Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1483: Tổ đường



Chương 1159: Tổ đường

Lan Thương Thần Châu.

Đó là một một chỗ Thần Châu đại địa trong Hồng hoang đại lục, diện tích lãnh thổ mở mang, linh khí dư thừa, có thể nói là bảo địa địa linh nhân kiệt.

Vọng Tú Sơn là một trong bảy mươi hai ngọn núi nổi tiếng ở Lan Thương Thần Châu, Thiên Sương phái trấn giữ nơi này tuy không phải trấn quốc tiên phái nhưng cũng có một vị Địa Tiên trấn giữ, phóng mắt cả Tuyết quốc, ngoại trừ Tuyết Linh cung cũng không có môn phái gì Thiên Sương phái cần để ý tới.

Dưới tình huống như vậy, đệ tử Thiên Sương phái đi đường cũng ngẩng cao đầu hơn người thường.
Sáng sớm.

Một tiếng "Xích", hai cánh cửa nặng 2800 cân của Thiên Sương phái bị đẩy ra.

Người đẩy cửa là một thiếu niên văn nhược ôm chổi, thoạt nhìn có vẻ bệnh tật. Mặc dù chỉ là một thiếu niên ốm yếu nhưng tu vi đã tới Linh Hồ, nếu không cũng không có khả năng đẩy được cánh cửa nặng như thế. Tuy nhiên ở Thiên Sương phái thì tu vi này thật sự quá thấp, thấp đến không thể được coi trọng, chỉ có thể trở thành đồng tử quét rác.

Thiếu niên đi ra từ bên trong, bắt đầu khua chổi sắt quét dọn sạch sẽ.

Hắn quét rất nghiêm túc, dù mới là tiểu nhị chưa có tiền đồ nhưng vẫn làm việc vô cùng cẩn thận. Sau khi quét sạch sẽ, thiếu niên mới buông chổi tìm một chỗ đất trống thổ nạp hô hấp.

Tuy nhiên nhìn tiết tấu hô hấp thì việc thổ nạp dường như rất gian nan.

Chỉ khi hoàn thành một đại chu thiên, thiếu niên liền dừng thổ nạp, vỗ ngực thở dốc không ngừng, đồng thời lẩm bẩm nói: - Không được, vẫn rất miễn cưỡng. Thật đáng giận...

Thiếu niên có vẻ thống khổ và thù hận.

Cửa lại mở ra.

Lúc này không phải dùng tay mà chỉ là kình khí đã thoải mái đẩy cửa ra.
Có một đám người trẻ tuổi, dẫn đầu là thiếu niên áo xanh, tết tóc sam, tay cầm quạt giấ phong độ bước ra.

Đang muốn đi ra ngoài, thấy thiếu niên đang tĩnh tọa quét rác liền dừng bước.

Ánh mắt chuyển động, thiếu niên áo xanh như nghĩ tới điều gì, đột nhiên thổi ngụm khí khiến gió nổi lên cuốn lá rụng xuống mặt đất.

Thiếu niên áo xanh nhìn thấy thản nhiên nói: - Chỗ này chưa sạch.

Bên cạnh cũng có người nói: - Ngọc công tử nói rất đúng, chỗ này quét chưa sạch.
Lại có người nói: - Là tên quét rác kia lười hủi!

- Nếu có người trốn việc thì sao? Thiếu niên áo xanh lại nói.

- Trừng trị! Mọi người đồng thanh đáp.

Ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn sang thiếu niên quét rác.

Thiếu niên quét rác thấy đám người kia đã vội vàng đứng lên, chỉ tiếc vẫn chậm một bước, lá đã rụng xuống, tội danh đã thành.
Thiếu niên đỏ bừng mặt, liều lĩnh kêu lên: - Ngọc Lâm Thông, ngươi rốt cuộc muốn hại ta tới khi nào? Không phải năm đó ta chỉ thắng ngươi một viên linh nguyên đan sao? Đó là do ngươi đánh cược thua, dựa vào cái gì tìm ta gây phiền toái? Lại nói ngươi tìm người làm tổn thương kinh mạch ta, hại ta năm năm không thể tu luyện, hiện giờ chỉ có thể làm quét rác, ngươi còn muốn thế nào?

Thiếu niên tâm tính non nớt, cảm giác đối phương hại mình là vì không nỡ một viên đan dược, không biết chuyện Ngọc Lâm Thông thù hận mình ở chỗ đã vạch trần mọi chuyện khiến hắn không có mặt mũi.

Cho nên Ngọc Lâm Thông hạ màn: - Hay lắm Diệp Huyền, rõ ràng là ngươi vô năng, năm năm không thể tiến bộ, lại vẫn dám ngậm máu phun người, đánh cho ta!
Mọi người nhào tới.

Diệp Huyền tiểu tử cũng không ngốc, thấy thế nhanh chân bỏ chạy. Đã trường kỳ bị khi phụ sỉ nhục nên đầy kinh nghiệm, tu vi bình thường nhưng lại chạy trốn rất điêu luyện, một đám người lại không có cách làm gì hắn.

Trong số họ tu vi thấp nhất đã là Linh Hải kỳ, nhiều hơn là Thoát Phàm. Mắt thấy một người thân phận Linh Sư không bắt được một Linh Hồ tiểu tử đều thấy mất mặt, một đám truy đuổi gấp gáp. Thậm chí trực tiếp dùng thuật pháp bay về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng không sợ, chạy thẳng vào trong một quần thể kiến trúc.

Nơi đây là tổng bộ Thiên Sương Môn, nhiều cung lầu các vũ, cũng có không ít đại nhân vật lui tới. Đám người trẻ tuổi chỉ dám bắt nạt Diệp Huyền chưa chưa dám làm càn ở đây, chỉ có ngừng bay hạ xuống.

Diệp Huyền vẫn liều lĩnh xông tới.

Hắn mới là linh đồ, nơi có thể đi hữu hạn, thời khắc này lại thầm muốn trốn tránh nên chạy loạn không suy nghĩ, mắt thấy sắp tới một chỗ không người.

Kẻ đuổi sau biết nơi này kêu lên: - Không được vào đó, nơi đó là tổ đường.

Mọi người nghe lời dừng lại, Diệp Huyền vẫn liều lĩnh xông vào, không phải hắn không nghe thấy mà là hắn căn bản không tin lời đối thủ. Nếu nói dối thì sao? Mình dừng chân mới bị hại.
Trước mắt là một tòa đại điện phong cách cổ xưa, không ai trông coi, còn có xu thế uy nghiêm.

Diệp Huyền cũng không thèm nhìn, cứ như vậy lao vào trong điện, cho đến khi đụng vào cửa chính mới cảm thấy một cỗ lực lượng trói chặt không cho mình nhúc nhích.

Hắn hoảng hốt phát hiện thân thể mình chậm rãi lơ lửng trên không trung. Hắn liều mạng muốn tránh mà không được.

Đang hoảng sợ, bỗng nhiên sau cửa có ánh sáng, tiếp theo cả tòa điện phủ lay động kịch liệt, một cỗ sức mạnh vô biên từ trong trung trào ra, giống như có thứ gì đó giãy dụa muốn tránh khỏi trói buộc.
Dưới lực lượng này, lực trói buộc Diệp Huyền cũng biến mất, Diệp Huyền ngữ từ trên không trung xuống đất.

Lúc này hắn đã ý thức được trong đại điện xuất hiện biến hóa. Bản năng hắn muốn chạy, nhưng đám người Lâm Thông truy kích bên ngoài khiến hắn dừng bước. Trong đầu nghĩ bên trong có lẽ có nguy hiểm, nhưng nếu có cơ duyên thì sao?

Nếu cứ thế bỏ chạy? Chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ duyên sao?

Từng trải qua hoàn cảnh chua xót, trong lòng Diệp Huyền đã hạ quyết định. Hắn không muốn chạy trốn, không muốn mặc người ức hiếp. Nếu trong điện là tử vong cạm bẫy thì chết. Nếu có kỳ ngộ có thể thay đổi cuộc đời mình!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Huyền hạ quyết định, đột nhiên giơ tay đẩy cửa.
Lúc này lực lượng ở cửa điện đều dùng để đối kháng tồn tại bên trong, Diệp Huyền không gặp lực cản, vừa chạm vào đã đẩy cửa điện ra.

Quang triều mãnh liệt trào ra điện phủ, lao thẳng tới chân trời!

Ánh sáng xông lên, Diệp Huyền theo bản năng muốn nhắm mắt, sau đó lại phát hiện tia sáng này không hề chói mắt mà còn ấm áp. Dưới ánh sáng, ám thương trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, không chỉ có như thế, cả người như tắm gió xuân, cảm nhận được có một cỗ năng lượng kỳ dị tiến vào trong cơ thể, một cảm giác huyền diệu khó giải thích theo đó sinh ra...

- Rốt cục đã trở lại!

Bên tai vang lên tiếng thổn thức.
Diệp Huyền thấy một người trẻ tuổi đi ra, ở phía sau hắn còn lóe lên dao động kỳ dị, giống mặt kính lấp lánh ánh sáng nhiều màu, khi dao động quang triều dần dần biến mất, chỉ còn lại trận vân lấp lánh cũng theo năng lượng tiêu tan mà ảm đạm đi.

Đây là...

Diệp Huyền cả kinh ngây người, hắn không có kiến thức nhưng vẫn cảm nhận được gì đó không tầm thường... tượng tổ tông Thiên Sương Môn hàng năm thờ phụng không ai không biết. Mà người đi ra từ nội đường này tuyệt đối không phải Thiên Sương Môn lão tổ.

Lúc này đối phương đã ra khỏi tổ đườn, lướt qua bên Diệp Huyền cười nói: - Hóa ra là tiểu tử ngươi xông cửa vào, phá cấm bế. Mặc dù nói không có ngươi, bố trí nơi đây cũng không ngăn cản được bản tôn, tuy nhiên ngươi đã khiến bản tôn giảm bớt chút khí lực. Nhân quả chi đạo, thiện ác có báo. Cũng được, nếu thế sẽ ban cho ngươi điểm tốt.

Nói xong cong ngón tay búng ra, một cỗ ý niệm tiến vào đầu Diệp Huyền, Diệp Huyền lập tức cảm thấy trong đầu có thêm tri thức, là một môn tâm pháp còn cao cường hơn công pháp mạnh nhất của Thiên Sương Môn, trong lòng lập tức mừng rỡ không thôi.

Người trẻ tuổi kia nói: - Ngươi được công pháp của ta, lại có vận may được một tia năng lượng không gian, tương lai chăm chỉ tu luyện sẽ có sở thành. Nhân quả đã hạ, ta có thể đi rồi.

Nói xong đã bay đi, không để ý tới Diệp Huyền.
Đối với Ngọc Thành Tử mà nói đó là một đoạn nhân quả, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói lại là biến chuyển vận mạng một đời.

Sau khi mất thời gian tìm kiếm, Ngọc Thành Tử đã tìm đủ tài liệu, rốt cục bố trí được truyền tống trận đi vào Hồng hoang đại lục. Đối với một tu giả mà nói, đó không phải thời gian dài, nhưng đối với người mong trở lại như Ngọc Thành Tử thì đã phí phạm quá nhiều thời gian.

Hắn cũng không truyền tống đến ngũ nguyên động phủ, bởi vì với hắn mà nói còn có chỗ tốt hơn, đó chính là nơi này.

Ra khỏi tổ đường, Ngọc Thành Tử ngửa đầu nhìn bầu trời.

Đỉnh đầu là không gian ngũ thải (năm màu).
- Rốt cục, ta đã trở lại. Ngọc Thành Tử nhìn không trung lẩm bẩm nói.

- Là ai? Dám xông vào trọng địa Thiên Sương Môn! Tiếng quát là do người Thiên Sương Môn chạy tới.

Động tĩnh này đã kinh động đến Thiên Sương Môn.

Ngọc Thành Tử lại thờ ơ nhìn lên khoảng không.

Với hắn mà nói, dường như chuyện gì cũng không trọng yếu, duy chỉ có điện phụ trên đỉnh đầu, sâu trong trời cao kia mới có ý nghĩa.

- Lớn mật!
Dường như bị thái độ Ngọc Thành Tử chọc giận, một tu giả tức giận cầm kiếm xông tới, mũi kiếm hiện kiếm quang sắc bén.

Làm một tu giả Thiên Tâm, một kiếm này hắn đã làm vô cùng tốt rồi, cho dù là tồn tại cấp Tử Phủ cũng không thể xem nhẹ công kích như vậy.

Nhưng mà Ngọc Thành Tử lại như không nhìn thấy.

Hắn thậm chí không kịp dùng hộ thể pháp tráo, cứ như vậy đứng đó. Kiếm quang chưa tới gần Ngọc Thành Tử đã biến mất. Ngay sau đó, tu giả kia cứng đờ bất động.

Một trận gió thổi tới, tu giả kia liền biến thành bụi, tán vào không trung.

Đây không phải là pháp thuật, chỉ là khí thế Ngọc Thành Tử vô ý phát ra.
Oai của Tiên đế không thể xâm phạm.

Chỉ là chút khí thế đã khiến một vị tu giả Thiên Tâm tan thành tro bụi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com