Sau khi hoàn thành Bình hải bát trọng phía sơn, Đường Kiếp bắt đầu bế quan.
Vệ Thiên Xung và người biết chuyện đều không kỳ quái, trăm năm ẩn cư, người không biết còn tưởng Đường Kiếp đã buông tha thăng tiến, thoả mãn với cảnh giới Địa Tiên, nhưng sao bây giờ nước tới chân mới nhảy.
Chỉ có Vân Thiên Lan Cô Xạ tiên tử mới biết Đường Kiếp chưa bao giờ lãng phí thời gian dù chỉ một ngày.
Hơn một trăm năm nhập thế tu hành, là tẩy luyện, là tích lũy, là khảo nghiệm tâm tình, là tổng kết quá khứ tu hành ngàn năm!
Chỉ có trải qua kinh lịch như vậy mới có thể chân chính rèn luyện bản thân, khiến nội tình thêm dày, có lực chống khảo nghiệm của thiên địa.
Mà sau khi hoàn thành Bình hải bát trọng sơn, Đường Kiếp đã không còn cần loại tu hành này.
Đã hoàn thành tích lũy nội tình, một lần nữa hắn bước lên con đường đề thăng cảnh giới.
Chỉ là giờ hắn không mượn dùng tài nguyên mà là Bình hải bát trọng sơn.
Đại trận hiếm có này, nếu có thể cảm ứng vạn chúng, vạn vật, khai thác, phát triển, kích hoạt thiên địa căn nguyên, ngưng tụ thiên địa linh khí, dung nhập bản thân vào tự nhiên cũng không coi là gì. Người khác tu luyện đều là ở thần niệm, thiên địa linh khí chỉ ta sử dụng, lấy thần niệm làm phạm vi mình tu luyện. Cho nên tu giả bế quan bình thường đều tìm một nơi, phân chia địa bàn, tránh quấy rầy, không chỉ vì thanh tĩnh mà còn tránh linh khí tài nguyên bị tranh đoạt.
Đường Kiếp tu luyện, dùng toàn bộ Tê Hà Giới làm phạm trù cho mình thổ nạp tinh hoa thiên địa, có Bình hải bát trọng sơn có thể dùng ý niệm cảm ứng vạn vật, kích phát linh khí, hình thành thiên địa linh triều. Kể từ đó, tốc độ tu hành đương nhiên sẽ gấp trăm ngàn lần thường nhân.
Tuy nhiên cũng chỉ có Đường Kiếp mới làm được như vậy.
Nếu muốn Bình hải bát trọng sơn giúp mình dung nhập linh khí, chuyển hóa Tiên Nguyên cũng không phải là chuyện dễ. Đầu tiên phải là tinh thông trận, người không biết trận pháp, không nắm được trận pháp đương nhiên không có khả năng cảm ứng vạn vật; tiếp theo còn phải có tiềm lực tương ứng. Tu giả đã hao hết tiềm lực mà muốn dùng phương pháp này cưỡng ép nâng cao bản thân sẽ bị nổ tung. Ba là có đầy đủ tâm cảnh chịu được sự thăng tiến nhanh chóng này, phải có kinh nghiệm phong phú làm gốc. Tỷ như Đường Kiếp trước kia từng trải qua chuyện này, thường xuyên chuyển hóa đại lượng linh khí nâng cao bản thân nên mới có kinh nghiệm ứng đối. Nếu đổi lại là người khác thì rất khó làm được, chỉ hơi không cẩn thận là hại ngược lại mình. Dù vậy, Đường Kiếp vẫn tôi luyện bản tâm hơn một trăm năm, cuối cùng nhanh chóng tấn công bình cảnh. Trong tu hành có nhiều lúc không phải chỉ dựa vào linh khí, nếu tăng quá nhanh khiến thể ngộ không đủ, rất có thể như vậy sẽ dừng lại.
Đường Kiếp đã trải qua một lần chuyển thế tái sinh hắn, đối với việc thăng tiến Chân Tiên đã có thể ngộ, thậm chí ngay cả thăng tiến kim tiên cũng có căn nguyên thể ngộ. Người khác kẹt ở bình cảnh, hắn lại kẹt ở tích lũy, thế nên giờ mới có thể tiến hành.
Xét đến cùng, Bình hải bát trọng sơn không phải một tòa tiên trận cung cấp cho người thăng tiến Chân Tiên, cũng chỉ có Đường Kiếp mới biết lợi dụng đặc tính của nó để đề cao bản thân.
Mười năm mượn dùng Bình hải bát trọng sơn, tu vi Đường Kiếp tăng mạnh , gần như mỗi ngày pháp lực của hắn đều được nâng cao.
Tất cả bình cảnh không tồn tại, chỉ có hậu tích bạc phát (có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh) khiến thực lực của Đường Kiếp vững bước nâng cao, đi nhanh về phía Chân Tiên. Mười năm trôi qua rất nhanh.
Hôm đó, đỉnh Thiên Cơ ở Xuất Vân.
Một tiếng hô vang vọng thiên địa, nhất đạo quang trụ ầm ầm dâng lên, thông với thiên địa.
Lấy đỉnh Thiên Cơ làm trung tâm, phạm vi mấy ngàn dặm ai cũng cảm nhận được ý chí vô biên lướt qua tâm linh họ. Đối mặt với ý chí này, mọi sinh lòng quỳ bái. Có kẻ thực lực dũng mãnh muốn thoát khỏi ràng buộc, chỉ có điều ý niệm phản kháng vừa xuất hiện đã bị trấn áp, còn số đông căn bản không nhấc nổi ý niệm phản kháng, nhìn tới Thiên Cơ quỳ xuống, ngàn dặm bình nguyên có vô số người.
Duy có cấp Tử Phủ biết đây là dấu hiệu có nhân thăng tiến Chân Tiên. Chỉ có điều thanh thế kinh người như thế thì chưa từng có ai. Có kẻ tâm tư linh mẫn nói: - Là Tiêu Dao Thiên Tôn, Tiêu Dao Thiên Tôn tiến giai Chân Tiên rồi!
Lúc này đây, ngay cả Thích Thiếu Danh Thái Quân Dương và cao tầng phái Tẩy Nguyệt đều hướng đỉnh Thiên Cơ quỳ xuống.
Đối mặt Chân Tiên, cho dù là chưởng giáo cũng phải tỏ cấp bậc lễ nghĩa tương xứng.
Đỉnh Thiên Cơ, ban ngày rực rỡ, thánh quang tẩy rửa, mơ hồ có tiên âm bồng bềnh, vạn hoa lay múa. Đó là do tu vi kích động thiên địa theo tâm ý của tiên giả tự động biến hóa thành ảo giác.
Tiếp theo có một người xuống núi. Tuy rằng khoảng cách xa xôi, nhưng thân ảnh ấy trong mắt những người khác lại không hề nhỏ bé, dường như đang gần bên nhưng lại chẳng thấy rõ gương mặt người nọ, chỉ cảm thấy mơ hồ không thể phân biệt, như năm đó Đường Kiếp tỉnh mộng bách thế, diêu ức tiền trần.
Đây không phải thủ thuật che mắt mà là khi Đại Năng đạt tới tu vi nhất định sẽ không thể nhìn thẳng, tựa như con kiến không thể nhìn núi cao, với tồn tại hùng mạnh không thể vừa xem đã hiểu. Đồng thời thế mới có lợi cho họ, tồn tại Đại Năng dù một ánh mắt, một hơi thở cũng chứa uy năng vô thượng, khó thể động tới.
Cho nên đến hiện tại, tất cả tu giả Tử Phủ trở xuống chỉ có thể theo trí nhớ mới biết được dáng vẻ của Đường Kiếp.
Đường Kiếp bước vào hư không, đi từng bước ra khỏi đỉnh Thiên Cơ, chỉ mấy bước đã đến Tham Thần điện. Đây không phải Không Gian Đạo pháp mà là sau khi Đường Kiếp tấn cấp Chân Tiên, thiên hạ vạn pháp đều ở trong lòng, vạn biết trong giây lát chỉ là chuyện thường.
Bước xuống đám mây, Đường Kiếp dừng trước điện.
Thích Thiếu Danh chắp tay nói với Đường Kiếp: - Chúc mừng sư huynh thành công tấn cấp. Ngàn năm tu hành thành tựu Chân Tiên, thực chưa từng có ai. Có lẽ không bao lâu sẽ có thể nghe tin sư huynh chứng đạo thành thánh.
Đám người Thái Quân Dương lại cùng nói: - Thiên thu vạn thế, cùng thiên địa đồng thọ, cùng tuế nguyên bất hủ! - Cùng thiên địa đồng thọ sao? Đường Kiếp lẩm bẩm nói, khẽ mỉm cười.
Đối với tuyệt đại đa số người mà nói, chứng đạo thánh tiên, cũng thiên địa đồng thọ, thiên địa bất diệt ta bất diệt chính là mộng tưởng cùng cực.
Nhưng kế thừa di chỉ Binh Chủ, cảm thụ ý chỉ tiên đế, Đường Kiếp biết nhân sinh còn có mục tiêu cao hơn, đó chính là siêu thoát thế giới...
Thế nên lời chúc đồng thọ cùng thiên địa cũng không khiến hắn có cảm giác gì, chỉ thản nhiên nói: - Đương nhiên, một trăm năm hẳn là có thể đạt thành.
Lời ra khỏi miệng, mọi người cùng ngẩn ngơ. Cái gì? Một trăm năm đạt tới mục tiêu này?
Mặc dù nói mọi người đều thật tâm cung chúc, nhưng trong một trăm năm đạt thành thì đúng là không thể tin nổi. Dù sao Tiên Đài cách bốn bậc, mỗi một bậc đều tính bằng đơn vị ngàn năm, đấy là không tính tới điều kiện bình cảnh.
Vệ Thiên Xung lắp bắp hỏi: - Là... là.. nói thành tựu đại la sao?
Một trăm năm thành tựu đại la đã là chuyện rất khó tưởng tượng, tuy nhiên suy xét đến Đường Kiếp chỉ dùng một ngàn hai trăm năm thành tựu vô thượng Chân Tiên cũng coi như kỳ tích.
Đường Kiếp lắc đầu nói: - Đại la nghiệp vị còn không đạt được mức thiên địa bất hủ ta bất hủ.
Vậy là một trăm năm thành tựu thánh tiên sao?
Mọi người cảm thấy choáng váng, có người thầm nghĩ, không phải trong quá trình tấn công Chân Tiên xảy ra chuyện không may khiến Đường Kiếp thay đổi suy nghĩ, tính cách biến đổi chứ?
Đường Kiếp nhìn ra tâm tư của mọi người, cũng không giải thích, chỉ nói: - Hồng Mông đại kiếp nạn là nguy cơ, cũng kỳ ngộ. Nắm chắc kỳ ngộ, thành tựu thánh tiên cũng không phải không thể. Dù sao năm đó người kia... cũng đã ở chỗ này tấn thăng.
Hắn không nói tiếp, chỉ là nhìn về phương xa, nhìn phía Vạn Giới Vương Đình. Ngọc Thành Tử lấy trí nhớ của hắn, chẳng lẽ hắn không thể biết được những bí mật của Ngọc Thành Tử sao? Tỷ như năm đó Ngọc Thành Tử đã sáng tạo sự huy hoàng thế nào? Ngoài thiên phú và cố gắng ra thì còn kỳ ngộ gì giúp hắn đi tới ngày hôm nay?
Trong những mảnh rời rạc của ký ức, Đường Kiếp thấy được một tia bí mật. Tuy giờ vẫn không thể xác định rõ, nhưng chỉ cần Ngọc Thành Tử bắt đầu hành động, hắn sẽ nhanh chóng biết được.
Trận Hồng Mông đại kiếp, hắn đang chờ đợi, Ngọc Thành Tử cũng đang chờ đợi!
Có lẽ do cảm nhận được sự chờ mong này, bầu trời càng thêm âm u. Hồng Mông đại kiếp đã tiến vào giai đoạn đếm ngược, không có ai biết thời gian chuẩn xác, nhưng bầu trời ngày càng u ám, không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông, khe hở đến từ Hồng Mông Giới đang dần mở ra.
Đúng vậy, sự khai mở này không phải lập tức phát sinh mà là dần dần tạo ra trong thời gian ngắn.
Theo thời gian, hiện tượng mưa gió ngày càng nhiều. Lúc này Tê Hà Giới như không có ánh sáng tồn tại. Trên bầu trời mây đen như mực nhuộm, nhưng không hề thấy tung tích một giọt mưa, mặc dù là người thường cũng biết kiếp nạn thiên địa sắp tới, nhanh chóng chuẩn bị.
Sau khi Đường Kiếp thăng tiến Chân Tiên hai tháng, Tê Hà Giới xuất hiện ma vật đầu tiên đả thương người. Không có ai biết ma vật xuất hiện thế nào, dù chỉ là Ma Anh nhỏ nhưng cũng đại biểu cho một giọt mưa rơi xuống.
Kế tiếp, ngày càng nhiều ma vật xuất hiện ở Tê Hà Giới.
Chúng như cây trồng mọc từ dưới đất lên, bỗng dưng xuất hiện rồi lại biến mất khó hiểu.
Lúc ban đầu chỉ có vài con, rất nhanh là hơn mười, hơn trăm. Lúc này ma vật còn nhỏ yếu, đối với nhân loại chưa tạo thành uy hiếp gì, mỗi khi ma vật xuất hiện đều bị mọi người vô tình đánh giết.
Nhưng rất nhanh, ngày càng nhiều ma vật hiện ra trên đất Tê Hà. Sau khi Đường Kiếp tấn thăng bốn tháng, mọi người mới phát hiện ra cách ma vật xuất hiện.
Đó là từng khe nứt không gian trống rỗng đột nhiên xuất hiện trên không, dưới ngầm, trong nước, bất kỳ nơi nào ngươi có thể nghĩ tới thì những khe nứt đó chỉ tồn tại thời gian rất ngắn rồi biến mất, ngẫu nhiên sẽ có vài ma vật chui qua, đây cũng là nguyên nhân con người không thể phát hiện cách chúng xâm nhập.
Nhưng theo thời gian chuyển dời, thời gian khe nứt không gian tồn tại ngày càng dài.
Sau khi Đường Kiếp thăng tiến nửa năm.
Hôm đó, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian hơn một trượng.
Đây là khe nứt không gian lớn nhất xuất hiện tới lúc này.