Đây là một vùng đấy vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng.
Trên bầu trời là khói kèm khí kịch độc, đất đen cằn cỗi đến gần như không thể sinh trưởng hay thu hoạch gì.
Chỉ có sinh mạng kiên cường nhất mới sinh tồn được trong này.
Để thích ứng hoàn cảnh khốc liệt, ma vật tiến hóa ra các loại năng lực. Có ma vật cả năm không ăn gì, một lần ăn số đồ gấp ba thân thể; có ma vật có thể kiếm ăn trong hoàn cảnh hiểm ác và gian nan; thêm nhiều ma vật thì tiến hóa ra hệ tiêu hoá hùng mạnh, đồ ăn của chúng có cả đất đen dưới đất cho tới Hồng Mông Tử Khí trên cao, cao hơn là nguyên tố hỏa diệm, cái gì cũng có thể ăn, sau đó hệ tiêu hoá sẽ khiến nó hóa thành nhất năng lượng căn nguyên nuôi thân. Càng nhiều hơn là ma vật làm thức ăn cho nhau, đại ma vật đi săn tiểu ma vật, tiểu ma vật đi săn trùng loại, trùng loại thì bắt vi sinh vật trong không khí, bởi vậy cấu thành một chuỗi sinh vật Ma giới.
Có thể coi Hồng Mông Ma giới tự xưng hoang vu, kỳ thật cũng có vài chỗ phồn hoa giàu có.
Chúng như ốc đảo trong sa mạc, đơn độc trong hải dương, là thánh địa vô số ma vật hướng tới.
Thâm Hông chi nguyên chính là Hồng Mông bảo địa.
Đây là bình nguyên đỏ sậm như đất nhuộm máu tươi. Trên bình nguyên sinh trưởng thực vật màu tím, rễ chúng cắm sâu đưới đất, tán hoa đầy đặn, trong rễ phong phú hơi nước. Thực vật này tên Đằng quan thảo, dù chỉ là thực vật bình thường nhưng với ma vật lại ngập tràn sức sống. Thâm Hông chi nguyên vì thế mà phồn vinh, có vô số ma vật sống ở trong đó.
Ở sâu trong Thâm Hông chi nguyên có một tòa cung điện màu đen. Toàn thân cung điện do đá màu đen đúc thành, trên hòn đá tản ra năng lượng âm hàn, mờ ảo có thể thấy được từng gương mặt thống khổ dữ tợn hò hét, đó là ngục thạch lừng lẫy của Hồng Mông Giới.
Ngục thạch là đặc sản của Hồng Mông Giới, đá này có sự dư thừa năng lượng, địa vị tựa như linh thạch của Tinh La giới, chẳng qua thuộc tính âm hàn lạnh như băng và đầy oán niệm, hoàn toàn tương phản linh khí quang minh của chính giới, bởi vậy tên là ma khí.
Chỉ có thể tu luyện ma khí để tồn tại thì chính là Ma tộc, đây cũng là điều khác biệt về bản chất giữa chính giới và phản giới, là căn cứ vào khác biệt giữa hai thế giới.
Đáng lưu là do ma khí có quá nhiều năng lượng tiêu cực nên nhân loại không thể hấp thu và lợi dụng, nhưng Ma tộc lại vừa có thể hấp thu ma khí lại vừa có thể hấp thu linh khí.
Đây cũng là khác biệt khiến trong Hồng Mông phản giới, Hồng Mông Ma tộc có thể tự do xâm nhập chính giới, hấp thu linh khí, nâng cao bản thân. Nhưng nhân loại lại khó tiến vào Hồng Mông, càng không thể hấp thu và tu luyện ma khí, nếu không sẽ rơi vào ma đạo.
Sự khác biệt ngàn vạn năm, qua vô số lần chiến tranh chính phản giới, cho tới bây giờ đều là Ma tộc xâm lấn Nhân Tộc, mà trong lịch sử Nhân Tộc ngoài một lần Ngọc Thành Tử lĩnh quân sát nhập Hồng Mông thì không còn trận nào ra dáng công kích. Cho dù là Ngọc Thành Tử lần đó cũng không thể làm gì được căn cơ của Hồng Mông Ma tộc.
Cung điện dùng Hắc ngọc thạch đúc thành cũng như phòng ốc thế giới loài người đúc bằng vàng, nhưng không có bất kỳ ma vật nào có gan mơ ước, bởi vì chủ nhân của nó chính là Nguyên Dục Ma quân tiếng tăm lừng lẫy, một trong chín mươi chín đại ma chủ trong Hồng Mông Giới.
Nguyên Dục ở trong Ma cung giờ đang mở hội nghị, hàng trăm Ma tộc ở trong này, mỗi con đều có thực lực từ Tử Phủ trở lên.
Tuy nhiên Ma tộc lại không có khí độ uy nghiêm của "Đại nhân vật", ngược lại còn la lối ầm ỹ. - Lại một phiến không môn bị phá hỏng rồi. Đến ngày hôm qua đã có tám cổng không gian bị phá, không có một cái nào tồn tại quá một ngày! Một gã Ma tộc tức giận rống lớn. Toàn thân nó là ma hỏa màu tím, đầu có hai sừng, bốn cánh tay, mỗi một cánh thô như sừng rồng, tuy nhiên làm cho người ta chú ý nhất vẫn cái miệng lớn dính máu, gần như chiếm cứ cả khuôn mặt nó.
- Lâu già, ngươi có kêu xé trời cũng không thể thay đổi sự thật. Chúng ta đã hoàn toàn thất bại ở chính giới, cho tới bây giờ, chưa hề có pháo đài nào được thành lập, cũng không chiếm được chút tin tức nào về chính giới. Lại tiếp tục xâm lấn chính là đưa các huynh đệ đi chịu chết. Một gã Ma tộc u ám cười lạnh, nó thoạt nhìn như cơn gió màu đen, ở bên trong như ẩn như hiện lộ ra một gương mặt mơ hồ.
- Phong Nha nói không sai, tình thế như bây giờ, tiếp tục phái các huynh đệ đi chỉ là chịu chết, theo ta thấy, nên tạm thời ngưng phái binh, đợi không gian bích lũy tiếp tục yếu đi, khe nứt không gian mở rộng hơn nữa hay tiến vào. Không cần thăm dò nữa mà trực tiếp cường công!
- Đó là yếu đuối! Là trốn tránh! Là khiếp chiến! Lập tức có Ma tộc phản đối.
- Còn tốt hơn phái binh đi chết.
- Khi nào thì Ma tộc sợ chết?
- Đúng vậy, thế khác gì chúng ta chỉ ngồi nhìn xem khe nứt không gian chứ không thể tiến vào. - Như thấy đồ ngon lại không thể ăn.
- E rằng đồ ngon sẽ làm ngươi rụng răng đấy.
- Vậy tăng thêm lực lượng tiến vào!
- Đây quả thực là điên rồi, không giảm binh mà còn tăng, chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể quyết định như vậy.
- Ngươi nói ai điên.
- Nói ngươi!
- Đồ khốn khiếp này! Trong đại điện, Ma tộc ầm ĩ, thậm chí đã có dấu hiệu muốn động thủ, nếu không phải lúc này truyền đến một tiếng ho khan.
Tiếng ho truyền tới, quần ma đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh trở lại, trong đại điện nháy mắt tĩnh mịch không tiếng động.
Chủ nhân tiếng ho là một người trẻ tuổi thoạt nhìn mi thanh mục tú. Hắn ngồi ở vương tọa do mười bốn con Xà mỹ nữ quấn quanh, ở chính giữa là một hốc mắt đang rỉ máu trên một gương mặt mỹ nữ.
Người trẻ tuổi cầm khăn tay, trên khăn thêu đóa hoa kiều diễm.
Hắn chính là chủ nhân tòa Ma cung này, Nguyên Dục Ma quân. Khăn lau miệng, người trẻ tuổi nói: - Du Tích chết rồi... Ngay khi nãy.
- Cái gì? Trong ma điện lập tức ồn ào, chỉ là âm lượng nhỏ hơn trước nhiều, từng Ma tộc đều cẩn thận khống chế tâm tình của mình. Nói thực ra cũng không dễ dàng, nhưng nhất định phải làm được!
Ma tộc Phong Nha nói: - Ma Chủ, không nên phái binh nữa, rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị. Ta thấy vẫn nên chờ không gian bích lũy suy yếu hãy tái tiến hành cường công.
- Có chuẩn bị... Nguyên Dục Ma quân ngâm cứu lời này, sau đó đột nhiên mỉm cười. Hắn mỉm cười.
Nụ cười tà dị mang theo uy áp vô hình.
Hắn nói:
- Từ khi nào Tinh La giới không có chuẩn bị với chúng ta chứ?
Những lời này khiến chúng ma đồng thời á khẩu, không trả lời được.
Đúng vậy, có khi nào Tinh La giới không có chuẩn bị?
Nguyên Dục Ma quân tiếp tục nói: - Ngàn vạn năm qua, có lúc nào Tinh La giới không phòng vệ chúng ta, có trường hợp gì chúng ta chưa từng gặp? Nhân loại và Ma tộc, đại biểu cho hai cực của thế giới. Sẽ có vài kẻ đặc biệt hùng mạnh, nhưng vậy thì sao? Cuối cùng thắng lợi vĩnh viễn chỉ thuộc về Ma tộc.
- Bất kể bọn họ cố gắng thế nào, bất kể bọn họ chuẩn bị tỉ mỉ thế nào, bọn họ chiếm cứ vùng đất phì nhiêu, dư thừa tài nguyên, hưởng thụ ba ngàn năm tươi đẹp. Nhưng một trăm năm này là thuộc về Ma tộc.
- Trong số bọn họ có lẽ có người có thể thắng lợi, thậm chí còn có thể phản công, nhưng Hồng Mông vĩnh viễn bất bại!
Hắn nhìn chúng ma, thoáng dừng lại một chút, sau đó mới nói: - Vì sao?
- Bởi vì chúng ta là Ma tộc! Bởi vì chúng ta là bóng đen trong lòng nhân loại!
- Ma tộc không sợ hãi, Ma tộc cũng sẽ không lùi bước.
- Tạm dừng tiến công có lẽ sẽ khiến Ma tộc giảm đi thương vong, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì. Thiên tính của Ma tộc là hỗn loạn, mà sứ mạng của Ma tộc chính là hủy diệt hết thảy, bao gồm cả chính mình!
- Ngăn cản tiến công, chính là ngăn cản thiên tính của chúng ta!
- Việc đó không phù hợp với nguyên tắc của Ma tộc! - Xung phong, giết chóc, chiếm đoạt, hủy diệt!
- Đó mới là tác phong của Hồng Mông Ma tộc!
Âm thanh quanh quẩn trong ma điện, mang theo uy áp, mà phía sau lưng người trẻ tuổi kia hiện một bóng lớn màu tím đen. Thân ảnh ấy sừng sững phía sau tản ra khí thế khủng bố và sự kiêu ngạo lấn át tất cả.
Đối mặt với tồn tại khủng bố này, tất cả Ma tộc cùng nhau dập đầu không dám nói thêm lời nào.
Ảo ảnh hùng mạnh dần dần biến mất.
Người trẻ tuổi phất tay: - Tiếp tục việc cần tiếp tục.
Những ngày tiếp theo, tiến công đến từ Hồng Mông Ma giới vẫn được tiến hành.
Mỗi ngày đều có rất nhiều Ma tộc từ khe không gian tiến vào Tê Hà Giới, mặc dù Đường Kiếp có thể cảm ứng thiên địa, nhưng khi khói lửa khắp nơi thì cũng dần có cảm giác hữu tâm vô lực. Lượng Ma tộc xâm nhập ngày càng nhiều, Đường Kiếp cũng không thể không lựa chọn nhằm vào một số chủng loại Ma tộc tiến hành công kích.
Cảnh này khiến Ma tộc không vừa vào đã chết thì có thể tung hoành một chút thời gian, sưu tập tình báo rồi cũng chết, nhưng vẫn có con may mắn đem được tin tức về. Dưới tình huống như vậy, Nguyên Dục Ma cung cũng dần có hiểu biết về Tinh Giới mình cần tấn công. Đường Kiếp đã có chuẩn bị tâm lý, từ đầu hắn đã không có ý định dựa vào cách này ngăn cản Ma tộc Hồng Mông tiến công.
Đối với Đường Kiếp mà nói, ưu thế lớn nhất trong khoảng thời gian là cho hắn nhiều thời gian để điều hành và chỉnh hợp nhân loại, sưu tập tài nguyên, làm phong phú Bình hải bát trọng sơn.
Khoảng thời gian này Bình hải bát trọng sơn tiêu hao ít nhất, cũng kiếm được nhiều tiền lời nhất.
Mùng 8 tháng 12, Tê Hà lĩnh tây xuất hiện khe nứt không gian 120 trượng.
Ma vật không ngừng xuất hiện, phần lớn là ma vật lớn nhảy vào nhân gian tùy ý hoành hành. Mặc dù Đường Kiếp điều hành liên tục nhưng vẫn khó tránh khỏi tử thương thảm trọng.
Ngày 12, ma quân đột phá bích lũy tiến vào Tê Hà, và tu sĩ Tê Hà đại chiến, máu chảy thành sông.
Ngày 19, hai gã ma đầu tiên cấp tiến vào Tê Hà Giới. Đường Kiếp điều tứ tiên bao vây tiễu trừ, chiến đấu kịch liệt lại để một gã ma đầu trốn về Hồng Mông.
Tình thế bởi vậy càng thêm ác liệt.
Hôm đó, Thiên Chức lĩnh.
Nơi này vốn là một nơi bé nhỏ không có danh tiếng ở Tê Hà Giới, nhưng nhất định sẽ có ngày giương danh đại lục. Trên bầu trời Thiên Chức lĩnh, không trung sáng sủa, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cánh cửa đồng xanh.
Cửa chính cao tới nghìn trượng sừng sững giữa đất trời, trên cửa còn khắc một đầu quỷ dữ tợn, bốn phía khắc đầy hoa văn huyền ảo, dù chỉ liếc mắt đã có cảm giác mê muội.
Ngay sau đó, cánh cửa từ từ mở ra, ma khí ngút trời lao ra, hắc ám che đậy không trung, nhật nguyệt không còn ánh sáng.
Sau hắc khí mơ hồ có từng dãy ma vật liên miên bất tận, liếc mắt không trông thấy cuối.
Cùng lúc đó, Hồng hoang giới. Vắt ngang toàn bộ đại lục, ma khí không ngừng dâng lên, vô số ma vật từ vực sâu trào ra, gào thét lao tới thế giới phồn hoa.
Nguyệt Âm Giới, Băng Sương Giới, Liên Hoa Giới, Tê Hà Giới, Xích Viêm Giới... Từng Tinh Giới, bao gồm cả nơi tồn tại từ thượng cổ là hư không Tam Thập Tam Thiên tiên cảnh cũng gặp cảnh ma vật Hồng Mông xâm lấn.