lực cường đại, chịu nhục là con đường duy nhất.
Điểm khác biệt lạ, có người có thể ở chịu đựng gánh nặng dần lớn lên, nhưng có vài kẻ còn lâu cũng không thể.
Đường Kiếp không biết Viêm Dương giới có thể thoát nợ đi tới tự do và huy hoàng hay không, mà hắn cũng vốn chẳng quan tâm.
Hắn chỉ muốn tài nguyên, thật nhiều tài nguyên nâng cao bản thân, phát triển Tê Hà.
Tương lai hắn cần phát triển, Tê Hà Giới cũng cần phát triển. Còn Huyết Hà giới chỉ mới bắt đầu, chiến tranh tịnh giới vẫn tiếp tục có bản đồ tinh vực chỉ dẫn, Tê Hà Giới vĩnh viễn có đủ mục tiêu để xâm nhập.
Sau khi cùng Viêm Dương giới đàm phán xong, Đường Kiếp trực tiếp rời khỏi Viêm Dương, trở về Tê Hà. Thiên Sa đảo.
Thiên Sa đảo là nơi tập trung Kinh Sa, hàng năm đều có ngàn vạn Kinh Sa bơi tới, ở đây giao phối, đẻ trứng, dưỡng dục đời sau. Ở đây Kinh Sa không cần lo có nguy hiểm, bởi vì vua của chúng ở trên Thiên Sa đảo.
Nó là Kinh Sa đã tu thành Sa yêu, cũng là thần thủ hộ Kinh Sa, tu vi dũng mãnh, uy năng vô cùng. Vì thế thuyền bè qua lại nơi đây phải thật cẩn thận, không dám quấy rầy chúng, có khi còn phải ném xuống cả tấn thực vật mở đường.
Nhưng vị thần thủ hộ này đang cẩn thận đứng trước một bát giác tiểu đình.
Bát giác đình trực tiếp tọa lạc trong biển, dường như mọc ra từ biển, lắc lư theo gió. Bầy Kinh Sa chơi đùa ngoài đình, Kinh Sa yêu vương hóa thành lão giả khoanh tay đứng trên mặt nước, ngẫu nhiên nhìn vào trong đình.
Hứa Diệu Nhiên an vị trong đình, dùng tay chống cằm nhìn phương xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bụng của nàng đã lộ ra, thỉnh thoảng có thể thấy được dao động nhỏ, nhưng phi thường rõ ràng, thậm chí đã vượt qua trình độ người thường có thể hiểu được.
Vù!
Một bàn tay nhỏ bé ấn lên bụng Hứa Diệu Nhiên, chấn động không khí tản mát ẩn chứa dao động kỳ dị. Dao động va chạm với chén ngọc trên bàn khiến nó đổ nghiêng. Ngọc dịch đổ ra.
Hứa Diệu Nhiên hơi nhíu mày, Tiên Đào vội đi tới đỡ lấy Hứa Diệu Nhiên: - Hai tiểu tử kia nhất định lại đánh nhau trong đó rồi.
- Là sốt ruột muốn ra ngoài rồi. Hứa Diệu Nhiên lười biếng trả lời.
Ở trong bụng mẹ suốt ba năm, lũ nhỏ cũng thấy nhàm chán rồi.
Tiên Đào vỗ về bụng Hứa Diệu Nhiên nói: - Đừng vội, đừng vội, mấy ngày nữa là có thể ra rồi.
Nói xong lại rót một chén ngọc lộ quỳnh tương đưa đến bên môi Hứa Diệu Nhiên.
Hứa Diệu Nhiên uống vào, tinh hoa quỳnh tương theo tinh khí vận chuyển tiến vào hai bào thai trong bụng xoa dịu chúng. Có lẽ do được dược lực giúp đỡ nên bụng Hứa Diệu Nhiên sống động thêm mấy phần, liên tục xuất hiện mấy dấu tiểu quyền, tiểu cước.
Có một lực đạo đặc biệt lớn đánh ra ngoài đình, rơi thẳng đến chỗ một con Kinh Sa đang giao phối làm nó tức giận hí lên, ý đồ công kích người trong đình. Nhưng không đợi nó hành động, ý chí của thủ lĩnh Kinh Sa đã khóa nó không thể động đậy, uy quyền khổng lồ khiến con Kinh Sa kia sợ hãi nhảy xuống đáy nước.
Hứa Diệu Nhiên hơi nhíu mày xoa bụng khẽ cười: - Hai tiểu tử này còn trong bụng mẽ đã tinh lực tràn đầy, thật không biết ra ngoài rồi sẽ như thế nào.
- Còn có thể như thế nào, tự nhiên là trời long đất lở. Hồng Uyển hi hi cười lấy lòng: - Phụ thân là hỗn thế ma vương, mẫu thân là loạn thế yêu nữ, con cái sinh ra sao đơn giản cho được?
Tiên Đào trừng mắt nhìn nàng: - Nói nhăng cuội gì đấy. Cái gì mà hỗn thế ma vương, loạn thế yêu nữ hả?
Hồng Uyển vẻ mặt không phục: - Thiên Nhai Hải Các xưa nay đều gọi yêu nữ, đâu có nói sai? Về phần Đường Kiếp, ngươi dám nói hắn không phải Hỗn Thế Ma Vương à? Đi đâu là gió tanh mưa máu đến đó. Nghe đâu mới đi Viêm Dương giới đi giằng co một phen, còn kiếm được không ít lợi lộc về.
- Đó cũng là thiên tôn đại nhân tận tâm tận lực vì Tê Hà giới, sao ngươi lại vọng ngôn như thế. Tiên Đào dùng ngón tay đẩy trán Hồng Uyển.
- Tê Hà phát triển, nhưng cũng không phát triển như bụng tiểu thư. Hồng Uyển lẩm bẩm: - Tiên gia không có năm tháng, nhưng chẳng lẽ đợi đứa nhỏ thành người hắn mới quay về xem sao?
Lời nói cũng có vài phần oán khí.
Tiên Đào có tâm giáo huấn, ngẫm lại thấy mình cũng có chút bất bình với Đường Kiếp, chỉ là lại không nói gì.
Ngược lại Hứa Diệu Nhiên cười cười, nói: - Chàng làm gì cũng có tính toán, ta tin dù chàng ở đâu cũng sẽ không quên ta. Nếu chàng không thể quay về thì cũng vì có lý do và nỗi khổ riêng. Mà chỉ cần tình huống cho phép, chàng sẽ quay về thăm ta.
Một thanh âm vang lên: - Nàng mà không tin ta thì sao có thể thành thê tử của ta.
Nghe được giọng nói này, ba người đồng thời chấn động. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt biển đã có thêm một người, đúng là Đường Kiếp.
Hắn mặc áo xanh bồng bềnh đứng trên mặt nước, ánh mắt dịu dàng nhìn Hứa Diệu Nhiên.
Lúc này, Hứa Diệu Nhiên cũng run rẩy.
Tuy rằng đã vô số lần nói Đường Kiếp không làm mình thất vọng. Nhưng mỗi đêm khuya tỉnh mộng lại không kìm được nghĩ, vì sao Đường Kiếp còn chưa về thăm mình.
Bình thường vẫn có phân thân ở bên làm bạn với Hứa Diệu Nhiên, nhưng xảy ra chuyện Tiên đế, Ngọc Thành Tử mang theo phân thân đi tạo áp lực lớn cho Tê Hà Giới, cũng khiến Hứa Diệu Nhiên không có Đường Kiếp để trút nỗi lòng.
Biết tin bản thể Đường Kiếp ở Viêm Dương, nàng không lúc nào không ngóng Đường Kiếp trở về.
Nhưng từng ngày qua đi, ngoại trừ hô gọi viện binh, tiến công chiếm đóng Viêm Dương thì không thấy tin tức gì. Mỗi đêm khuya cô độc khó ngủ cũng chỉ biết một mình rơi lệ.
Chỉ là nàng vốn tính kiên cường, không lộ vẻ yếu đuối hay bất mãn trước mặt bất kỳ ai.
Chỉ có nàng tự biết, không biết bao nhiêu lần, nàng sợ hãi, nàng chờ đợi, nàng mất mát. Thế nên khi nhìn thấy Đường Kiếp, nàng không thể khắc chế được tâm tình kích động của mình.
Đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên nhẹ nhàng thốt lên: - Đường Kiếp!
Một tiếng gọi nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt mang theo biết bao nhiêu tình cảm ẩn giấu.
Hứa Diệu Nhiên phi thân, ngang qua chân trời, bay tới chỗ Đường Kiếp.
Chỉ là nàng quên mất chuyện hai bào thai trong bụng đang gây chuyện, vào lúc này tiến công tập kích khiến Hứa Diệu Nhiên cảm thấy hơi thở rối loạn, không thể tiếp tục điều khiển pháp lực, cứ như vậy ngã xuống.
Sự tình đột ngột không ai dự đoán được, mắt nhìn Hứa Diệu Nhiên sắp ngã xuống biển.
Đúng lúc đó, Đường Kiếp xuất hiện bên Hứa Diệu Nhiên, vươn tay đón lấy Hứa Diệu Nhiên.
- Cẩn thận, chớ làm động thai khí. Hắn hết sức dịu dàng nói.
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên ôm chầm lấy cổ Đường Kiếp mạnh mẽ hôn lên. Một nụ hôn dài, dường như thiên địa có hủy diệt ngay lúc này cũng chẳng thể chia cắt hai người.